Editor: Lanhna

"Lam Yên, chúng tôi cắt rất nhiều dưa hấu, mau ra đây ăn." Tiểu Hùng nhiệt tình mà gõ cửa phòng Lam Yên.

Lúc này ba người trong phòng đang cứng đờ mới phục hồi lại, Lam Yên kéo chăn ra, cứng đờ mà trả lời: "A.. được, đến ngay."

Duỗi chân đem chăn gấp lại để sang một bên, Lam Yên ngước mắt trừng Lý Hạ, trong mắt đang nói: Đều tại chị đó.

Rồi sau đó cô kéo thân mình đi mở cửa, cửa vừa mở, liền đón nhận vẻ mặt cười tủm tỉm của Tiểu Hùng.

"Đi, nhanh lên, nếu không đi thì sẽ bị bọn họ ăn sạch mất." Tiểu Hùng giữ chặt Lam Yên tay, ngó vào trong phòng nói với Lý Hạ và tiểu Tuyết nói, "Hai người cũng nhanh lên qua đó thôi."

Tiểu Hùng lôi kéo Lam Yên, bước đi nhanh chóng. Trong miệng vẫn luôn nhắc mãi: "Chị nói với em nè, dưa hấu này là do ông chủ khách sạn tự mình trồng đó. Rất thuần thiên nhiên, không sử dụng thuốc bảo vệ thực vật, em cần phải ăn nhiều một chút, không ăn hết thì không dừng. Dù sao cũng là đạo diễn mời khách."

Lam Yên không có tâm trạng gật gật đầu, trong đầu đang suy nghĩ hiện tại Hề Thần Trạch có bao nhiêu tức giận, mặt đen lại bao nhiêu. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, chưa chắc hắn sẽ bởi vì lời nói của cô mà tức giận, nói không chừng hắn căn bản liền không thèm để ý lời nói của cô. Hoặc có khả năng hắn chưa nghe được lời cô nói.

Càng là nghĩ, trong đầu càng rối loạn như mớ tóc rối. Cô thấp giọng mắng: "Thật phiền mà."

"Hả?" Tiểu Hùng kinh ngạc.

Lam Yên cũng sửng sốt một chút, sau đó vội vàng giải thích: "Không phải, em không phải nói chị. Em đang phiền não về chuyện khác."

"Ừm" Tiểu Hùng gật đầu, tay nâng lên vỗ vỗ vai Lam Yên, "Người trẻ tuổi sao lại có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, vui vẻ lên nào."

"Vâng." Lam Yên chỉ là cười gượng trả lời, trong lòng lại vẫn là thật sự bực bội.

Một đám nhân viên công tác tụ họp ở đại sảnh khách sạn, có người đang gặm dưa hấu, cũng có người đang sửa sang lại thiết bị chụp ảnh.

Một đám người đông đảo, Lam Yên nhìn xung quanh một vòng, không thấy thân ảnh Hề Thần Trạch đâu cả.

"Này, mau nhận đi." Tiểu Hùng cầm một miếng dưa hấu trên bàn bên cạnh lên, đưa tới trước mặt Lam Yên.

"Cảm ơn." Lam Yên tiếp nhận, cúi đầu nhìn miếng dưa hấu trong tay, cảm xúc có chút xuống thấp.

- -

Sắc trời có chút tối sầm.

Cuối hàng lang khách sạn, đôi tay Hề Thần Trạch vòng lại trước ngực, thất thần nghiêng người dựa vào trên tường.

Trên trán tóc đen tùy ý rơi rụng, đôi mắt đen nhìn về phía trời đang âm trầm mưa to tầm tã, không có tiêu điểm.

"Cái mặt liệt như băng ngàn năm kia, em vĩnh viễn sẽ không thích." thanh âm Lam Yên đang quanh quẩn ở trong đầu hắn.

Tiếng mưa rơi lộp độp, trở thành thanh âm chói tai nhất làm loạn tâm trí người nọ.

