Từ khi trúng Diêm vương tác, Nguyệt Hiểu cảm thấy nàng sống thêm được một giây phút nào trên đời đã là cảm kích trời xanh lắm rồi. Nàng đương nhiên biết bản thân mình trúng kỳ độc sống không được bao lâu, cho nên nàng mong muốn dùng sinh mạng ngắn ngủi của mình sống thật vui vẻ lạc quan, làm hết mọi chuyện mình muốn để không uổng phí một đời.
Vì vậy có thể nói, việc vào kinh thi cử đỗ đạt làm quan của nàng lúc trước cũng chỉ để thỏa mãn cái ước nguyện thử cái cảm giác làm quan mà mọi người hằng mong ước là như thế nào thôi. Tất cả mọi chuyện cứ trôi qua bình thản, không tranh đấu không đua chen, làm tốt không ai khen làm sai chẳng ai trách, cứ thế cho đến lúc trời xanh lại một lần nữa vui đùa nàng. Một tháng trước lúc nàng quyết định từ quan, trở về làm tam thiếu gia của Phong gia thì một đạo thánh chỉ ban ra đem nàng và quận chúa buộc cùng một chỗ. Mỗi ngày đối mặt với quận chúa, biết rõ chính mình là nữ tử, Lượng Vũ cũng là nữ tử nhưng nàng cứ yêu thương Lượng Vũ.
"Kiếp trước nợ tình kiếp này trả, nhân gian tất nhiên là hữu tình."
Tình cảm của nàng đối với Lượng Vũ từ lâu đã không có cách nào kiềm chế được. Nàng cũng không muốn kiềm chế làm gì nữa. Diêm vương tác chi độc, Diêm vương gọi canh ba không ai dám canh năm tử, nàng không biết khi nào mình chết cho nên nàng tình nguyện, dù chính mình có độc phát thân vong cũng phải bảo vệ Lượng Vũ bình an, đây là cách mà nàng - Phong Nguyệt Hiểu yêu Trầm Lượng Vũ.
Nhưng khi thân phận bại lộ, những lời nói của Lượng Vũ làm cho Nguyệt Hiểu tan nát cõi lòng. Nàng yêu Lượng Vũ, yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết cũng không hối hận nhưng bởi vì nàng là nữ tử nên bị Lượng Vũ coi khinh hèn mọn.
Vì sao nữ tử thì không có khả năng yêu nữ tử chứ? Tình cảm không có gì là sai hết, vậy tại sao nàng yêu Lượng Vũ lại là sai chứ. Lẽ nào những việc nàng nỗ lực cố gắng thực hiện vì Lượng Vũ, nhưng vì nàng là nữ tử liền bị phủ quyết cả sao? Những vấn đề này chính là nguyên nhân tại sao Nguyệt Hiểu cứ mãi không tỉnh, nàng không muốn tỉnh lại, nàng nhốt mình trong tiềm thức, u mê trong vòng luẩn quẩn cố bảo vệ chính mình. Tất cả đơn giản chỉ vì nàng sợ, sợ lại một lần nữa đối mặt với sự vô tình của Lượng Vũ, sợ lại một lần nữa nghe những lời lẽ khinh khi miệt thị của Lượng Vũ.
Có thể bình thường Nguyệt Hiểu nàng là một người vui vẻ hoạt bát, nàng có thể mặt dày theo Sở quận vương cãi nhau hoặc có thể trêu đùa Hoắc Trục Nhật cùng Lan Hinh công chúa, nhưng với Lượng Vũ nàng rất mẫn cảm, chỉ một chút tổn thương nhỏ thôi cũng để cho Nguyệt Hiểu sợ hãi, đơn giản do nàng yêu Lượng Vũ, yêu đến không thể xa rời được.
Mê man không biết bao lâu, mãi cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói của Lượng Vũ: "Phong Nguyệt Hiểu, bất luận ngươi là nam hay nữ, đời này ta phi khanh không lấy! Nếu như ngươi sống, ta liền cùng ngươi chấp tay tử dữ tử giai lão, bách niên hảo hợp vĩnh kết đồng tâm. Nếu như ngươi chết, ta liền cạo đầu quy y cửa phật, từ nay về sau kết bạn thanh đăng không quan tâm thế sự phồn hoa. Nhưng cầu kiếp sau có thể cùng oan gia là ngươi gặp nhau một lần nữa..."
