Thật tâm hài lòng với hiện tại, Nguyệt Hiểu nắm chặt tay Lượng Vũ hào hứng rảo bước về phía lễ hội, lúc mới đầu nàng còn có chút do dự nhưng vì có Lượng Vũ bên cạnh nên dần dần cũng trở nên vui vẻ hơn.
Lượng Vũ chẳng bao giờ nghĩ qua nàng có thể đi chơi hội chứ đừng nói là được thực hiện, cảm giác thật mới mẻ mà độ ấm trong lòng bàn tay Nguyệt Hiểu truyền đến càng làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc. Phải chăng hạnh phúc chỉ là những điều bình dị như thế. Được nắm tay người mình yêu thương, rảo bước trên đường phố đông người mà không hề cảm thấy lạc lõng hay lạnh lẽo, trái tim nàng đập mạnh liên hồi, phần vì hạnh phúc phần vì hồi hộp chờ mong.
Nàng không biết vì sao từ khi có sự xuất hiện của Dạ Hiểu, Nguyệt Hiểu dường như thay đổi khác thường. Từ thường ngày thích cùng nàng xảo này xảo nọ, lo sợ nhút nhát lại biến thành ôn nhu thể thiếp, Nguyệt Hiểu chăm sóc nàng từng ly từng chút, hơn nữa con ngươi trong suốt đen láy kia luôn chỉ phản chiếu hình bóng của một mình nàng, dường như ánh mắt đó chỉ dành riêng cho nàng, là sở hữu của nàng. Nghĩ đến những điều này làm cho Lượng Vũ tràn đầy hạnh phúc!!!
Kỳ thật dù cho nàng có tài hoa ra sao, có hơn người thế nào thì nàng cũng chỉ là một cô gái mà thôi, nàng cũng như bao nữ tử khác trên thế gian, nàng không cần cẩm y ngọc thực cũng không cần quyền khuynh thiên hạ. Nàng chỉ có một mong muốn đơn giản là có một người hiểu nàng, không quan tâm kiêu ngạo của nàng, không quan tâm người ngoài nói nàng như thế nào, luôn bao dung nhường nhịn nàng hết thảy mọi chuyện, cùng nàng chấp tử tay dữ tử giai lão, được như vậy thì nàng đã cảm thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất thế gian rồi.
Mà chính bản thân nàng cũng không hiểu tại sao, dù bàn tay của Nguyệt Hiểu cũng không lớn lắm nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác ấm áp, cấp nàng một mảnh an tâm. Lượng Vũ nghĩ nàng còn đang trong mộng, còn đang mơ về hết thảy mọi chuyện, nhưng tất cả thứ này chẳng phải là hiện thực hay sao, làm sao là mộng được, độ ấm này, con người này.... tất cả đều là của nàng.
"Quận chúa, hôm nay có vui không?" Trên đường hồi vương phủ Nguyệt Hiểu vừa đi vừa ôn nhu hỏi thăm tâm tình của Lượng Vũ, ánh mắt không ngừng nhìn biểu hiện của nàng, chỉ mong tất cả những gì nàng làm có thể khiến cho Lượng Vũ vui vẻ.
"Rất vui! Ta không nghĩ là hội chùa chơi vui như vậy, Nguyệt Hiểu, lần sau chúng ta lại cùng đi hội chùa nha!"
Nguyệt Hiểu bỗng nhiên dừng bước. "Quận chúa, người gọi ta là gì?" Nàng có nghe lầm hay không? Mới vừa rồi quận chúa là gọi tên nàng hay sao, ông trời à nàng có phải là đang nằm mơ không chứ?
"Nguyệt Hiểu, sau này ta gọi ngươi như thế nha, mà ngươi cũng gọi ta là Lượng Vũ hoặc Vũ nhi, có biết không?" Đột nhiên lấy ra một chút dũng khí, lại thay đổi xưng hô, thật sự làm cho quan hệ của hai người các nàng theo kế hoạch đại nhảy vọt.
Nguyệt Hiểu thỏa mãn tươi cười: "Lượng Vũ, ha ha..." Nhìn Nguyệt Hiểu mỉm cười, khóe môi của Lượng Vũ cũng bất giác vung lên, ôn nhu mà nhìn nàng mỉm cười.
Tay nắm tay, chỉ hy vọng cả đời đều mãi như thế, tay nắm chặt tay, mười ngón tương khấu cùng bước cả đời.
----------------------------------------------------------------------------
Mà lúc này ở trong Sở quận vương phủ, sau một năm vân du tứ hải Thần toán tử tự nhiên xuất hiện trước mặt Lượng Vũ. "Vũ nhi, hiện tại con còn muốn cùng sư phụ vân du thiên hạ nữa hay không?"
"Sư phụ, người đã trở về! Vũ nhi rất nhớ người. Người trở về sao không thông báo với con trước một tiếng để con đón người?" Lượng Vũ vừa thấy sư phụ tự nhiên vui mừng chạy lại bên cạnh Thần toán tử.
"Sư phụ muốn cho con một sự ngạc nhiên, thế nào, có vui không?"
Lượng Vũ vội vã gật đầu, khóe miệng mỉm cười.
"Vũ nhi, bây giờ con còn muốn cùng sư phụ vân du nữa không?"
Lượng Vũ cắn chặt môi dưới, mộng tưởng lúc đầu như hiện ra ngay trước mắt nhưng hiện tại trong tâm trí nàng đã có một giấc mộng khác còn trọng yếu hơn nhiều, lo lắng trong lòng không biết nên làm sao cho đúng.
Thần toán tử thấy thế chỉ thở dài. "Haiizz, kiếp trước nợ kiếp này trả, nhân gian tất nhiên là hữu tình. Vũ nhi, nếu tâm ý con đã quyết, sư phụ mong muốn con không nên như kiếp trước, chần chừ lại giẫm lên vết xe đổ, để rồi sau đó hối hận không kịp. Nên trân trọng tất phải trân trọng, đừng nên đến lúc mất đi mới nhận ra, lúc đó hối hận đã muộn rồi."
Thần toán tử đương nhiên biết tâm ý của đệ tử lại đoán trước được số mệnh của nàng, một kiếp này Lượng Vũ bị tình vương vấn, dù trước dù sau hai kiếp tình duyên trái chỉ có thể nói, người gỡ nút chỉ có thể là người thắt nút. Người sống trên đời sao cứ phức tạp, mọi chuyện cứ tùy duyên thuận theo số mệnh cần gì mà phải cố chấp cưỡng cầu làm gì.
Mà Phong Dạ Hiểu đứng cách đó không xa, đôi chân mày nàng nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thần toán tử.
"Nếu con đã không muốn đi, sư phụ nên tiếp tục lên đường." Thần toán tử sau khi nói lời từ biệt với Lượng Vũ cũng song song mỉm cười nhìn Dạ Hiểu.
"Duyên định tam sinh thạch, nhân duyên đường quanh co." Dạ Hiểu sau khi nghe Thần toàn tử nói câu này cũng bất giác nắm chặt khối cổ ngọc đeo trên cổ, trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng xinh đẹp của người nọ.
"Hữu duyên sẽ gặp lại, tạm biệt!" Nói xong, thân ảnh Thần toán tử cũng biến mất khỏi vương phủ, đến vô ảnh đi vô tung như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, quả thật là cao nhân trong cao nhân.