"Tích linh linh.." đột nhiên một trận chuông điện thoại vang lên, nhưng thật ra đã đánh gãy u sầu của Hề Thần Trạch, hắn hồi thần lại.

Màn hình di động hiển thị Hề Vân Trì gọi, theo thói quen hắn nhíu mày một chút, giống nhau Hề Vân Trì gọi điện thoại tới cũng không phải chuyện tốt gì.

Ba của Hề Vân Trì là bí thư đi theo ba của Hề Thần Trạch nhiều năm, cho nên Hề Vân Trì và Hề Thần Trạch hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt.

Về sau Hề Thần Trạch trưởng thành, trên thế giới này người đã gặp qua hắn cởi truồng, một người là Lam Yên, một người đó là Hề Vân Trì.

Tính tình khi còn nhỏ và hiện tại của Hề Thần Trạch là giống nhau, kiêu ngạo lạnh nhạt. Hề Vân Trì tính cách luôn cùng hắn đối lập, cả ngày đùa dai pha trò, thích vây quanh bên người hắn, dính người giống như keo bôi da chó, ném cũng ném không ra.

Trưởng thành rồi, mặc dù Hề Vân Trì trở thành tổng tài của công ty giải trí Cảnh Thụy, lại nói tiếp thì vẫn là ông chủ của Hề Thần Trạch, nhưng đến trước mặt Hề Thần Trạch, hắn giống như là một tiểu tuỳ tùng vậy.

"Gọi điện có chuyện gì?" Hề Thần Trạch cái mặt lạnh, ngữ khí càng là lạnh như bắc cực vậy.

"Trạch đại gia, tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại cho cậu, cậu liền nhăn mặt đối với tôi?"

"Nói, có chuyện gì?" Hề Thần Trạch lười phải vòng vo cùng hắn, trực tiếp hỏi chuyện.

"Ai nha, nhớ rõ sáu thứ sáu là ngày lành gì sao?"

Hề Thần Trạch nhíu mày, ánh mắt càng trầm. Sau một lúc lâu, hắn mới trả lời: "Đã biết, có thời gian tôi sẽ trở về bồi Vân Khê ăn sinh nhật."

Hề Vân Trì ở đầu kia điện thoại, nghe ra được Hề Thần Trạch không cao hứng cho lắm, hắn ngữ khí cũng trở nên có chút trầm: "Tôi chỉ có một em gái là Vân Khê, nói đến thì con bé cũng coi như một nửa em gái của cậu. Con bé từ nhỏ liền thích đi theo phía sau cậu, con bé thích cậu, cậu không phải không biết. Cho nên cậu đừng đối với con bé đừng quá lạnh nhạt, thời điểm sinh nhật nó, nếu cậu không tới thì đưa một phần quà cũng được."

"..."

Hề Thần Trạch trầm mặc chưa trả lời, một hồi lâu, hắn nói: "Cứ như vậy đi, tôi cúp đây."

"Ai ai.. đừng tắt." Hề Vân Trì kêu la.

Hề Thần Trạch khẩu khí trầm xuống, đem điện thoại một lần nữa để lại bên tai, "Còn có việc gì?"

"Tôi thấy chương trình《 chúng ta cùng nhau cắm trại đi 》 đưa tin cậu tham gia nó, cái dã nha đầu đó cũng tham gia, cho nên, cậu gặp cô ấy rồi?" Hề Vân Trì quan tâm mà tìm hiểu lướt qua.

"Ừ." Hề Thần Trạch biết Hề Vân Trì nói Dã nha đầu là Lam Yên.

"Dã nha đầu vừa tới, Vân Khê của chúng ta xem như hoàn toàn không còn hy vọng. Được rồi, tôi làm anh trai cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi." Nói xong, Hề Vân Trì chuẩn bị tắt điện thoại, một giây trước khi tắt điện thoại, hắn ném một câu, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì, sinh nhật của Dã nha đầu muộn hơn một tuần so với Vân Khê, cậu mua quà tặng thì cũng giúp tôi mua cho cô ấy một phần, rốt cuộc thì 4 năm trước, cô ấy cũng gọi ta vài tiếng ca ca."

Tắt điện thoại, có khí lạnh nhè nhẹ xuyên qua quần áo, lạnh lẽo thấm vào xương cốt.

Sinh nhật Dã nha đầu, nó lại là một cái ký ức mang theo ưu sầu.

- -

"Các nữ sinh thường thích quà sinh nhật gì?" Hề Thần Trạch ngồi ở trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm TV, thuận miệng hỏi Lam Yên ngồi ở bên cạnh.

"Hả?" Lam Yên sửng sốt trong chốc lát, sau đó kêu to, "Sao anh biết một tuần sau là sinh nhật tôi."

Lời nói của Lam Yên vừa dứt, Hề Thần Trạch quay đầu lại nhìn Lam Yên, một hồi lâu mới nói, "Tôi là chuẩn bị mua quà sinh nhật cho Vân Khê."

Vừa nghe là mua lễ vật cho Hề Vân Khê, Lam Yên mất hứng ủ rũ.

Hề Vân Khê, cô đã gặp qua nha đầu kia rất nhiều lần, lớn lên vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, chính là thích dính Hề Thần Trạch điểm này làm Lam Yên khó chịu. Nha đầu đó luôn là ba ngày hai hôm lại lôi kéo anh trai cô ta Hề Vân Trì chạy đến chỗ Hề Thần Trạch.

"Ồ." Cô méo miệng đáp lại Hề Thần Trạch, rồi sau đó kéo thân mình hướng trong phòng đi vào.

"Vừa rồi em nói khi nào thì đến sinh nhật em?" thanh âm Hề Thần Trạch lười biếng từ phía sau truyền đến.

(đoạn này mình để xưng anh-em như vậy hợp lý hơn nhỉ)

"Cuối tuần sau." Lam Yên hữu khí vô lực trả lời.

"Cuối tuần là khi nào?"

"Thứ bảy."

"Ừ, em nhỏ hơn 7 ngày so với Vân Khê." Hề Thần Trạch nói xong lời này liền dừng lại.

Lam Yên đứng ở tại chỗ, nhìn Hề Thần Trạch, trong mắt có hỏa, trong miệng phát ra một tiếng "Hứ", sau đó "Phanh" một tiếng, đóng lại cửa phòng.

Hề Thần Trạch cúi đầu, bỗng nhiên cười.

Thời gian thoảng thốt mà qua, thứ bảy một tuần sau đã đến.

Buổi tối.

"Rắc.." tiếng mở cửa vang lên, Hề Thần Trạch ngừng ở chỗ huyền quan, trong thế nhưng không có một tia sáng. Hôm nay là thứ bảy, bình thường như lúc này, Lam Yên đều nằm ở nhà xem TV, nhưng mà hiện tại trong nhà lại đen như mực an tĩnh đến đáng sợ.

"Lam Yên?" trong lòng Hề Thần Trạch xẹt qua một tia bất an.

"..."

Không có người đáp lại, chỉ có am thanh tiếng gió thổi bức màn lay động.

"Lam Yên?"

Hề Thần Trạch tìm khắp toàn bộ chung cư, không có thân ảnh Lam Yên, hắn gọi điện thoại cho cô, không có người bắt máy.

Hắn vẫn luôn cho rằng cô chỉ là đi ra ngoài mải chơi nên quên về, chính là buổi tối hôm đó, hắn ngồi ở phòng khách trống rỗng, âm thanh trong TV vẫn luôn truyền đến, đầu hắn lại trống rỗng một mảnh.

Đêm hôm đó, Lam Yên không trở về, hắn đợi cô một đêm.

Tia nắng ban mai ánh sáng xuyên qua bức màn chiếu vào, chung cư đang yên tĩnh rốt cuộc phủ lên một tia ấm áp. Nhưng người ngồi ở trên sô pha, mặt vẫn âm lãnh, rũ mi mắt nhìn hộp quà đang nắm chặt trong tay, trong mắt có tức giận, cũng có khủng hoảng.

Lại một tuần sau, Hề Thần Trạch vẫn là không chờ được Lam Yên.

Cô giống như là bọt biển vậy, từ trong sinh hoạt Hề Thần Trạch bay đi.

"Ui.. nơi này như thế nào còn có một cái bánh kem lớn như vậy." Hề Vân Trì lại chạy tới nhà Hề Thần Trạch đứng ở trước mặt tủ lạnh, nghi hoặc hỏi Hề Thần Trạch. Nói xong, trực tiếp đem bánh kem kia ra.

"Thả lại đi." Hề Thần Trạch tàn khốc ra mệnh lệnh nói.

Hề Vân Trì cào cào cái ót, rất là khó hiểu, không biết Hề Thần Trạch đang sinh khí cái gì, cuối cùng bất đắc dĩ mà thả trở lại. Sau đó, hắn tự mình suy đoán ra cùng Lam Yên có quan hệ.

Hai tuần sau, Hề Vân Trì mở tủ lạnh của Hề Thần Trạch ra, thấy cái bánh kem kia vẫn còn ở. Hắn quan tâm mà nói: "Dã nha đầu đó, người đều không thấy, cậu giữ lại bánh kem này cũng vô dụng."

Dứt lời, khuôn mặt Hề Thần Trạch trầm xuống, đi đến trước mặt Hề Vân Trì, "Bang" một cái đóng luôn cửa tủ lạnh.

Buổi tối hôm đó, trong chung cư Hề Thần Trạch một mình một người. Hắn đứng ở trước tủ lạnh, trên mặt không có cảm xúc. Hồi lâu, hai tròng mắt hắn đột nhiên hiện ra một đạo ánh sáng, đó là khí thế phẫn nộ.

"Bụp" một tiếng, bánh kem bị hắn nặng nề mà ném vào thùng rác. Sau đó, hắn đi đến phòng mà Lam Yên ở, đem quà muốn tặng cho cô ném vào tủ quần áo cô, quay đầu phá cửa rời đi.

Từ đó, hắn không còn đi vào cái phòng kia lần nào nữa.

- -

"Hóa ra anh ở chỗ này?"

Đột nhiên truyền đến thanh âm làm bừng tỉnh Hề Thần Trạch, không phòng bị hắn nghiêng đầu, thấy Lam Yên dựa ở vách tường bên cạnh hắn.

Dư quang liếc Lam Yên, hắn chưa đáp lại, con ngươi như cũ âm trầm đến lợi hại.

Lam Yên tròng mắt nghiêng một cái, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đen mặt, cô xê dịch thân mình về phía hắn, cố ý như có như không mà cọ cánh tay hắn.

Hề Thần Trạch rũ mắt nhìn Lam Yên, biểu tình lãnh đạm, thân mình xê dịch hướng cách xa địa phương mà cô có thể chạm đến.

Cô nhìn một cái lại di chuyển thân mình về phía Hề Thần Trạch, trong lòng mắng: Quỷ ấu trĩ!

Nhưng mà, cô cũng ấu trĩ mà di chuyển hướng tới phía hắn.

Hai người không có bất luận ngôn ngữ nào, giận dỗi, ai cũng không chịu cúi đầu. Hề Thần Trạch di chuyển một bước, Lam Yên cũng di chuyển một bước.

Mưa tí tách tí tách rơi, kia tiếng mưa rơi đều như là đang chê cười hai cái người ấu trĩ trầm mặc này.

Cọ tới cọ lui một lúc, Hề Thần Trạch rốt cuộc bị dồn tới góc tường.

"Không còn chỗ ngồi dịch đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play