Lam Yên hít sâu một hơi, đi đến gần, ngón tay mềm mại chọc chọc lên cơ bắp cứng rắn trên tay Hề Thần Trạch, "Tôi sai rồi, còn không được sao?"
Hề Thần Trạch thình lình mà quét mắt xuống nhìn ngón tay trắng nõn của Lam Yên đang chọt cánh tay mình.
Lam Yên đứng ở tại chỗ, một trận ủy khuất, cô đã xin lỗi như vậy, hắn còn bày ra bộ mặt lạnh.
Cô không phục mà hướng về phía hắn hô to: "Anh giận gì chứ, lúc ấy anh còn dựa vào vai tôi mà khóc còn gì."
Lời đó vừa nói xong, bước chân Hề Thần Trạch bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo truyền đến tiếng cười nhạo đè nén của nhân viên quay chụp ảnh và VJ. Bởi vậy, mặt hắn càng lạnh hơn, hắn xoay người duỗi tay kéo tay Lam Yên đi luôn.
Nhưng mà, Lam Yên tay mắt lanh lẹ, chạy đi.
Khi đã cách xa hai ba mét, Lam Yên quay lại hướng về phía hắn lè lưỡi làm cái mặt quỷ.
Trong không gian hoàng hôn, màu cam, màu tím, màu đỏ hòa lẫn vào nhau, mặt trời rực rỡ treo lơ lửng trên đỉnh núi.
Giống như một bức tranh sơn dầu được vẽ trên nền lụa, bên trong là một cô gái điên khùng, trên người cô là cái bộ váy màu xanh lam lay động theo gió.
Hắn nhìn cô, cặp lông mày vốn đang nhíu chặt giờ phút này đã giãn ra.
Lần này..
Tôi bỏ qua cho em vậy.
- -
Nếu so sánh với mấy người Tiểu Hùng, Lam Yên và Hề Thần Trạch hai người quả thật giống như đi du lịch vậy, cả hai chỉ ở trên đồng ruộng đi lại chạy nhảy.
Hề Thần Trạch còn đỡ, tiện đường còn sẽ tùy tiện ngắt một số cây.
Lam Yên nhìn đồ vật trong tay Hề Thần Trạch, có hoa cải dầu màu vàng, có lá cải dầu màu xanh lục, còn có màu xanh lá hoa cải dầu.
Tất cả đều là hoa cải dầu.
Lam Yên buồn cười mà liếm một chút khóe môi: "Anh thích hoa cải dầu như vậy sao, không phải hoa cải dầu thì không được hả?"
Hề Thần Trạch cười một tiếng, quay đầu đi, mặc kệ cô.
Lam Yên chớp chớp mí mắt khó chịu.
"Lam Yên, Lam Yên.." Tiểu Hùng nghênh diện chạy tới, trong lòng ngực ôm các loại rau củ.
Lam Yên bước đến, dừng ở trước mặt Tiểu Hùng hỏi: "Sao nhóm chị hái được nhiều như vậy?". Đang nói, tay không thành thật mà cầm đi một thứ từ trong lòng Tiểu hùng đi. Nhưng lập tức bị Tiểu Hùng phát hiện, "A a.. em ăn trộm của chị a."
Lam Yên ôm một quả cà tím, đi qua sau lưng Hề Thần Trạch. Thân hình cao lớn của Hề Thần Trạch đã đem Lam Yên chắn đến kín mít.
Hề Thần Trạch đôi tay đặt ở trước ngực, đôi mắt buông xuống nhìn người đang trốn tránh ở phía sau mình, vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười.
"Ăn trộm, đem cà tím của chị trả lại đây." Tiểu Hùng đuổi kịp thở gấp hô.
Lam Yên tay kéo phần áo trên eo của Hề Thần Trạch, thò đầu ra: "Ai da, của chị nhiều như vậy, đã đủ 7 loại rau củ rồi. Cho em một cái cà tím không được sao. Dù sao thì chị cũng không lấy lại được nha."
"..."
Tiểu Hùng nghẹn họng.
Lam Yên cho rằng chút thao tác nhỏ của mình đã thực hiện được, nhếch miệng cười, nào biết Hề Thần Trạch gõ đầu cô một cái, xách cổ cô từ sau lưng mang tới trước mặt Tiểu Hùng trước mặt đi, giống như là giáo huấn một đứa trẻ phạm sai lầm, nói: "Trả lại đi."
"Trả lại ư?" Lam Yên quay đầu xốc lên mí mắt, "Trả lại thì thì chỉ còn mấy ngọn hoa cải dầu của anh thôi đó."
Nghe Lam Yên như vậy vừa nói, Tiểu Hùng thăm dò nhìn thoáng qua trong tay Hề Thần Trạch, thật đúng là chỉ có mấy cây hoa cải dầu, quay lại nhìn thấy hai người này thật đáng thương.
