Edit: LoBe

___

Bạch Vi Vi kích động, lần đầu tiên bị người xấu đùa giỡn, thật sợ hãi~~.

Sắc mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc nói: "Ta đã có phu quân, thỉnh công tử không nên càn rỡ như vậy."

Trần Phao Hôi nhìn dung nhan mỹ lệ như hoa của Bạch Vi Vi, trong đôi mắt hí đều là dâm tà, "Nếu không muốn phu quân của nàng chết, ngoan ngoãn đi theo ta."

Bạch Vi Vi hoảng sợ, "Không còn vương pháp nữa à?"

Trần Phao Hôi nắm lấy tay cô, "Trần gia chúng ta chính là vương pháp, cho dù ta giết chết nàng cũng không phải chuyện gì lớn."

"Làm càn." Bạch Vi Vi tát một cái lên gương mặt xấu xí của hắn, móng tay còn cố ý dùng sức, hung hăng cắt vài đường.

Trần Phao Hôi lập tức tru lên, "Người tới, người tới, bắt nữ nhân này lại cho ta."

Mười mấy gã sai vặt xông tới, không chút thương hương tiếc ngọc trói Bạch Vi Vi mang đi.

"Tiện nhân, dám đánh ta, ta không giết chết ngươi thì không họ Trần." Trần Phao Hôi tức giận rít gào.

Bạch Vi Vi trợn trắng mắt, "44, Thịnh Tư Vũ đâu rồi?"

Hệ thống: 【Ở cách đó không xa nhìn cô bị người cường đoạt.】

Bạch Vi Vi hít sâu một cái, nước mắt dâng lên, từng giọt từng giọt rơi xuống, hoa lê đái vũ. Sau đó cô thê thảm khóc lớn, "Ta là người đã có phu quân, phu quân ta là nam nhân tốt nhất trên đời này, chàng nói ta phải chờ chàng trở về, các ngươi thả ta ra ."

Hệ thống: 【Giống hệt cải trắng chịu khổ.】

Mắt thấy bản thân sắp bị người kéo đi, càng thêm thê thảm mà gào lên, "Phu quân, phu quân, chàng ở đâu?"

Khóc thảm tới nỗi tường thành cũng muốn đổ. Người bốn phía đương nhiên nhìn thấy việc ác này, nhưng không ai dám chọc vào người Trần gia.

Mà nơi xa Thịnh Tư Vũ tức giận, phẫn nộ đến mức tròng mắt đỏ quạu, đặc biệt là lúc nghe được Bạch Vi Vi gọi hắn, cơ hồ không có cách khống chế được cảm xúc của bản thân, muốn tiến lên.

Tô Đức ở bên cạnh lo lắng nói: "Hoàng Thượng......"

Thịnh Tư Vũ hận ý tràn đầy nhìn phía trước, bàn tay nắm chặt tới mức trắng bệch, hắn cắn răng nhắm mắt lại, "Chưa đến thời cơ, cần phải chờ lão thất phu kia xuất hiện, mới có thể một lưới bắt hết."

Mà Bạch Vi Vi vừa mới bị người kéo tới cửa lớn của một tòa nhà, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên vô cùng hung ác nham hiểm đi tới.

"Cha." Trần Phao Hô lập tức kêu lên.

"Hôm nay là cha mở tiệc chiêu đãi đại lão khắp nơi, con hồ nháo cái gì?" Trần Thành Thừa lạnh giọng chất vấn.

Trần Phao Hôi sợ cha, đột nhiên nhìn thấy dải lụa đỏ trên đầu Bạch Vi Vi, lập tức hưng phấn nói: "Cha, đây là nô tì bên con chạy trốn, không phải hôm nay tất cả nô tì đều phải đeo lụa đỏ sao? Cha xem, trên đầu nàng có."

Lúc này Bạch Vi Vi mới hiểu đươc được, Thịnh Tư Vũ cài lụa lên đầu cô làm gì, thì ra không phải hành động lãng mạn, mà là để người khác cho rằng cô là nô tì bỏ trốn.

Trần gia nhiều người, cho dù không có Trần Phao Hôi, cô đứng một lúc cũng sẽ có người Trần gia tới bắt cô.

Tâm tư âm trầm, cũng đủ tàn nhẫn.

Đây là Thịnh Tư Vũ sao?

Trần Thành Thừa hừ lạnh, "Bắt được liền cút."

Trần Phao Hôi vui vẻ nói vâng, sau đó sai người mang Bạch Vi Vi lên lầu.

Bạch Vi Vi: "Hệ hệ, ngươi nói xem nếu hiện tại ta nhảy lầu bảo vệ trinh tiết, Thịnh Tư Vũ kia có cắn rứt lương tâm là đầu độ hảo cảm không?"

Hệ thống: 【Cô nhảy thử là biết.】

Bạch Vi Vi: Trình độ nhẫn tâm của hệ thống này chả khác gì Thịnh Tư Vũ.

Xem ra hệ thống và Thịnh Tư Vũ đều là hai người chuyên phụ bạc, không đáng tin tưởng.

Vẻ mặt Trần Phao Hôi tà ác, đẩy Bạch Vi Vi vào trong phòng, sau đó vươn "Móng heo", muốn áp tuyệt thế mỹ nhân này lên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play