- Editor: Hàn

- Hàn cũng hông biết Tạp tràng là cái gì, ai biết thông não Hàn hộ cái 😂😂😂

Cơ mà chắc là Diễn kịch đi :'v

-------------------------

Nhưng mà, sự thật cũng không giống như Mục Tiểu Phàm nghĩ.

Thứ mà ống kính muốn là môi hai người.

Mục Tiểu Phàm ban đầu còn rơi vào trong sương mù, chỉ chốc lát sau liền bị nữ thần ôm vào trong ngực, hôn lên.

Mọi người: "..."

"Tiếp tục tiếp tục." Đạo diễn kích động vung xuống tay, dùng khẩu hình nói với mọi người, người bị NG mười mấy lần, không nghĩ tới đổi người lại thành công như vậy, hắn làm sao có khả năng cắt ngang, hơn nữa cũng không nỡ lòng cắt ngang a~.

Hứa Hạ cùng Mục Tiểu Phàm hai người hôn như mê như say, trận hôn này ước chừng đến năm phút, không chỉ thể hiện được cảm giác bị mất, mà còn phải hôn đến thật mỹ.

Mục Tiểu Phàm đã bị nữ thần hôn đến đã quên mất đang quay truyền hình , cái gì mất mà lại tìm được, cái gì đẹp mà quên hết thảy, giờ khắc này trong mắt của cô chỉ có nữ thần, đưa ra hai tay vòng lên cổ nữ thần, hơi ngẩng đầu lên, đầu lưỡi cùng nữ thần triền miên , thậm chí thoải mái hừ hừ.

Hứa Hạ nhìn nữ nhân đã mềm nhũn trong lòng, không còn biết trời sao mây trăng gì nữa , đáy mắt xẹt qua một chút ý cười sủng nịnh, siết chặt vòng eo của cô, ở trên môi cô nhẹ nhàng cắn một hồi.

Mục Tiểu Phàm nhất thời bị đau tỉnh, trợn tròn hai mắt trừng nàng.

"Cut!" Đạo diễn kích động hô: "Qua."

Mục Tiểu Phàm: "..."

"Đang diễn đấy." Hứa Hạ buồn cười nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, thấp giọng nói: "Em cho là cái gì?" Còn hừ ra tiếng, muốn để mấy người này nghe đi.

"Em..." Mặt Mục Tiểu Phàm nổi lên rặn mây đỏ, sau đó kịp thời phản ứng lại trợn mắt nhìn nàng, "Đều do chị."

Hứa Hạ khó hiểu, "Chị làm sao... ?"

"Chị không nhắc nhở em." Mục Tiểu Phàm nhíu mày nói. Kì thực vừa rồi hôn quá thoải mái, khiến cô quên mất tiêu.

"Được, chị đáng trách." Hứa Hạ sờ đầu cô, rõ ràng là nhường nàng, cười khen ngợi: "Vừa rồi diễn không tệ."

Mục Tiểu Phàm đỏ mặt, mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.

Nữ thần khen cô diễn tốt!

"Cảnh kế tiếp " đạo diễn đứng lên nói: "Tiểu Phàm, khổ cực một hồi, hãy dùng cảm giác mới đến vừa rồi."

"Được."

Cảnh tiếp theo là cảnh giường chiếu.

Nhìn tấm màn mỏng hồng nhạt, một chiếc giường lớn đủ cho mấy người nằm phía trên, Mục Tiểu Phàm giờ khắc này cảm thấy thẹn thùng .

Nhiều người như vậy nhìn cô cùng học tỷ lên giường, bảo cô phải làm tốt thế nào?

Hứa Hạ vừa quay đầu lại liền bắt gặp Mục Tiểu Phàm bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó đứng ở đó, mặt đỏ bừng.

"Làm sao ?" Hứa Hạ đi tới hỏi.

"Học tỷ, " Mục Tiểu Phàm nhỏ giọng nói: "Thật sự muốn lên giường a?"

Hứa Hạ: "..."

"Giả." Hứa Hạ dùng ngón trỏ chọt chọt gáy cô nói: "Cả ngày lẫn đêm đều suy nghĩ gì vậy, lên giường thật, chuyện này cũng đừng có nghĩ tới."

"Nga ~ nga~." Mục Tiểu Phàm nhất thời hiểu gật đầu.

"Ai vào chỗ nấy." Đạo diễn ngồi ở trên ghế nói.

