Lúc Nguyệt Hiểu tỉnh dậy lập tức phát hiện nửa thân trên của nàng ở trạng thái trần như nhộng, không có chút gì che lấp, lập tức đem quần áo tán loạn trên mặt đất mặc vào. Nàng chỉ nhớ rõ đêm qua hình như vì Diêm vương tác phát độc mà ngất xỉu nhưng vì sao tỉnh lại thì biến thành như vậy? Trong lúc nàng hôn mê rốt cuộc phát sinh chuyện gì chứ?
Mà tất cả nghi vấn thắc mắc trong lòng của Nguyệt Hiểu có thể được giải đáp một cách nhanh chóng dễ dàng bởi người nhìn chằm chằm nàng từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ.....
"Ngươi rốt cục đã tỉnh, Phong Nguyệt Hiểu." Lượng Vũ vốn đang nhìn cảnh sắc bên ngoài, nghe Nguyệt Hiểu tỉnh dậy mà chuyển dời đến trên người nàng. Nguyệt Hiểu thấy Lượng Vũ đứng trước mặt của nàng, nhất thời nàng cũng biết Lượng Vũ đã biết thân phận của nàng!
"Quận chúa..."
Lượng Vũ từ chỗ cửa sổ chậm rãi dời bước đến trước mặt Nguyệt Hiểu, tay vuốt dọc mái tóc của nàng: "Vì sao... phải che giấu thân phận?"
Nguyệt Hiểu biết thân phận đã bại lộ liền đem nguyên do chuyện lúc trước giả trang nam tử, mỗi chữ mỗi câu hướng Lượng Vũ nói rõ.
"Sự tình là như thế, mấy tháng trước ta vốn định sẽ từ quan hồi hương, hết lần này đến lần khác một đạo thánh chỉ ban ra làm cho ta lưu ở kinh thành, còn lên làm quận mã..."
"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi biết không? Ta thực sự rất hận ngươi!" Vì sao lại làm cho ta yêu ngươi chứ?
Hai tay của Nguyệt Hiểu nắm chặt Lượng Vũ không buông: "Quận chúa, ta biết lừa dối ngươi là ta sai, thế nhưng ta thật sự thích ngươi, tình cảm này không hề có một chút giả dối!"
Lượng Vũ bỏ qua tay của Nguyệt Hiểu, khóe miệng mỉa mai cười: "Phong Nguyệt Hiểu, ngươi cần phải hiểu chúng ta là không có khả năng!"
"Vì sao không có khả năng?" Nàng biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi, vì nàng thật không muốn tin chuyện này sẽ không có kết quả.
Lượng Vũ nhìn Phong Nguyệt Hiểu, phảng phất như đang cười nhạo sự vô tri của nàng: "Từ xưa đến nay đều là nam hôn nữ phối, ta và ngươi đều là nữ tử, làm sao có khả năng?"
"Chúng ta đã sớm bái đường, đã là phu thê!"
"Đó là do ta không biết chuyện ngươi là nữ tử, hiện tại đã biết rõ ràng tất cả, ngươi cho rằng ta và ngươi còn có thể hay sao chứ?" Gương mặt của Phong Nguyệt Hiểu nhất thời trắng xanh.
"Bởi vì ta là nữ tử, vì vậy ngươi muốn thu hồi phần tình cảm của ngươi đối với ta sao Lượng Vũ?" Bởi vì ta không phải là nam tử? Không phải nam tử thì không thể có được tình cảm của ngươi, không được yêu thương ngươi sao chứ?
"Đừng nói những chuyện này nữa! Nó chỉ làm ta thấy thêm nhục nhã." Ánh mắt băng lãnh của Lượng Vũ giống mũi tên sắc nhọn đâm vào trái tim Nguyệt Hiểu, làm cho nàng đau đớn không thôi, thống khổ này nếu so với Diêm vương tác còn hơn gấp trăm lần.
