Edit: Arisassan
Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Tử Đô tiếp xúc gần với phong ba giang hồ đến vậy, dù bị Mục Nhung đứng chắn phía trước nhưng vẫn khó nén tính tò mò, nhìn nhìn xung quanh một chút thì phát hiện nữ tử đến cầu cứu lúc nãy đang hai mắt rưng rưng nhìn xe rồng. Cậu ta từng thấy kiểu chuyện như thế này trong mấy vở kịch rồi, từ trước đến nay kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân đều diễn ra y vậy hết, hiện giờ người kia mặc dù không đẹp bằng mẹ mình nhưng vẫn là một nữ nhân, chợt sầu não nói: "Hình như nàng ấy đang nhìn ta thì phải, chẳng lẽ do ta phong tư trác tuyệt khiến nàng yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?"
Không, ngươi không cần lo lắng về vấn đề này, vì nàng đang nhìn ta.
Mục Nhung không biết cậu ta lấy cái gì để tự tin vào bản thân đến thế, hiện tại hai người đã thay đổi y phục, đối phương vốn nhắm vào tiểu thiên tôn, đương nhiên ánh mắt sẽ dính chặt vào Mục Nhung mặc một thân vàng sáng rồi, sao có thể để ý đến tên bình dân áo trắng đang nhìn tới nhìn lui bên cạnh được.
Thậm chí lúc này nàng ta còn nhủ thầm trong lòng, Hiên Viên Tử Đô dù sao cũng được thừa kế huyết thống Thiên cung, tuy đôi khi hơi kiêu căng tuỳ tiện, nhưng những lúc quan trọng thì vẫn toả ra khí chất trầm ổn. Đâu như tên tiểu tử áo trắng mở mắt trừng trừng như muốn rớt cả hai con ngươi ra ngoài kia, đúng là nhà quê chưa trải sự đời, mất hết cả mặt.
Nàng vốn nhắm vào Hiên Viên Tử Đô, bây giờ nhóm thị vệ đã bị thi nhân dẫn đi, đúng là thời cơ ra tay tốt nhất, nhanh chóng lau nước mắt dịu dàng nói với Mục Nhung: "Vị công tử này, ta sợ quá, có thể trốn sau lưng ngươi một chút được không?"
Trong ký ức của Hiên Viên Tử Đô, từ trước đến nay mỗi khi người ta muốn nhờ vả cái gì là sẽ nhìn cậu ta đầu tiên, vạn lần không ngờ rằng chỉ đổi y phục một cái thôi, nữ tử này vậy mà lại nhìn về phía Mục Nhung, đột nhiên cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương nặng nề, giận dữ nhủ thầm, phàm tục! Đúng là một kẻ phàm tục mà!
Nhìn lại lần nữa, nữ nhân kia thế mà còn nhìn cậu ta bằng ánh mắt ghét bỏ, Hiên Viên Tử Đô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác ghét bỏ như vậy, lập tức hậm hực nói với Mục Nhung: "Nàng còn không đẹp bằng mẹ ta nữa, ta không thèm đâu."
Lúc nói ra câu này, dường như cậu ta đã quên mình từng bị Mục Nhung ghét bỏ từ đầu đến chân, có điều ánh mắt ghét bỏ của Mục Nhung lại nhanh chóng đặt lên nhân vật phản diện đang định thi triển mỹ nhân kế. Thân là nhân vật chính bị Dung Tiểu Boss cắt mất tay áo từ lâu, Mục Nhung thật sự không có hứng thú với mỹ nữ, thực ra kể cả khi hắn còn tay áo thì vẫn không thích nói chuyện với người khác phái cho lắm, nếu không kiếp trước cũng sẽ không độc thân hơn hai mươi năm, lúc này đương nhiên cũng bình tĩnh cự tuyệt: "Ta đã sớm lập chí rời xa nữ sắc, ngươi nên đi nhờ Thu thị vệ thì hơn.'