Mục Tiểu Phàm nằm ở trên giường, tay nắm chặt thành quyền căng thẳng nhìn nữ thần từng bước một áp sát, cô cảm thấy, cô làm bộ đội đặc chủng, gặp phần tử khủng bố cũng không quá căng thẳng như thế.

"Mạt nhi..." Hứa Hạ hạ thấp thân thể, thương tiếc hôn lên trán cô một cái, sau đó chậm rãi đi xuống, hôn lên môi cô.

Mục Tiểu Phàm căng thẳng đến mức môi không mở ra được , cả người run rẩy , bất kể nữ thần khiêu khích cô như thế nào, cô cũng không há miệng nổi

Nhìn phản ứng này của cô, Hứa Hạ trầm thấp nở nụ cười, khẽ vuốt mặt nữ nhân nói: "Mạt nhi đây là thẹn thùng ?"

Đoạn này là Hứa Hạ tự thêm lời thoại, đạo diễn vừa muốn hô ngừng, nhưng cuối cùng vẫn để cho mọi người tiếp tục, mặt đầy mong đợi nhìn hai người trên giường.

"Ngoan." Hứa Hạ ở bên tai Mục Tiểu Phàm dùng âm thanh sủng nịch ngọt đến chết người nói: "Giao cho ta." Sau đó dùng lưỡi liếm vành tai Mục Tiểu Phàm.

Mục Tiểu Phàm nhất thời quên đi hết thảy, hô hấp trở nên dồn dập.

Nơi đó là điểm mẫn cảm của cô.

Mà Hứa Hạ cũng tìm đúng điểm này.

"Không muốn..." Mục Tiểu Phàm hừ hừ nói.

Cái âm thanh yêu kiều kia, khiến những người nghe được ở đây máu mũi đều muốn chảy xuống .

Hứa Hạ hận không thể đem cô gái dưới thân giấu đi, không cho những người này nhòm ngó, ngay cả thanh âm cũng không cho nghe.

"Đừng phát ra âm thanh." Hứa Hạ thấp giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói.

Mục Tiểu Phàm tuy rằng không biết tại sao nữ thần nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn không phát ra một chút thanh âm.

Các nàng diễn ở bên này, bỗng dưng một người ngoài cửa xông vào, mọi người toàn bộ tinh thần đều tập trung nhìn hai người trên giường, tự nhiên không chú ý tới người này, người kia xông thẳng đến chỗ giường, "Thả cô ấy ra cho tôi!"

Mọi người: "..."

Hứa Hạ cùng Mục Tiểu Phàm dừng động tác lại, nhìn cô gái tự dưng ở đâu chui ra.

Cô gái kia thấy người trên giường không phải người mình muốn tìm, chân mày nhất thời nhíu lại.

"Lý Nhu?" Mục Tiểu Phàm nghi hoặc nhìn cô gái đột nhiên nhảy ra này.

Từ lần trước cô đến xin làm bảo tiêu gặp phải đối phương lần đầu, đến bây giờ cũng không gặp lại nữa, lúc trước trong đầu chợt lóe lên bóng người, khi đó cô cũng không có để ý, mà giờ khắc này, cô lại nghĩ tới.

Đời trước, cũng là vào lúc này, nơi《 manh động thiên hạ 》đang quay, cựu ảnh hậu Lý Nhu đột nhiên xông vào, không chỉ cảnh quay ngày đó, mà còn tung ra một lượng tin tức lớn

# Cựu ảnh hậu cùng diễn viên đang "hot" có phải có quan hệ không thể nói.

# Đào Hân nửa đêm cùng bạn gái thần bí vụng trộm ở khách sạn.

Bởi vì không ai biết cái bạn gái thần bí kia là ai, cho nên lúc đó một nửa số minh tinh trong giới giải trí đều nằm trong tầm ngắm, thậm chí còn làm hai người mới hot lên.

Nhưng bất kể mọi người tìm kiếm thế nào, cũng không tìm ra được thân phận thật của bạn gái thần bí kia.

Nhưng mà bởi vì ngày hôm nay lý nhu như thế nháo trò, khiến đang "hot" diễn viên thần bí bạn gái nổi lên mặt nước.

Mà cũng vì trận nháo này, diễn viên đang "hot"—— Đào Hân, quay xong 《 manh động thiên hạ 》 liền hoàn toàn bị công ty đóng băng, về phần tại sao bị đóng băng, vẫn là một câu đố.

Cho đến tận lúc Mục Tiểu Phàm trọng sinh mười năm trước, câu đố này cũng vẫn chưa được giải.

