Ngày hôm sau

Thu Nghiên vẫn còn đang ngủ, khó được có lúc y ngủ muộn đến vậy, trong quá khứ vào mùa xuân y luôn bận rộn, cho nên vào mùa này Thu Nghiên vẫn luôn mất ngủ!

Mạc Thiên Hàm dậy từ rất sớm, đi ra ngoài chạy bộ leo núi lại đánh mấy lần quân thể quyền, hoạt động xong liền làm cơm sáng, bởi vì là đang ở trong núi nên Mạc Thiên Hàm hái chút rau dại về nhà làm món gỏi.

Chờ lúc Thu Nghiên tỉnh lại, Mạc Thiên hàm đã làm cơm xong, đang bưng vào trong phòng!

"Tướng công?" Thu Nghiên thức dậy chỉ cảm thấy thực thoải mái, là do ngủ thật thoải mái, không còn mệt mỏi như mấy hôm trước.

"Mau dậy ăn cơm sáng thôi!" Thấy người tỉnh, Mạc Thiên Hàm liền đặt cơm lên bàn, bàn không lớn, nhưng cũng đủ để cơm canh của hai người.

Thu Nghiên rời giường, gấp chăn đệm, mặc một áo khoác ngoài, đi ra ngoài rửa mặt rồi vào, bởi vì có nước của suối nước nóng nên rwuar mặt đều dùng nước ấm.

"Mau tới ăn cơm!" Dọn xong chén đũa, Mạc Thiên Hàm rửa tay, ngồi xuống cùng Thu Nghiên ăn cơm sáng.

Cháo trắng, cá xông khói cùng gỏi rau dại, vừa dinh dưỡng lại ngon miệng.

"Tướng công, hôm nay chúng ta trở về sao?" Thu Nghiên vừa ăn cơm vừa hỏi Mạc Thiên Hàm.

"Phu lang không nhớ việc tối hôm qua?" Nhìn Thu Nghiên vẻ mặt bình thường, Mạc Thiên Hàm liền cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó mới hiểu ra là không đúng chỗ nào.

Theo lý mà nói, Thu Nghiên hẳn là phải ngượng ngùng muốn chết sao? Sao lại bình tĩnh như vậy?

"Ơ? Tối hôm qua?" Ngậm chiếc đũa, Thu Nghiên nghiêng nghiêng đầu nhớ lại: "Tối hôm qua không phải là tắm cùng tướng công sao?"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Chớp chớp mắt: "Sau đó Nghiên nhi liền không nhớ rõ."

Mạc Thiên Hàm: "!"

Tình Nhân Say, quả nhiên lợi hại!

"Hôm nay không quay về, lát nữa tướng công mang ngươi lên núi đi dạo một lát, đào măng gì đó, đúng rồi, còn có thể xem thỏ con!"

"Thỏ con?"

"Ừ, tướng công có đặt bẫy dây thừng, có thể bắt sống thỏ con.."

Chậm rãi miêu tả hình ảnh săn thú đầy thú vị làm cho Thu Nghiên nghe mê mẩn, không còn muốn về nhà, ăn cơm chiều liền đổi quần áo, đi theo Mạc Thiên Hàm đặt bẫy dây thừng.

Mạc Thiên Hàm cũng không dám mang phu lang đi vào rừng sâu thật sự, hắn dẫn Thu Nghiên đi đến nơi là khu săn thú chung hàng ngày của người trong thôn, nơi đó có thể bắt được thỏ hoặc gà rừng, không có dã thú cỡ lớn, như vậy cũng đủ rồi.

Đây là lần đầu tiên Thu Nghiên nhìn thấy thỏ hoang còn sống và gà rừng chạy như bay!

Cũng thấy được tài bắn cung đỉnh cao của tướng công, à được rồi, tài bắn cung là Mạc Thiên hàm sau khi tới ngoại trừ thừa hướng thói quen của chủ nhân thân thể, còn sáng tạo không ít, ví dụ như hắn cải tiến phần đuôi của mũi tên, làm cho càng thêm phù hợp với nguyên lý khí động lực học..

Lúc giữa trưa khi về nhà Thu Nghiên vẫn hưng phấn mà ríu rít nói không ngừng, Mạc Thiên Hàm cũng để y vui vẻ, vừa nhổ lông gà rừng vừa nghe phu lang kể lại hành trình hôm nay.

Buổi tối Mạc Thiên Hàm để cho Thu Nghiên uống một ly Tình Nhân Say, thời điểm mơ mơ màng màng vừa lúc để hắn ra tay a!

Khi hai người chân chính kết hợp, Mạc Thiên Hàm cảm khái vô vàn!

Phu lang chí là thuộc về riêng mình..

Thu Nghiên ngây thơ mờ mịt vào ngày hôm sau của sinh nhật hai mươi tuổi, lúc nửa say nửa tỉnh, hoàn toàn dâng chính mình cho tướng công, sau đó y liền mơ hồ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play