Nhân vật nào có thể thi triển mỹ nhân kế thì đều rất tự tin vào nhan sắc của mình, lúc trước nữ tử này cũng thuộc dạng liếc mắt một cái thôi là vô số nam tử đã quỳ dưới váy, mới nãy nghe tiểu tử áo trắng nông cạn kia dám chê mình không bằng bà mẹ già ở nông thôn của nó là thấy ức chế lắm rồi, hiện tại thế mà Hiên Viên Tử Đô cũng không thèm nhìn nàng một cái, chẳng khác nào đang khiêu khích giới hạn chịu đựng của nàng.
Thế nhưng, câu nói sau đó của Thu Hưng nhanh chóng phá vỡ khả năng chịu đựng của nàng, hắn nói – "Đừng qua đây, để nàng ta tự sinh tự diệt đi! Ta không có thời gian bảo vệ người khác ngoài thiếu gia!"
Nam nhân thời nay bị gì hết rồi vậy? Lúc trước không phải nhìn thấy nàng là tê cả xương luôn sao? Sao giờ thà đứng đực mặt ra nhìn nhau cũng không thèm liếc nàng một cái vậy? Rốt cuộc là do cả thế giới đều gay hay do nam nhân Hiên Viên Thiên cung kỳ dị chứ?
Nàng cảm thấy như mình càng dây dưa với đám người này thì sẽ càng nghi ngờ ý nghĩa cuộc sống, oán hận trừng hai người ngồi trên xe rồng, nàng cắn răng, quyết đoán hô lớn: "Quỷ Soái ngươi còn chờ gì nữa, mau ra tay bắt tên nam nhân mắt mù này cho ta!"
Cả thiên giới chỉ có một Quỷ Soái phệ hồn, hiện đang làm thủ hạ của thánh nữ Thi tông Hoán Tô, nàng vừa nói ra câu này là đã tỏ rõ thân phận của mình, đám hộ vệ lập tức căng thẳng, chỉ có Mục Nhung sắc mặt vẫn bình thường, như đã đoán được từ trước.
Mục Nhung biết hậu cung của Dạ Minh Quân không có nữ nhân nào bình thường cả, Hoán Tô này là một trong những người kỳ dị nhất, bởi vì, từ khi lên cảnh giới Tử Hoa Thượng Tiên, nàng không còn sử dụng thân thể của mình nữa. Đúng thế, nữ tử xinh đẹp dáng người uyển chuyển này kỳ thật không phải là Hoán Tô thật sự, mà chỉ là một thi thể do nàng điều khiển thôi.
Suốt trăm năm qua Hoán Tô không ngừng sát hại nữ tiên xinh đẹp trên thiên giới, có được thi thể của các nàng thì bắt đầu cải tạo lại khuôn mặt, cuối cùng cho ra cái xác tuyệt sắc này. Thân thể thật sự của nàng ta đã dung hợp với Quỷ Du thành từ lâu, muốn rời khỏi thành thì chỉ có thể bám lên một thi thể, do đó tu vi cũng giảm xuống trên diện rộng, tuy mang cảnh giới Tử Hoa Thượng Tiên nhưng khả năng thực chiến còn không bằng Thu Nguyệt Địch cùng cấp.
Hoán Tô rất tự hào về cái xác mỹ nữ do mình cải tạo ra, trước khi giao chiến cứ phải thi triển mị công một phen khiến bao nam nhân điên đảo rồi mới chém giết, từ lúc nàng không ngừng chớp mắt đưa tình với hắn thì Mục Nhung đã nhận ra thân phận thật sự của nàng.