"Tôi... Tôi..." Lý Nhu trong nháy mắt có chút hoang mang, ánh mắt quét qua gian phòng, nhưng không thấy người mình muốn tìm, nhất thời thất vọng đi ra ngoài.

Có người muốn gọi nàng lại, lại bị đạo diễn ngăn lại , đối với mọi người khoát tay nói: "Đừng để ý, tiếp tục quay đoạn này, không thể lãng phí ."

"Vâng." Mọi người ai lại về chỗ nấy.

Lý Nhu đi ra khỏi phòng, thất vọng đi ra khỏi trường quay phim, nhưng mà còn chưa ra khỏi trường quay phim, liền nhìn thấy một người ở ngoài trường quay phim đi vào, thực sự là người nàng muốn tìm.

Đào Hân tay cầm một chuỗi đồ nướng, vừa cầm vừa ăn, vừa đưa mắt lên liền nhìn thấy người tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở chỗ này, kinh ngạc đến nỗi thịt trong miệng cũng rớt mất, ngay sau đó cổ họng bị cay sặc mà trực tiếp ho khan.

"Có phải là bị cay không? Chị đi tìm nước." Lý Nhu vội vàng đi tìm nước ở trong trường quay.

"Không... Không cần." Đào Hân một bên ho khan một bên ngăn nàng lại, sau đó phát hiện nơi này không phải chỗ nói chuyện, liền kéo đối phương đến phòng trang điểm, đóng cửa, khóa lại.

"Nhu tỷ, chị tại sao lại đến đây?" Đào Hân nhanh chóng tìm cái túi thuận tiện đem chuỗi nướng bỏ vào.

"Chị... Chị..." Lý Nhu ở trong mắt người ngoài hung hăng vênh váo, lúc này lại mặt đầy e thẹn, cắn cắn môi, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn nữ nhân trước mặt, ngay sau đó lại liếc về nơi khác, nhỏ giọng nói: "Chị nghe được em ngày hôm nay có cảnh hôn cùng lên giường." Nói xong Lý Nhu rũ thấp mí mắt, sợ đối phương nói mình tìm người giám sát nàng, nhất thời căng thẳng, lông mi run rẩy.

"Há, em nhường lại tiểu tử nhà cô ấy." Đào Hân cười nói.

"Hả?" Lý Nhu còn chưa hiểu tình hình, mờ mịt nhìn về phía nàng.

Nhìn nữ nhân lớn hơn mình tám tuổi, nhưng ở trước mặt mình luôn lộ ra vẻ mặt không chút phòng bị, Đào Hân trong lòng một mảnh mềm mại, tiến lên đem nữ nhân ôm vào ngực, nhẹ giọng nói: "Ghen ?"

Lý Nhu rúc vào trong lòng nàng, ngượng ngùng gật gật đầu.

Đào Hân lần theo mái tóc dài gợn sóng của nàng, ở trên trán nàng hôn một cái nói: "Trong lòng em chỉ có chị, đừng sợ."

So với đối phương, Lý Nhu lớn hơn tám tuổi, xác thực sẽ sợ.

Hiện tại đối phương đang trong thời điểm trẻ tuổi xinh đẹp, mà mình thì đã sớm qua ba mươi.

Nếu như nói sợ, còn không bằng nói không tự tin.

Đào Hân biết đối phương lo lắng cái gì, nhưng nàng không cũng sẽ nói thêm gì cả, bởi vì như vậy sẽ càng làm cho người này để ý. Nhìn nữ nhân toàn thân dựa vào người mình, Đào Hân đáy mắt đều chứa đựng ý cười, cúi đầu hôn lên môi nữ nhân.

Bên này hai người triền miên , bên kia Mục Tiểu Phàm sắp không xong.

Cô bị nữ thần hôn đến toàn thân nóng lên.

Mặt đỏ bừng ngồi bất động trên giường.

Hứa Hạ xuống giường, quay đầu thấy cô không nhúc nhích, liền vội vàng hỏi: "Sao vậy ?"

"Không... Không có gì." Mục Tiểu Phàm ngượng ngùng cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau, hai chân kẹp chặt lại.

Quá quen thuộc với đối phương, Hứa Hạ lập tức sáng tỏ đối phương bị gì , liền nói với đạo diễn: "Lưu đạo, để cho Tiểu Phàm ở nơi này nghỉ ngơi đi, tôi nhìn em ấy có chút không thoải mái."

