"Quận mã gia, xin chào."
"Xin chào các vị." Sáng sớm mỗi ngày, Phong Nguyệt Hiểu luôn luôn có thói quen chào hỏi mọi người trên dưới trong vương phủ, cũng bởi vì sự nhiệt tình cũng như tính cách hòa đồng của nàng nên mọi người trong vương phủ ai cũng quý mến nàng.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ... Sở quận vương và quận chúa lại khác.
"Người ta thường nói là quân tử thì phải tránh xa chốn bếp núc, ai biết được quận mã lại thích vào chốn dầu mỡ khói bếp này cơ chứ, thật sự đáng buồn." Mỗi khi Sở quận vương gặp phải Nguyệt Hiểu đều hết lòng kiếm cớ chê trách, dường như lâu ngày cũng thành thói quen. Hôm nào mà không kiếm chuyện với Nguyệt Hiểu dường như hắn ăn không ngon miệng thì phải.
"Vương gia, vị dân dĩ thực vi thiên, con người muốn sống phải nhờ vào thực phẩm thức ăn, quân lính muốn đánh trận cũng phải ăn mới có sức bảo vệ non sông xã tắc, vậy nên Nguyệt Hiểu không biết chuyện mình vào bếp thì có gì là sai kia chứ. Từ xưa đạo Khổng, Mạnh dạy rằng quân tử tránh xa bếp núc nhưng thử hỏi có bậc thánh nhân nào không ăn cơm mà sống, không uống nước mà sống hay không?"
Toàn bộ lý lẽ này đều do Nguyệt Hiểu dùng để đối phó với Sở quận vương, huống hồ ai kêu da mặt nàng dày, lỗ tai lại chai lì, vốn cứ bị Sở quận vương hết lần này đến lần khác kiếm chuyện, nàng nghe riết cũng quen rồi. Sở quận vương nói ra những lời châm chọc nàng, nàng coi như gió thoảng bên tai, suy cho cùng cũng chẳng để vào lòng một chữ, thật giống như đàn gảy tai trâu.
Lần nào kết quả cũng như nhau, thế nên Sở quận vương chỉ có thể lắc đầu rời đi mà trước khi đi cũng không quên nói một câu: "Thực sự là hủ mộc bất khả điêu dã, phẩn thổ chi tường bất khả ô dã!" Câu này là của Khổng Tử quở trách học trò Tể Dư ngụ ý: "Gỗ mục không thể dùng để chạm trỗ, tường đất thì không thể tô vẽ gì lên được." Mà ở đây sở quận vương cũng muốn mượn câu này chê trách Nguyệt Hiểu là bậc quân tử mà suốt ngày cứ chạy vào bếp.
Phong Nguyệt Hiểu cười cười đáp lại ý tứ trong câu nói của Sở quận vương, trong đầu nghĩ ta nếu là gỗ mục hoặc cặn bã, vậy tiểu quận chúa của ngươi là cái gì? Sở quận vương lại là cái gì đây chứ? Mỗi lần nghĩ vậy trong tâm trí nàng tự nhiên khoái trá vui vẻ không ít, đây chính là điển hình cho việc tự tiêu khiển của một kẻ ngốc!
------------------------------------------------------------
Sau khi ứng phó xong với Sở quận vương, Nguyệt Hiểu nhanh chóng đi tìm khắc tinh của nàng – quận chúa Thần Hi.
"Quận chúa, ta có thể tiến vào không?" Trước tiên ở ngoài gõ gõ cửa, miễn cho lại bị quận chúa tìm lý do trách phạt.
"Vào đi." Trầm Lượng Vũ ngồi ở bên trong phòng đã thay đổi một bộ y phục khác, trên tay cầm một quyển sách, dường như nàng ấy đang đọc sách thì bị nàng quấy nhiễu.
"Ta vừa đi ngang nhà bếp, buổi sáng ta thấy ngươi ăn rất ít nên sẵn tiện mang đến cho ngươi một ít điểm tâm. Còn nóng đó, ngươi ăn đi."
Trầm Lượng Vũ nghe vậy, đôi chân mày trên vầng trán cao nhíu lại, cảm giác Phong Nguyệt Hiểu chẳng tốt lành gì mà hảo tâm đem điểm tâm cho nàng. Từ trước đến nay lười đến bất trị không thể sửa đổi, vậy mà hôm nay hắn lại giúp nàng đem điểm tâm đến, đây chẳng khác gì 'chồn cấp kê chúc tết' hay sao? Thực sự rất khả nghi.
"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?" Nguyệt Hiểu bị Lượng Vũ nhìn chằm chằm đến nổi đổ mồ hôi lạnh, nàng mong rằng quận chúa đại nhân sẽ không nhìn ra dáng vẻ không được tự nhiên lúc này của nàng.
Ánh mắt của Lượng Vũ khẽ chuyển, trong nháy mắt liền phát hiện quần áo của Phong Nguyệt Hiểu có chút mất tự nhiên: "Đêm nay, phạt quỳ nửa canh giờ (một tiếng đồng hồ)."
"Ôi chao? Vì sao?" Quận chúa tại sao lại phạt nàng kia chứ? Nàng có làm sai cái gì đâu?
"Tay áo của ngươi có dính mực đen, có phải chính ngươi là người làm dơ bức tranh sơn thủy mới vẽ của ta hay không?"
Phong Nguyệt Hiểu cười gượng vài tiếng: "Quận chúa, ngươi đang nói gì vậy? Ta thật không hiểu, tranh sơn thủy gì cơ chứ, ta không biết." Lúc này nếu nàng còn muốn sống thì chỉ có thể giả ngu không biết gì, đánh chết không nhận tội!!!
Lượng Vũ đem sách để lên bàn: "Thêm nửa canh giờ." Muốn hướng nàng giả ngu, thật sự là không biết tự lượng sức mình!
"Tại sao lại như thế? Rắn rết nữ nhân!" Chỉ là nàng uống trà không cẩn thận làm đổ lên bức tranh, có cần phải phạt nặng như vậy không chứ?
"Ngươi nếu còn ồn ào nữa thì phạt ngươi quỳ cả đêm."
"..." Nàng cũng không dám nữa đâu.
Nhìn bộ dạng ủ rũ chán chường của Phong Nguyệt Hiểu, trên mặt của Lượng Vũ cũng nhanh chóng xuất hiện một cái mỉm cười. Mà Đông Nhi đứng ở ngoài cửa thấy rõ ràng mọi chuyện vừa mới phát sinh, nhịn không được hướng Thị Nguyệt đang đứng bên cạnh nàng nói: "Thật sự là núi cao còn có núi cao hơn! Quận mã hoàn toàn thua trong tay quận chúa, không thể xoay người!" Về điểm này, Đông Nhi thật nhịn không được mà bội phục quận chúa nhà mình, chiến thuật chế ngự phu quân quả là hữu dụng!
Thị Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Đông Nhi, rồi nhìn về phía chủ tử của mình, trong đầu tán thành lời của nàng. Trong một tháng này, Thị Nguyệt xem thủ đoạn của quận chúa đối với chủ tử nhà mình, trong tưởng tượng của nàng cũng chỉ có tiểu thư Dạ Hiểu là có thể so sánh được mà thôi. Chỉ là không biết thủ đoạn của ai cao minh hơn đây?
Mà nếu muốn biết ai cao minh hơn thì chỉ có nước hỏi Nguyệt Hiểu, bởi vì mặc kệ ai cao minh, ai thắng ai thua thì người chịu khổ, chịu ủy khuất tai ương đến cuối cùng cũng chỉ là nàng mà thôi!!!