Nghe xong Thị Nguyệt phân tích mọi chuyện rõ ràng rành mạch, Phong Dạ Hiểu liền điên cuồng mà đi tìm Lượng Vũ. Nàng thật sự rất tức giận, thật hối hận lúc trước đã để cho Nguyệt Hiểu trở về. Nếu nàng kiên quyết không chấp nhận thì đứa em đáng thương của nàng sẽ không vì những lời độc ác của Thần Hi quận chúa mà độc phát toàn thân.

"Trầm Lượng Vũ ngươi ở đâu chứ, ngươi có biết ngươi nhẫn tâm lắm không?" Đi tìm kiếm khắp nơi, lục tung khắp Vương phủ lên nàng mới tìm được Lượng Vũ đang ở trong phật đường.

Vừa đến nơi, chưa để Lượng Vũ nhận ra thì Dạ Hiểu đã lớn tiếng nói ra những uất ức trong lòng, ngữ âm đầy phẫn nộ, nàng thật sự lo lắng cho đứa em ngốc ngếch của nàng đang nằm trên giường mà chờ Diêm vương gọi đi lúc nào không biết: "Trầm Lượng Vũ! Vì sao ngươi có thể nói ra những lời thương tâm với Tiểu tam như vậy?" Phong Dạ Hiểu ức chế không được cơn giận dâng lên từ đáy lòng, chất vấn Lượng Vũ.

Lượng Vũ thấy người đến là Phong Dạ Hiểu, liền lặng lẽ đem tờ giấy cất vào tay áo, chuyện tình này nàng thật không muốn có người nào biết, ái tình võng lọng khó thoát nhưng nếu chỉ người trong cuộc biết thì tốt hơn, nhiều người chỉ sinh thêm nhiều chuyện thị phi phiền phức: "Ta làm cho nàng thương tâm sao? Ngươi nên nói cho rõ ràng, Phong Dạ Hiểu, là nàng gạt ta trước, tất cả mọi chuyện đều là giả dối. Nàng là một nữ tử sao còn làm cho ta yêu nàng, chuyện này không phải là đang đùa giỡn ta hay sao? Còn nữa, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, Thần Hi ta đây chiêu một nữ phò mã thì thanh danh của Vương phủ còn ra gì, thanh danh của Hoàng tộc còn ra gì nữa kia chứ, đó là ta chưa nói đến tội khi quân."

Hay là bởi vì Phong Nguyệt Hiểu giỏi che giấu thân phận nên nàng mới có thể ngây ngốc yêu nàng ấy! Yêu một nữ tử, thật là chuyện nhục nhã đối với một vị quận chúa như nàng...

"Coi như là Tiểu tam giấu giếm ngươi là nàng sai? Nhưng dù sao nàng cũng đã cứu ngươi một mạng, ngươi chẳng những không biết mang ơn mà còn nhẫn tâm lấy oán trả ơn hại nàng, đây là phong cách của hoàng gia các ngươi hay sao chứ? Ngươi có biết ngươi làm tiểu Tam thống khổ đến mức nào không?" Dạ Hiểu nói những lời này ngữ khí phẫn nộ, âm thanh lớn tiếng đang lên án nàng làm cho Lượng Vũ nhất thời nghi hoặc.

"Ta hại nàng? Phong Dạ Hiểu, ngươi không nên ăn nói lung tung, nàng làm ta tan nát tâm lại làm ta cảm thấy nhục nhã khi đương nhiên yêu một cái nữ tử. Ngươi nói là ai hại ai cơ chứ?!"

Phong Dạ Hiểu không ngừng cười nhạt, vẻ cuồng tiếu đầy tuyệt vọng: "Quận chúa, ngươi có biết không? Tiểu tam nhà chúng ta yêu thương ngươi, phần chân tình này của Tiểu Tam cho dù là vì ngươi mất mạng cũng cam lòng không hối tiếc, thế nhưng ngươi chẳng những không hiểu còn nhẫn tâm nói lời quyết liệt, nói ra những câu làm cho Tiểu Tam đau lòng, ngươi có còn lương tâm không chứ?"

Nghe được Dạ Hiểu mãi chỉ trích, Lượng Vũ chỉ là cố nén đi lửa giận đang sôi sùng sục trong lòng nàng: "Phong Dạ Hiểu, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Tại sao cảm giác là ta thiếu nợ Phong Nguyệt Hiểu?"

"Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết Tiểu Tam vì ngươi nỗ lực cái gì, vì ngươi hi sinh cái gì! Dù cho có kiếp sau, ngươi cũng sẽ không hiểu hết mọi chuyện ngươi gây ra cho Tiểu Tam!" Thanh âm của Dạ Hiểu càng đau đớn cùng phẫn nộ ngày một nhiều, đứa em ngốc này của nàng sao lại đi yêu một vị quận chúa không có lương tâm như thế này cơ chứ, vì Lượng Vũ làm nhiều chuyện như vậy mà cũng không hướng Lượng Vũ nói gì, chỉ âm thầm một mình chịu đựng. Đúng là ngốc mà!

Sắc mặt của Lượng Vũ lập tức tái nhợt rất nhiều nhưng vẫn cố tình trấn định: "Phong Dạ Hiểu! Hôm nay nếu như ngươi không nói cho rõ ràng, ta tuyệt đối không cho phép ngươi ly khai." Thâm tâm nàng hiện ra một dự cảm bất hảo...

Phong Dạ Hiểu nhìn chằm chằm vào Lượng Vũ, sau cùng mới quyết định nói ra: "Ngươi có từng nghe qua Diêm vương tác không?"

"Diêm vương tác chi độc, thiên hạ nghe tiếng, bản quận chúa tự nhiên sẽ biết."

Phong Dạ Hiểu khẽ thở dài, sau đó nói tiếp: "Khi còn bé, bởi vì ta ham chơi hại Tiểu Tam lầm trúng Diêm vương tác, lúc đó mặc dù có thần y trị liệu nhưng chỉ có thể bảo lưu mấy tháng tính mạng. Ta vì Tiểu tam đột nhập vào Dược vương cốc, trộm đi Bích Lạc Hoàng tuyền đan, cấp Tiểu Tam kéo dài sinh mạng nhưng theo ngày qua ngày, số lần độc tính trong cơ thể Tiểu Tam tái phát ngày càng nhiều, tình huống cũng càng ngày càng nghiêm trọng, sau cùng chỉ còn lại một viên đan dược..." Mà viên đan dược Bích Lạc Hoàng tuyền đan cuối cùng Phong Nguyệt Hiểu lại cho quận chúa chữa trị thiên nhất nước thánh? Nếu không quận chúa làm sao được như bây giờ?

"Ta vốn dĩ nghe được tin của Bách thảo đường - Kim Ngọc Hồi Xuân, trước tiên muốn cho Nguyệt Hiểu ăn vào viên đan dược cuối cùng, đợi một thời gian người của Bách thảo đường đến đây để chữa trị cho nàng, nhưng hôm nay kế hoạch toàn bộ bị hủy bỏ!" 

Độc tính trong cơ thể Tiểu Tam phát tác mạnh mẽ, mà nàng không còn Bích Lạc Hoàng tuyền đan trấn áp Diêm vương tác.

Chính tai nghe tất cả, Lượng Vũ cảm thấy vô pháp tha thứ mình. Nàng rốt cuộc đã làm chuyện rất ư tàn nhẫn đối với Nguyệt Hiểu? Nhớ lại thời điểm trị liệu hai mắt, Lượng Vũ mới giật mình phát giác tình huống của Nguyệt Hiểu lúc ở lại bên cạnh nàng. Mà nàng lại vì tự tôn cùng sĩ diện, quyết thương tổn Nguyệt Hiểu, là nàng sai rồi sao, phần tình này không phải nàng lại nợ Nguyệt Hiểu thêm nhiều hơn nữa sao...

Vừa nghĩ đến những lời nói ngày hôm qua đả thương người, Lượng Vũ lập tức bước nhanh rời đi, còn Dạ Hiểu chỉ là lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của nàng.
...Tiểu Tam, những việc có thể làm cho ngươi ta đã làm hết rồi, tin tưởng sau này tình cảm của ngươi và quận chúa sẽ hạnh phúc cùng vui vẻ, ngươi đừng làm ta thất vọng... Mà ta cũng quyết không cho phép ngươi dễ dàng chết đi như vậy, bởi vì ngươi là muội muội mà ta thương yêu nhất... 

--------------------------------------------------------------------------------

Phía Tây kinh thành, một nữ tử thân mặc hồng y diễm lệ, khóe môi mỉm cười câu dẫn.

"Phong Dạ Hiểu, ta đúng hẹn tìm đến, chờ ta, ta nhất định đến tìm ngươi!"

--------------------------------------------------------------------------------

Ở Quang Vinh Dương quận bắc, trong một hiệu thuốc có một nữ tử nổi danh xinh đẹp, mắt phượng vẫn nhìn chằm chằm khối cổ ngọc trên bàn.

Mặt trên có khắc chữ cổ 'Duyên định tam sinh', cũng đại biểu cho nàng và Phong Dạ Hiểu trước đây không ngừng để ý nhau, còn có một đoạn tình gút mắc...

Nhìn thấy ước hẹn một tháng đã gần đến kỳ hạn, nàng nên đi hay không chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play