Lưu đạo diễn liếc nhìn Mục Tiểu Phàm, phát hiện đối phương xác thực có điểm không đúng, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều, đầu một cái, ngoắc ngoắc tay với mọi người nói: "Đi, chúng ta ra ngoài, để đại công thần của chúng ta hôm nay nghỉ ngơi một chút cho khỏe."

"Được." Mọi người như xe khai hỏa đi ra ngoài , cuối cùng chỉ còn Mục Tiểu Phàm ngồi trên giường từ đầu tới cuối không nhúc nhích cùng Hứa Hạ đứng ở một bên.

Hứa Hạ nhìn cô một chút, cuối cùng đi qua đóng cửa lại, sau đó đi tới, ngồi bên giường hỏi: "Khó chịu?"

Nàng không nghĩ tới, thân thể của đối phương ngày càng mẫn cảm . Nghĩ tới đây, Hứa Hạ có tia ảo não, vừa rồi hẳn nên khắc chế một chút.

"Học tỷ, chị giúp em một chút." Mục Tiểu Phàm không chỉ có mặt đỏ , ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng một mảnh, cúi thấp đầu, cực kỳ xấu hổ, bình thường ở nhà thì thôi, hiện tại ở đây lại bị nhiều người nhìn như vậy, nghĩ tới đây, Mục Tiểu Phàm vùi đầu vào gối, cô không còn mặt mũi gặp người khác.

Hứa Hạ khóe miệng cong lên, lên giường, đem cô ôm vào trong lòng mình, chăm chú ôm nàng, trêu chọc : " Bảo bối lúc nào cũng da mặt dày như vậy, cũng sẽ biết thẹn thùng ?"

"Học tỷ." Mục Tiểu Phàm ở trong lòng nàng cọ cọ, thật muốn chết ngạt trong ngực nữ thần, không ra gặp người khác nữa.

"Được rồi được rồi, mọi người đều không đoán mò." Hứa Hạ cũng trêu chọc cô nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô an ủi.

"Ừm." Thần kinh đang căng thẳng của Mục Tiểu Phàm nhất thời thả lỏng, nhưng mà thanh tĩnh lại càng tệ hơn, phía dưới của cô cảm giác càng thêm mãnh liệt , hai chân vô thức chà xát.

"Học tỷ giúp em." Hứa Hạ đưa tay ra, sờ phía dưới của cô.

Mục Tiểu Phàm nhất thời thẹn thùng dùng hai chân kẹp lấy tay nàng, không muốn để cho nàng tiến thêm bước nữa.

Nhưng mà, Hứa Hạ vẫn mò tới được địa phương ẩm ướt của cô.

---------------------------------------------
Tác Giả có lời muốn nói: rốt cục viết xong , buồn ngủ quá = =

Cảm tạ【 mạc phương bão khẩn ngã 】 ném 1 cái lựu đạn【 tinh manh 】【 tác giả hồi phục 】【inuyasha】【_____】, 【 thuần thuần gia đích thị tử bất xuất thụ 】【 lâm? . (nâm đích lỗ ban dĩ thượng tuyến 】 ném 1 cái địa lôi, yêu yêu yêu yêu, cảm tạ ủng hộ của các ngươi! Ôm một cái!

----------------------------------------------
- Hàn : Bà tác giả thích chơi H hụt hết biết .... kiểu như đốt lửa xong không dập, để nóng chơi vậy á, thiệt khó chịu ....
Mấy hôm nghỉ lễ edit xong chương này rồi, nhưng mà thằng cháu nó về chơi, mượn máy chơi game, nó không biết tắt máy, cứ tắt thẳng cái nút nguồn trên CPU, Hàn xem lại mới phát hiện mất tiêu cái file save chương 😂😂 
Vốn dĩ không định edit, nhưng mà lại ngứa tay edit. Coi như quà khích lệ, tuần sau ai thi thì thi tốt nha~
Hàn cũng thi tốt nha.... :'v 
À mà nè, Hàn đang nghĩ tới, liệu có nên đăng lại từ chương 1 tới chương 52 không...  Nói trước, mấy chương đó Hàn sẽ không edit lại mà copy bản 【Đẩy ngã nữ thần】về , khi nào rảnh sẽ beta lại một chút...Mọi người nghĩ sao?

- .....Chưa viết Văn nữa... Tuần sau thi Văn òi... tui lại dở nhất môn Văn.... thật đáng sợ.... 😱😱   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play