Đây là cảm giác gì cơ chứ? Từ sáng sớm hôm nay Phong Nguyệt Hiểu dường như có một dự cảm bất thường, hình như... có chuyện gì sắp sửa xảy ra.

"Chủ tử, người làm sao vậy?" Thị Nguyệt vừa vào thư phòng dự định giúp Nguyệt Hiểu đổi dược thì phát hiện dường như nàng có gì đó bất an, cứ đi tới đi lui không chịu ngồi yên. Thật sự là thấy Nguyệt Hiểu như vậy trong lòng Thị Nguyệt cũng cảm thấy lo lắng!

"Không có gì." Chỉ là... có chút không yên mà thôi. Cái tốt không linh cái xấu linh, thật không muốn nói ra. Nhưng không nói thật sự rất khó chịu, mà nói ra thì tuy nàng không phải là người tốt gì nhưng cũng không phải là kẻ đại gian đại ác làm chuyện thương thiên hại địa. Vậy mà lần nào nàng nói gì đó xui xẻo là y như rằng tránh không khỏi!

Đúng là số con rệp.

-------------------------------------------------------

Từ trước đến nay mỗi khi đến mùng một, Sở Vương phi đều đến Tướng Quốc Tự thăm viếng cùng cầu phúc cho cả nhà, mà làm người con hiếu thuận như Lượng Vũ lúc nhàn hạ cũng sẽ cùng đi với Vương phi.

"Vũ nhi, bồi nương đi Tướng quốc tự có phải làm con cảm thấy nhàm chán hay không?" Sở Vương phi biết Lượng Vũ không tin quỷ thần, nên cũng thử hỏi đôi câu.

Lượng Vũ lắc đầu: "Có nương ở bên cạnh con, làm sao con lại cảm thấy buồn chán chứ? Người lo lắng quá nhiều rồi." Ngay lúc hai người các nàng chậm rãi bước đi thì Lượng Vũ bỗng nhiên phát hiện có người vẫn cứ theo sau hai người các nàng, chẳng hiểu mục đích của người nọ là gì. Vì vậy Lượng Vũ liền cố ý đi đến một nơi thưa thớt ít người.

"Là ai vẫn lén lút đi theo chúng ta? Còn không ra! Muốn đi theo đến bao giớ nữa chứ ?"

Quả nhiên có một nữ tử thoải mái từ góc tường phía sau chỗ Lượng Vũ đang đứng bước ra đi đến trước mặt các nàng.

"Thật ngại ngùng, làm mọi người kinh sợ, là tiểu nữ sai. Nhưng không phải tiểu nữ cố ý, do không cẩn thận lạc đường, thấy mẹ con hai người mới nghĩ đi theo nhất định sẽ tìm được đường ra, không ngờ lại làm cho hai người thất kinh." Nữ tử chậm rãi nói ra lý do việc nàng đi theo hai mẹ con Lượng Vũ, lời nói từ tốn, khóe môi thủy chung đều mang theo mỉm cười.

"Lạc đường sao? Như vậy không ngại theo chúng ta cùng đi." Sở Vương phi ôn nhu nói, mà Lượng Vũ đối với những gì nàng nói vẫn còn chút nghi ngờ nhưng không thể hiện ra mà thôi.

Vì vậy hai người đi biến thành ba người cùng đi, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng nhau. "Diệp cô nương thoạt nhìn không giống người trong kinh thành, cô nương là người từ nơi khác đến sao?" Sở Vương phi lên tiếng hỏi nữ tử trước mắt nàng.

"Thật không dám giấu diếm, kỳ thật tiểu nữ quê quán là ở Tô Châu, lần này thượng kinh là có việc tới tìm người mà thôi."

"Diệp cô nương muốn tìm ai?" Sở Vương phi hỏi.

"Tìm người thân của tiểu nữ, hai năm trước hắn không nói một lời mà từ biệt, đến nay vẫn bặt vô âm tín nhưng tiểu nữ thủy chung không quên được hắn." Nữ tử thâm tình mà nói, nàng ta còn không quên liếc mắt nhìn xem biểu tình của Lượng Vũ .

"Diệp cô nương làm sao biết người cô cần tìm hiện đang ở kinh thành?" Lượng Vũ cũng thấy có chút hứng thú đối với chuyện này, dù nàng thiên tư thông minh tài hoa tuyệt thế thì cũng chỉ là một cô nương mới lớn, làm sao không hiếu kỳ chuyện nhân tình thế thái được chứ.

"Hai năm trước hắn mất tích, tiểu nữ nghĩ có thể là thượng kinh ứng thí. Tiểu nữ còn đem đồ trang sức của cải bán lấy tiền cho hắn, làm chút tiền tiêu xài trên đường lên kinh, ai mà biết hắn đỗ đạt làm quan rồi thì quên hết tình xưa nghĩa cũ, có vợ đẹp quyền cao thì quên mất ái nhân nơi quê nhà."

Trầm Lượng Vũ ghét nhất là hạng nam nhân thay lòng đổi dạ, có trăng quên đèn phụ tình bạc nghĩa. "Cái tên phụ lòng đó tên gì, trong triều làm chức quan gì? Nhà của ta cũng có người làm quan trong triều, biết đâu chừng có thể giúp cô nương tìm hắn."

"Nếu thật sự được như vậy tiểu nữ trước tiên cảm tạ nghĩa cử này của cô nương, ân tình này không biết làm sao báo đáp." Nàng liền lưu lại tên nhà trọ và địa chỉ nơi nàng đang ở để hai mẹ con Lượng Vũ có thể tiện liên lạc, sau đó lại nói tiếp: "Hắn họ Phong, trong gia tộc đứng hàng thứ ba, vì vậy tất cả mọi người gọi hắn là Phong Tam, tiểu nữ chỉ biết là hắn ở cuộc thi năm đó đậu trúng thám hoa, bây giờ còn cưới một thê tử, thế nhưng hắn làm chức quan gì tiểu nữ không được rõ lắm."

"Chờ ta tìm được người này, ta sẽ liên lạc với cô nương."

"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tiểu nữ đang ở ngay tại Duyệt Lai khách điếm chờ tin lành của tiểu thư."

Mà lúc này đây đang ở trong Sở quận vương phủ, Nguyệt Hiểu không ngừng hắt xì, trong đầu thầm nghĩ: không phải bị thương nặng đến mức bị cảm phong hàn luôn chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play