Nghe Lượng Vũ thành thật thủ thỉ, Nguyệt Hiểu lập tức như người chết đuối vớ được mảnh váng bám vào nhận được cứu rỗi. Thì ra Lượng Vũ cũng yêu nàng, không cần biết nàng là nam hay nữ, đơn giản vì nàng là Phong Nguyệt Hiểu...
--------------------------------------------------------------------------------
"Nguyệt Hiểu sao ngươi lại đến đây? Thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?" Ở trong lòng Nguyệt Hiểu không biết bao lâu, Lượng Vũ đột nhiên nhớ kẻ ngốc trước mặt nàng lúc này chắc là phải nằm ở trên giường mới đúng?
"Yên tâm, ta có hỏi qua ý kiến của Thị Nguyệt, được nàng ấy đồng ý mới đi ra, ngươi không cần lo lắng." Nguyệt Hiểu len lén xoa xoa hai tay ở sau lưng, bởi vì thật ra là nàng lén lúc Thị Nguyệt không chú ý chạy đến. "Ngươi ở chỗ này đợi lâu như vậy làm ta luyến tiếc." Nguyệt Hiểu ngắn gọn nói một câu thật sự làm cho Lượng Vũ cảm động.
"Nguyệt Hiểu ngốc, vì ngươi muốn ta làm cái gì ta đều cam tâm..." Tựa như ngươi đối ta vậy. Phần tình cảm này là hai người nhất tâm tương kiến, tâm đầu ý hợp, cả hai đều có thể vì người kia mà hi sinh tất cả, thế gian không có ngươi còn gì là tươi đẹp.
"Phong Nguyệt Hiểu!" Giữa lúc hai người nùng tình mật ý, giọng nói hùng hồn của một nam tử vang lên cắt đứt tâm tình của hai người.
Bị kêu tên lớn như vậy, Nguyệt Hiểu liền ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là người ái mộ số một của quận chúa: "Hoắc đại nhân, đã lâu không gặp."
Mắt thấy tay của Phong Nguyệt Hiểu ôm lấy thắt lưng của Lượng Vũ, làm cho Hoắc Trục Nhật thật sự gai mắt, vì sao Lượng Vũ hết lần này đến lần khác lại yêu một kẻ không ra gì, dù so thế nào cũng không bằng hắn kia chứ.
Từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược: "Chắc là hai người nhận ra vật này chứ?" Trong lòng hắn nhanh chóng đưa ra một quyết định.
"Bích Lạc Hoàng tuyền đan?" Lượng Vũ kinh hô. Lẽ nào Hoắc Trục Nhật thay đổi tâm ý, nguyện ý thành toàn cho nàng và Nguyệt Hiểu?
"Thần Hi, điều kiện lúc trước của ta, muội có đáp ứng không?" Hoắc Trục Nhật mở lòng bàn tay ra, Bích Lạc Hoàng tuyền đan tự nhiên ở trong lòng bàn tay của hắn. Chỉ cần Lượng Vũ đồng ý ở bên cạnh của hắn, dù là dược vật vô giá như Bích Lạc Hoàng tuyền đan hắn nhất định hai tay dâng ra, tuyệt không hai lời.
"Ngoại trừ điều kiện đó, tất cả mọi chuyện còn lại ta đều có thể đáp ứng ngươi." Lượng Vũ kiên quyết nói, tay còn nắm chặt bàn tay của Nguyệt Hiểu, đại biểu cho đời này nàng chỉ thuộc về một mình Nguyệt Hiểu.
"Vậy thật đúng là tiếc nuối..." Nói xong, Hoắc Trục Nhật ở trước mặt mọi người đưa tay nắm lấy Bích Lạc Hoàng tuyền đan, vận dụng nội lực đem nó hóa thành bột phấn, sau đó theo gió phiêu tán.