"Ta yêu ngươi, Lượng Vũ!" Từ trước đến nay tuy rằng biết Lượng Vũ là nữ tử nhưng nàng vẫn cứ yêu thương quận chúa.
"Câm miệng! Yêu của ngươi chỉ làm cho ta thêm nhục nhã." Người đang phẫn nộ thì luôn là khẩu thị tâm phi, lời nói với tấm lòng thật sự khác xa nhau tựa như Trầm Lượng Vũ hiện tại.
Nghe được Lượng Vũ nói, Nguyệt Hiểu nhất thời tan nát cõi lòng.
"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi có biết lúc trước vì sao ta chiêu ngươi làm quận mã không? Bởi vì sư phụ ta từng đoán ra kiếp trước ta và ngươi có tình cảm thanh mai trúc mã, thế nhưng sau cùng ta lại gả cho người khác, làm cho ngươi uất ức mà chết. Sau khi biết được nguyên nhân cái chết của ngươi, thì kiếp trước của ta vì vẫn nhớ thương ngươi, không lâu sau cũng vì ngươi mà ra đi." Còn nhớ rõ lúc đó sư phụ còn nói bởi vì hai người chúng ta kiếp trước không cam lòng, tạo thành chúng ta kiếp này tất dây dưa cùng một chỗ, chí tử phương hưu!
Nhưng hiện tại xem ra, những lời sư phụ nói đã trở thành sự thật. "Vì vậy lúc trước ta không để ý người khác dị nghị, cố ý gả cho ngươi, tất cả chỉ vì phần tình cảm kiếp trước ta phụ ngươi, thiếu ngươi mà thôi."
Lượng Vũ khẽ thở dài sau đó nói tiếp: "Phong Nguyệt Hiểu, chuyện ngươi giấu diếm thân phận, ta cũng không muốn truy cứu nữa, qua mấy ngày ta sẽ viết hưu thư cấp ngươi, ngươi nên tìm một lý do rời đi vương phủ, đời này ta không bao giờ... muốn nhìn thấy ngươi một lần nữa." Nói xong, Lượng Vũ cũng không quay đầu lại nhìn Nguyệt Hiểu một cái mà phất tay rời đi, mà Nguyệt Hiểu cũng không hiểu sao đứng yên tại chỗ cười to.
"Đời này... Lượng Vũ không bao giờ ... muốn nhìn thấy ta nữa... Không bao giờ ... muốn nhìn thấy ta nữa..." Trong đầu quanh quẩn từng câu từng chữ trong lời nói đả thương người của Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu càng không ngừng nở nụ cười. Nàng cười to, cười khàn cả giọng, còn mang theo bi thống, ý tứ hàm xúc làm cho Thị Nguyệt lo lắng nhanh chóng bước vào trong phòng.
"Chủ tử, người làm sao vậy? Không nên làm ta sợ!" Thị Nguyệt một lòng lo lắng thế nhưng Nguyệt Hiểu cứ một mực cười.
"Thị Nguyệt... Lượng Vũ nàng không yêu ta nữa... Nàng không cần ta nữa... không còn ta yêu nàng... không cần nữa..." Nguyệt Hiểu cảm giác trái tim nàng đau quá, vì sao yêu một người sẽ đau khổ như thế chứ? Nếu như không thương không yêu có phải tốt hơn không chứ!!!!
"Chủ tử, người đừng như vậy. Quận chúa chỉ là tức giận mà thôi, chờ nàng hết giận sẽ không có chuyện gì." Thị Nguyệt muốn trấn an Nguyệt Hiểu nhưng một chút tự tin cũng không có.
"... Lượng Vũ..." Ngươi có biết ta kiếp này cùng kiếp trước như nhau, chỉ dùng sinh mệnh này cả đời yêu ngươi hay không?
"Chủ tử, người làm sao vậy, người đừng làm ta sợ?" Thị Nguyệt kinh hoảng phát hiện, Diêm vương tác trong người của Nguyệt Hiểu bởi vì nàng xúc động mạnh, dẫn đến độc tính tự nhiên phát tác.