Tiểu Hùng thật giống như cái tên của cô ấy vậy, là một người rất đáng yêu, cô ấy vậy mà lại đề nghị cho bọn cô: "Hai người giúp tôi cầm, tôi chia hai người một nửa. Dù sao Hàn Tiếu đã cầm hơn một nửa đi trở về rồi."
Nghe được lời này, Lam Yên đôi mắt trừng lớn, nhanh chóng gật đầu: "Được, được."
Lam Yên cùng Tiểu Hùng ôm đồ vật đi ở phía trước, Hề Thần Trạch cũng ôm một ít, bước chân chậm rãi rải bước theo sau.
Hai người phụ nữ đi cùng nhau luôn là không tránh khỏi đề tài làm đẹp.
"Ai nha, Lam Yên, da mặt em làm thế nào mà trắng nõn như vậy được?"
Tiểu Hùng nói, còn vươn tay đi sờ sờ, cuối cùng tay di chuyển tới chỗ phần cổ và bờ vai bóng loáng của Lam Yên, "Này cả vai cũng vậy nha."
Lam Yên được khen, cười đến xinh đẹp mười phần. Hề Thần Trạch bước theo sau nghe được, hầu kết lăn lăn.
"Thật sự là.. dáng người của em rất đẹp. Nhìn em tuy rằng hơi gầy, nhưng là cái gì nên có thì đều có nha. Đâu giống chị, cả người thấp thấp tròn tròn."
"Không có, em cảm thấy dáng người chị vẫn rất đẹp mà."
"Đẹp cái gì mà đẹp chứ. Em xem em trước lồi sau cong, đẹp vậy còn gì."
* * *
Hai người vẫn nói hăng say, dường như đã quên mất giờ phút này còn một người đàn ông đằng sau hormone đang tăng vọt.
Hề Thần Trạch tầm mắt cố định ở trên người Lam Yên, Lam Yên được khen đến sung sướng, đôi vai trần ngẫu nhiên rung rung một chút, lộ ra sự kiều mị quyến rũ từ trong xương cốt.
Hề Thần Trạch đáy mắt nhiễm một chút màu sắc không thể miêu tả được.
Hạ tầm mắt xuống, cái eo nhỏ của Lam Yên vặn vẹo đến càng lay động. Làn váy trên đùi cũng rung rinh di chuyển theo.
Hề Thần Trạch rõ ràng cảm giác được phần eo và khu tam giác của mình căng thẳng, không thể nghe tiếp được nữa, hắn thở hắt một cái, bước nhanh đi đến hai người ở phía trước, hơn nữa bước chân càng lúc càng nhanh.
"Hề Thần Trạch, anh đi nhanh như vậy làm gì?" Lam Yên hướng về phía Hề Thần Trạch hỏi.
"Khát nước."
"..."
Lam Yên và Tiểu Hùng ôm một đống đồ vật, mới vừa trở lại nơi cắm trại, kết quả là thời tiết không tốt, trời bắt đầu đổ mưa, rồi sau đó trời mưa càng lúc càng lớn.
Bất đắc dĩ, 《 chúng ta cùng nhau cắm trại đi 》 đang quay bắt buộc phải dừng lại.
Một đám người đều sung sướng đến hỏng rồi, nghĩ rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, nhưng tổng đạo diễn mặt lại tức giận đến giống như quả bí đỏ.
《 chúng ta cùng nhau cắm trại đi 》 được quay ở một làng chài có phong cảnh xinh đẹp, nơi này có rất nhiều nhà nghỉ và khách sạn, tổ tiết mục đã sớm thuê xong nhà nghỉ, nhưng không phải cho khách mời ở, mà là cho nhân viên công tác ở.
Cái tiết mục này hay thì có hay thật, nhưng yêu cầu đối với khách mời là rất nghiêm khắc, dựa theo giả thiết của tổ tiết mục, khách mời cần phải ngủ ở lều trại mà mình đã dựng.
Mà lần này bởi vì trời mưa, Lam Yên bọn họ không thể không đến nhà nghỉ để trú mưa.
Một ngày thu, tuy rằng đều là chơi một số trò chơi kỳ kỳ quái quái, nhưng mà thật sự vẫn là có chút mệt.
Lam Yên tránh ở một cái phòng vừa nhỏ lại vừa tối.
Rất nhiều nữ sinh đều sợ tối, nhưng riêng Lam Yên lại thích đêm tối, bởi vì đêm đen lại có thể tùy tiện mà phát tiết cảm xúc của mình, cũng có thể giúp mình che đậy tốt những cảm xúc của bản thân.
Ngoài phòng nước mưa rơi tí tách, trong phòng không khí ẩm ướt lạnh lạnh lẽo, nước mưa xuống mang theo mùi bùn đất ẩm ướt thổi vào phòng.