Thật ra mị công của Hoán Tô khá cao, tiếc là điều kiện tiên quyết để phát huy tác dụng là nam nhân phải nảy sinh dục vọng với nàng. Mục Nhung lúc đối mặt Dung Dực mình luôn ngưỡng mộ còn có thể thanh tâm quả dục, chưa kể hắn không hề có hứng thú với nữ nhân; Hiên Viên Tử Đô nhìn mặt đệ nhất mỹ nhân Thu Nguyệt Địch mà lớn lên, cảm thấy không ai đẹp bằng mẹ mình, đương nhiên cũng sẽ không có ý định gì với nàng; còn thị vệ Thu Hưng, làm lão hoàng ngưu* chuyên đội nồi** thay cho Hiên Viên Tử Đô, trong mắt hắn không có ai ngoài thiếu gia, bởi vì, hắn chỉ cần lơ đãng một cái thôi là tên thiếu gia ngốc này có thể bị người khác bắt về xẻ thịt nhúng lẩu rồi.
[*từ chỉ người thật thà, chăm chỉ]
[**từ chỉ việc gánh tội thay cho ai đó]
Mỹ nhân kế vốn luôn thành công lại đột nhiên bị phản, Mục Nhung hiểu tại sao Hoán Tô nổi giận, nhưng hắn cũng không vội, bởi vì trên đường đến đây, hắn chợt nhớ ra một điều, thủ hạ Quỷ Soái phệ hồn của yêu nữ kia không nghe lời nàng tí nào.
Mặc dù tu vi của Hoán Tô bị suy yếu, có Quỷ Soái trong tay, trong tình huống hai đối một thì theo lý thuyết sẽ không thể bại trước Thu Nguyệt Địch được, thế nhưng, lý do nàng lưu lạc đến nỗi bị Dạ Minh Quân thu vào hậu cung là vì mười năm trước nàng đã tiện tay mở linh trí cho Quỷ Soái.
Từ khi có linh trí, cụ Quỷ Soái ngày nào cũng câu cá trồng hoa nuôi thú ở Quỷ Du thành, sống như một ông lão về hưu, dù Hoán Tô có dùng huyết chú mạnh mẽ thế nào lôi ông ra chiến trường đi chăng nữa, chỉ cần không có hứng là treo máy không đánh luôn. Bản thân sở hữu thi nhân mạnh nhất thế gian, Hoán Tô lại như mời tổ tông về cung phụng, ngoài thắp hương ra thì chả có tác dụng gì sất.
Cảnh nàng chiến đấu với Thu Nguyệt Địch trong tiểu thuyết cũng y như thế, vốn nàng cùng Quỷ Soái hai đánh một đang chiếm thế thượng phong, Thu Nguyệt Địch đã hộc cả máu rồi, ai ngờ cụ Quỷ Soái không biết bị chạm mạch chỗ nào, đột nhiên vào trạng thái treo máy ngẩn người, để lại Hoán Tô đầy mặt hoang mang bị Thu Nguyệt Địch phản công, nếu không có Dạ Minh Quân đúng lúc đi ngang qua cứu thì sợ là đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Hoán Tô có thể thu phục Quỷ Soái và trở thành đệ nhất ma tu đều nhờ phù chú của Dạ Minh Quân xoá bỏ linh trí của Quỷ Soái, hiện tại Dạ Minh Quân bị cướp vai, nhân vật chính bản mới lại đứng ở phe đối đầu với nàng, nàng chỉ có thể bị cụ ông về hưu này hành hạ dài dài thôi.
Qủa nhiên, tuy đám thị vệ đã dàn hàng sẵn sàng đón địch, nhưng lá khô đã rụng xuống không biết bao nhiêu lần mà vẫn không thấy bóng dáng của vị Quỷ Soái thích câu cá kia đâu, cục diện hiện tại khá là xấu hổ.
Lần này nghe nói nàng định ám sát Hiên Viên Tử Đô, Quỷ Soái luôn đam mê câu cá thà nhìn cá còn hơn nhìn nàng rốt cuộc cũng chủ động đi theo, Hoán Tô tưởng vị tổ tông này cuối cùng cũng chịu ra tay, ai ngờ ngay lúc quan trọng thì lại treo máy y như cũ, chợt cảm thấy vô cùng bi thương, tại sao? Tại sao cả một nam thi cũng không để ý đến nàng? Nàng không có mị lực như vậy hả?
...................