"Uống ngon cũng không thể uống nhiều!" Mạc Thiên Hàm xem như đã nhìn ra, tiểu phu lang của hắn đây là say a!

"Nhưng là thực sự rất ngon!" Vẫn luôn nhấn mạnh uống ngon nhưng thực tế người đã có men say.

"Vậy ngươi nếm thử cái này, cái này là ngó sen Cổ sao sao mang cho chúng ta. Ta làm thành ngó sen kẹp thịt, nếm thử xem?" Trên khay không chỉ có rượu Tình Nhân Say còn có bốn dĩa ăn vặt.

Món ngó sen kẹp là do Mạc Thiên hàm đột nhiên nảy ý hay, vào đầu xuân lúc hắn đi xem Cổ sao sao tặng chút thịt khô cùng rau dưa cho ông lão, vì vào đầu xuân thường là thời kì giáp hạt, có chút gia đình thậm chí chỉ ăn dưa muối mà sống, Thu Nghiên là biết đến, trước kia vào thời gian này chỉ có bánh bột ngô kẹp dưa muối ăn. Nhưng Mạc Thiên Hàm sẽ không để phu lang của mình sống tạm bợ như vậy, mỗi ngày đều là thịt cá làm cho Thu Nghiên thoải mái ăn, Thu Nghiên thấy thịt trong nhà nhiều đến mức sắp hỏng lại lo lắng Cổ sao sao, liền nói Mạc Thiên Hàm tặng một chút cho Cổ sao sao, Cổ sao sao cũng đưa cho Thu Nghiên một ít ngó sen đào ra trong hồ nước, không quá quý trọng nhưng đủ mới mẻ.

Ba món còn lại là đậu phộng chiên, cái này là chính cống đồ nhắm rượu!

Còn có một dĩa dưa muối, rốt cục có một chút món mặn!

Cuối cùng là một dĩa cá nhỏ chiên giòn, cá là bắt từ dòng suối cạnh nhà, màu trắng dài khoảng 2cm, phủ bột mì bỏ vào dầu chiên liền giòn rụm, chất thịt cũng vô cùng tươi ngon, đồ vật thuần thiên nhiên chính là có chỗ tốt này, mùi vị nguyên nước nguyên vị.

"Ừm, ừm, uống ngon, uống ngon, vậy cũng phải uống ít thôi, ăn đồ ăn đi, đè đè rượu xuống." Mạc Thiên Hàm có chút hối hận đem Tình Nhân Say cho Thu Nghiên uống, nhóc này căn bản không biết uống rượu, đột nhiên lại được uống loại rượu có độ cồn thấp lại tác dụng chậm mạnh thế này, không say mới lạ!

Tuy rằng có chút ý riêng, nhưng hắn cũng không muốn người này mơ mơ màng màng viên phòng a! Vốn dĩ người đã nhỏ, bởi vậy, Mạc Thiên hàm luôn có loại cảm giác ức hiếp trẻ vị thành niên!

Điều này làm cho người có xuất thân quân đội lại kinh doanh mười năm như Mạc Thiên Hàm đặc biệt có cảm giác tội lỗi!

Thu Nghiên vẫn chưa biết tính toán của tướng công, chỉ cảm thấy hôm nay đặc biệt vui vẻ, hôm nay là sinh nhật vui vẻ nhất của y từ sau khi song thân qua đời!

"Tướng công, công, ợ, Nghiên nhi thực vui vẻ!" Người bắt đầu say vứt bỏ sự e lệ ngày thường, ôm một cánh tay Mạc Thiên Hàm bắt đầu biểu đạt tâm tình của mình: "Thực vui vẻ!"

"Được được, thực vui vẻ, tại sao thực vui vẻ?" Mạc Thiên Hàm thấy Thu Nghiên chủ động dựa lại đây ôm chính mình nói vui vẻ, trong lòng liền vô cùng mềm mại, cũng nhân cơ hội người này say hỏi rõ ràng một số việc!

Trước kia Thu Nghiên vô cùng kiêng kị cả nhà thúc thúc, không nguyện ý nói nhiều chuyện, cho nên hắn tuy là biết một vài việc lại không quá cụ thể, hắn rõ ràng, Thu Nghiên không muốn hồi ức những tháng ngày khổ cực kia, nhưng hiện tại nhóc này là người của hắn, tuy chưa thật sự là phu phu nhưng trên sổ hộ khẩu đã là người một nhà!

"Ăn sinh nhật, vui vẻ!" Trả lời thực khẳng định, đây là lời nói chân thật trong lòng của Thu Nghiên.

"Trước kia không ăn sinh nhật sao?" Tuy rằng biết ở nhà thúc thúc lúc ăn sinh nhật sẽ không có ai chúc mừng Thu Nghiên, nhưng nghe ý của Thu Nghiên, giống như ăn sinh nhật là hành vi sai lầm to lớn.

"Không dám ăn.. sẽ bị đánh.. hu hu!" Có lẽ quá khứ trong trí nhớ quá khổ, Thu Nghiên cho dù say cũng chảy nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play