Lam Yên nằm trên một chiếc giường bé, cả người run run, gắt gao bao lấy chiếc chăn mỏng trên người.
"Hôm đó vì sao cô lại hút thuốc ở đầu đường lúc nửa đêm?" Giọng nói khàn khàn mang theo độ ấm của Hề Thần Trạch bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô lúc này.
Lam Yên hút hút mũi, móc ra chiếc điện thoại đã bỏ quên cả ngày nay, mở Weibo ra, đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình.
Trên trang Weibo ở trong con ngươi đen nhánh của Lam Yên một lời tiếp một tờ tung bay ngập tràn.
Một ngàn lời bình luận thì có năm vạn mắng cô rời khỏi Weibo, từng mảnh từng mảnh tất cả đều là lời nhục mạ đối với cô, fans của Lam Yên cũng liều mạng giữ gìn cô, cuối cùng thu nhận được cũng là một đống lời mắng nhiếc, chửi rủa.
Luôn chán ghét Lam Yên: Lam Yên kỹ thuật diễn mục nát, là một kỹ nữ, mau cút ra giới giải trí đi.
Khóc chít chít người: Lam Yên đến nay chỉ đóng được một bộ phim, không biết tại sao lại nổi tiếng được, còn nhiều fan não tàn như vậy nữa.
Fan não tàn đánh bóng đôi mắt, xem xét lại kỹ lưỡng hành vi của thần tượng các người đi.
Kẻ điên: Đứng ở đầu đường hút thuốc, haha.. có thể nghĩ người này đằng sau nhân phẩm có bao nhiêu thối nát.
Người ngoài hành tinh: Chỉ cần vào nhìn thấy Lam yên đều làm ô uế mắt tôi.
* * *
Cái bình luận đầy nhục mạ đó xông vào tầm mắt của Lam Yên, đâm thẳng vào trái tim của cô.
Đôi mắt Lam Yên bịt kín một tầng hơi mỏng mờ mịt, tầm mắt trở nên mơ hồ. Chỉ có Lam Yên biết chính mình ở trước mặt người ngoài tùy tính cùng cà lơ phất phơ, đều là cái áo giáp ngụy trang của cô.
Di chuyển ngón tay, Lam Yên ở khu bình luận để lại một câu như vậy: Lam Yên là cặn bã, ngày đó là ngày giỗ của mẹ cô ta. Rồi sau đó đem điện thoại ném sang chỗ khác.
Cô cũng hùa theo dân mạng mà mắng chính mình, nhưng mà, ngày đó..
Thật đúng là ngày giỗ của mẹ cô.
Trong phòng tối đen, cô lại một lần nữa mặc vào cái áo giáp ngụy trang của mình, chỉ là đã bị Hề Thần Trạch ở phía sau nhìn thấy hết.
"Trong túi có một viên kẹo que, cho cô đó, có ăn không?" giọng nói Hề Thần Trạch vang lên trong phòng tối, có chút đè nén, cũng có chút ấm.
Đột nhiên có âm thanh xông tới, xuất hiện một người. Lam Yên bỗng nhiên ngồi thẳng thân mình, quấn chặt tấm chăn trên người.
Hề Thần Trạch đứng ở cửa phòng, bên ngoài có ánh sáng chiếu vào, nhưng bị thân hình cao lớn của hắn che hơn phân nửa.
Một chút ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào một bên mặt hắn, ánh mắt hắn dịu ngoan lại tối tăm, mâu thuẫn đến làm người xem đoán không được nỗi lòng hắn.
"Anh.. anh vào đây khi nào?" Lam Yên có chút chột dạ, cô không biết hắn có hay không nhìn đến dòng bình luận cô đã viết chưa, và cả ý nghĩa đằng sau nó.
Hề Thần Trạch chớp mắt một cái, đáp: "Vào lúc cô để điện thoại xuống."
"Ừ" Lam Yên như suy tư gì mà đáp lời, đầu như có như không địa điểm.
Hai người đều là người mẫn cảm, mỗi người đều có nỗi lòng riêng.
Cuối cùng là Hề Thần Trạch đánh vỡ sự yên tĩnh đó, hắn đi vào đóng lại cửa phòng, ngồi xuống bên mép giường.
Ngoài phòng ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa chiếu vào, hắn cầm kẹo que trong tay đưa tới trước mặt Lam Yên, "Đây, cô không phải rất thích kẹo que sao?"
Ngữ khí của hắn thế nhưng cùng không khí ẩm ướt xung quanh hình thành sự đối lập rõ ràng, ấm áp lan đến nội tâm của người đối diện.
Lam Yên cúi người, một phen đoạt lấy kẹo que mà Hề Thần Trạch đưa qua, cãi lại nhìn hắn cười: "Anh đã từng cướp lấy kẹo que của tôi ăn, anh còn nhớ không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT