Edit: Arisassan
Nhạc Ân được thôn trưởng nhặt trong một đêm tuyết rơi, khi đó hắn được bọc trong một tấm vải đỏ, nằm dưới nền tuyết liên tục khóc lớn, lão thôn trưởng thấy hắn đáng thương nên mang hắn về nhà, đặt tên là Nhạc Ân.
Hắn không có cha mẹ, người thân duy nhất của hắn là thôn trưởng, nhưng từ nhỏ đã vô cùng lạc quan, thấy cảnh tuyết rơi cũng cười, ăn được món khoai nướng mình thích cũng cười, thậm chí đi trong rừng nhặt được một chiếc lá có hình dạng mới lạ cũng có thể vui vẻ thật lâu, người trong thôn đều nói đời này Nhạc Ân chưa bao giờ biết buồn khổ là gì cả.
Đứa trẻ này vừa tốt tính vừa chịu khó, nhà nào trong thôn cũng thích hắn, mỗi dịp năm mới thì nhà này giúp hắn may áo bông, nhà kia lại làm một đôi giày mới tặng cho hắn, cứ qua qua lại lại như thế mà nuôi hắn lớn khôn. Nhạc Ân nhớ rõ, vào lần đầu tiên đi săn một mình, hắn mặc một chiếc áo da cho Lâm quả phụ sống đầu thôn may tặng, sức lực của hắn từ nhỏ đã rất lớn, khả năng bắn cung cũng cực kỳ điệu nghệ, ngày đầu tiên đã săn được một con sói tuyết. Lúc hắn đang cảm thấy cao hứng, đột nhiên phát hiện trên nền tuyết có một hàng dấu chân, truy vết theo tìm thì phát hiện một con hoẵng nhỏ nằm trong hốc cây mở to mắt nhìn mình.
Hai bên nhìn nhau một lúc lâu, con hoẵng kia dường như mới nhận ra mình đã bị thợ săn phát hiện, lông trắng sau lưng lập tức xù lên, vội vàng nhảy dựng. Nhưng nó quên mất mình đang ở trong hốc cây, nên đầu nó lập tức đập vào vách, mặt đầy hoang mang ngã sấp xuống nằm bất động.
Nhạc Ân biết con hoẵng là con gì, nhưng đây là lần đầu hắn trông thấy một con hoẵng tự đập mình ngất trong lúc chạy trốn như vậy, chắc chắn phải là con hoẵng ngốc nhất trong tộc hoẵng, hắn vốn thích cười rồi, trông thấy cảnh tượng này thì càng cười to hơn: "Hahaha, sao lại có một con hoẵng ngốc như vậy chứ!"
Con hoẵng này vẫn còn non, hai cái sừng trên đầu chỉ mới là hai cái chồi, hai cái lỗ tai tròn rộng dựng hết cả lên, hai mắt lấp lánh ngơ ngác nhìn con người trước mặt mình, trông cực kỳ vô tội. Nhạc Ân vuốt ve hai cái trên người nó, nó cũng không biết phản kháng, lông xù mềm mại vuốt rất đã tay. Hắn suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn không nỡ xuống tay săn nó được, đành đứng dậy bất đắc dĩ nói: "Quên đi, người ngươi cũng chẳng được mấy lạng thịt, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi."
Khi đó hắn không biết, con hoẵng trong hốc cây này là một bán yêu mà tất cả thú hoang trên cánh đồng tuyết đều không dám đụng vào, ngay cả thợ săn trong thôn cũng được báo là khu vực này có tuyết yêu quậy phá không nên đến gần, chỉ có Nhạc Ân lần đầu rời thôn mới dám đến đây.
Mặc dù bán yêu còn nhỏ nhưng vẫn có sức mạnh điều khiển gió tuyết, trước đây chưa có sinh vật nào dám đến gần nó cả, nên khi một con người đột ngột xuất hiện trước mặt nó, nó mới không phản ứng lại kịp. Đợi đến khi thiếu niên đã đi xa, trong đầu nó mới chậm rãi cảm thấy bối rối, nếu đối phương không tấn công nó thì nó có cần đóng băng người này lại không? Cơ mà, hành động vuốt ve kia có tính là tấn công không nhỉ?
Từ lúc ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên nó phải suy nghĩ một vấn đề phức tạp như vậy, chẳng mấy chốc đã suy nghĩ suốt cả một ngày, đến lúc hoàn hồn thì khuôn mặt khổng lồ của thiếu niên đã xuất hiện trước mắt nó một lần nữa, còn nói với nó rằng: "Sao ngươi lại ngốc đến mức ở nguyên trong đây vậy? Không sợ người ta bắt về nấu canh à?"
Nhạc Ân từng nghe ông thợ săn già trong thôn nói là, sau khi con hoẵng bị phát hiện rồi mà không chạy thì ngay cả khi chạy được rồi cũng sẽ tò mò quay về chỗ cũ xem xét một chút. Hắn nghĩ con hoẵng hôm qua trông ngốc như thế, chắc chắn không biết chạy, chỉ cần không cẩn thận một cái là bị người ta bắt về ăn thịt ngay. Trong lòng cứ canh cánh chuyện này mãi, nên lúc săn thú xong trở về thôn tiện đường rẽ sang nhìn, quả nhiên con hoẵng ngốc này vẫn còn ở nguyên tại chỗ, bốn chân cũng không di chuyển chút nào luôn.
Bán yêu suy nghĩ cả một đêm, rốt cuộc hiểu được rằng con người ăn mặc như vậy rất nguy hiểm, lập tức sử dụng yêu lực, triệu gió tuyết đến để bảo vệ mình. Nhưng khi nó chưa kịp thổi ra hàn khí, thiếu niên đã nghe được tiếng kêu của bạn mình, rồi cởi áo ra đắp lên người nó: ""Đây là áo da mới may của ta, đêm nay tạm thời cho ngươi mượn để tránh lạnh đó, ngày mai ngươi nhất định phải trả cho ta!"
Đòn tấn công vừa dâng lên đã bị đánh gãy, bán yêu lại bắt đầu tự hỏi động tác này có phải đang tấn công mình hay không, lúc hoàn hồn lại thì thiếu niên đã sớm đi khuất bóng, chỉ còn một tấm áo da đắp trên người mình, toả ra hơi nóng ấm áp.
Cha mẹ của nó đã chết từ lâu, nó cũng chưa bao giờ gia nhập tộc đàn nào, từ khi biết nhận thức đã ngủ một mình trong hốc cây nhìn những động vật khác rúc người vào nhau rồi. Chưa có sinh vật nào dám đến gần nó, nên đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được hơi ấm của sinh vật sống khác, thế mà lại ấm áp hơn cây khô cỏ khô rất nhiều.
Hoẵng luôn hoạt động theo cặp từ khi còn là con non, nhưng nó không tìm được đồng loại nào khác, thiếu niên tên Nhạc Ân này là sinh vật duy nhất dám đến gần nó, lúc hoàn hồn nhận ra thì nó đã thường xuyên xuất hiện xung quanh thiếu niên rồi.
Nhạc Ân thật sự không ngờ trên đời này lại có một con hoẵng ngốc đến mức tự đưa mình đến gần thợ săn như vậy, mỗi lần hắn vào trong rừng đều nhìn thấy một đôi mắt to sũng nước trốn trong bụi cỏ dõi theo mình, khiến hắn lúc nào cũng thấp thỏm lo rằng người trong thôn sẽ bắt nó đi, đành phải kiếm chỗ giấu nó trước.
Sau đó bán yêu cũng nhận ra, mỗi lần mình xuất hiện trong dạng bản thể trước mặt Nhạc Ân thì hắn luôn luôn hoảng loạn, nên nó bèn biến hoá thành những động vật khác, lúc là thỏ, lúc là sơn tước, có lần còn biến thành gấu chó làm thiếu niên sợ đến mức bỏ chạy một mạch. Nhạc Ân cứ tưởng mình đã gặp hết tất cả động vật sinh sống trên cánh đồng tuyết rồi, nhưng hắn không biết, ngay từ ban đầu, chỉ có một mình nó ở bên cạnh hắn thôi.
Nhạc Ân dần dần trưởng thành, cuối cùng cũng hiểu rõ thế sự, hắn biết mình là người có thiên phú tốt nhất trong thôn, chỉ cần hắn có địa vị cao là mọi người có thể sống tốt, cho nên hắn bắt đầu tu hành. Tu luyện mà không có căn cơ gốc rễ gì đương nhiên vấp phải rất nhiều hiểm trở, hắn không muốn khiến người trong thôn lo lắng, nên chỉ biết than thở với những động vật xung quanh.
Khi đó, bán yêu nghe nói hắn muốn nuôi một con chó săn, lập tức hoá thành một con chó tuyết đi đến gần hắn, quả nhiên Nhạc Ân vô cùng yêu thích nó, ngày nào cũng ôm chặt lấy không chịu buông tay, đợi đến khi phải rời khỏi cánh đồng tuyết còn lưu luyến dặn: "Ngươi đừng có chạy tùm lum xung quanh đó, đợi ta về rồi là có thể nuôi được ngươi, đến lúc đó ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên cực kỳ uy vũ!"
Nó vẫn tuân theo lời ước hẹn, giữ nguyên hình dạng chó tuyết ngồi đợi ở đây thật lâu, cũng chưa hề đặt tên gì cho mình, nó nghĩ Nhạc Ân sẽ sớm trở về thôi, sau đó bọn họ sẽ dựa vào nhau trên cánh đồng tuyết giống như lúc trước, nó sẽ lắng nghe tất cả lời nói của Nhạc Ân, hoàn thành tất cả nguyện vọng của hắn, thế nhưng đến tận giây phút cuối cùng, thiếu niên đã hứa sẽ nuôi nó vẫn không trở về.
Trong một đêm tuyết đợi chờ một mình, bán yêu nghe được nguyện vọng cuối cùng của Nhạc Ân, nên nó rời khỏi cánh đồng tuyết, như mong muốn của hắn mà giết hết người Nguyệt Triêu.
Thế nhưng, trong mắt nó, con người ai cũng giống nhau cả, nó không biết người Nguyệt Triêu là gì, chỉ biết đi tới đâu giết tới đó. Một ngày nọ, nó gặp một người tự xưng là quốc sư, đột nhiên nhớ lại lời Nhạc Ân đã từng nói, lý tưởng của hắn là cố gắng tu luyện để trở thành tân quốc sư phi thăng thiên giới, nó nghĩ có lẽ vị trí quốc sư rất đặc biệt, nên nó giết nam nhân kia rồi hoá thành bộ dạng của hắn. Từ đó trở đi, luôn có người đi theo sau lưng nó, nó dần dần hiểu được nhân gian thế sự, cũng tìm được Nguyệt Triêu. Sau đó rốt cuộc nó cũng biết, hoá ra Nhạc Ân đã chết, giống như cha mẹ nó vậy, nằm yên trên tuyết lạnh và không bao giờ mở mắt ra nữa.
Y không cam lòng, cố gắng tìm đọc tất cả sử liệu của Nguyệt Triêu, cuối cùng học được cách xem bói, dâng hết tu vi cả đời cho thượng giới để cầu bát tự của một người, tiên nhân dự báo cho y, chỉ cần tìm được người kia là có thể tìm được Nhạc Ân. Thế nên, y ở lại Bắc Thần, ở suốt mấy trăm năm, dần dần quên đi quá khứ, quên đi chính mình, quên đi Nhạc Ân.
Quốc sư Bắc Thần biết mình vô tâm, nó cứ nghĩ bẩm sinh mình đã như vậy, nhưng đến tận bây giờ mới nhớ, năm đó, trong nỗi cô đơn vô tận, nó đã trao lòng mình cho Nhạc Ân, thế nên sau khi Nhạc Ân chết đi, lòng nó cũng chết theo rồi.
Kể từ đó, tất cả những gì nó có là tuổi thọ dài đằng đẵng và nhàm chán đến mức vô nghĩa này.
Đây là trí nhớ mà y đã đánh mất, chỉ tiếc, đến tận khi chết y mới tìm lại được.
Bụi lau bên bờ sông Vong Xuyên lắc lư trong gió, sau khi trở về bản thể, nó vùi mình vào một bụi trắng rậm rạp, tự suy ngẫm lại chuyện xưa.
Đúng lúc đang nghĩ tới việc duyên phận một bên đơn phương đó đã kết thúc, thiếu niên bị quỷ sai dẫn ngang sông Vong Xuyên tình cờ trông thấy con hoẵng đang nằm dài dưới đất này, chợt cảm thấy vô cùng quen mắt, không khỏi quay sang hỏi quỷ sai bên cạnh: "Con hoẵng này cũng đi đầu thai à?"
Bán yêu này rõ ràng đã bị phán vào súc sinh đạo, lại bướng bỉnh không chịu rời đi, quỷ sai đang sầu não vì chuyện đó, nghe thấy hắn hỏi thì lắc đầu thở dài: "Nó ấy, lúc còn sống phạm phải không ít sát nghiệt, phải liên tục luân hồi trong súc sinh đạo, giết bao nhiêu người thì phải lên bàn ăn bấy nhiêu kiếp, đợi đến khi tội nghiệt tiêu tan rồi mới có thể đầu thai bình thường được."
Nghe vậy, Nhạc Ân cảm thấy rất kinh ngạc, cúi đầu nhìn con hoẵng nhỏ đang ngốc nghếch mở to mắt nhìn mình kia, nhìn thế nào cũng không ra dáng một kẻ giết người, trái lại trông vô cùng đáng thương, vội vàng nói: "Con hoẵng mà cũng giết người à? Các ngươi có phán sai không đó?"
Nhạc Ân không biết, nhưng quỷ sai lão Vương phụ trách dẫn đường cho hắn nhìn một cái là biết được thân phận của con hoẵng kia, thầm hít sâu một hơi, hai tay chèo đò nhanh hơn, thản nhiên nói: "Đừng quan tâm đến nó, mau đi thôi, kẻo trễ giờ đầu thai. Mục Nhung nguyện ý tặng hết công đức cứu giúp thiên hạ cho ngươi, phán quan đại nhân cũng xoá bỏ tội nghiệt của ngươi, phán ngươi kiếp sau đầu thai làm em trai của Lý Tu Viễn, thay hắn chăm sóc người thân dưỡng lão đưa ma cho ba mẹ, coi như trả lại ân tình kiếp này."
Con đò của họ nhanh chóng đi khuất bóng, con hoẵng vốn đang thẫn thở lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn quỷ sai phụ trách mình.
Súc sinh đạo vốn là đường luân hồi dùng để trừng phạt, tất cả những ai đi luân hồi ở đây đều sẽ giữ nguyên trí nhớ và thần trí của kiếp trước, rồi luân hồi hoá thành gia súc gia cầm chịu đựng nỗi đau khổ bị người giết thịt. Hiện tại nghe thấy tiếng kêu của nó, quỷ sai cũng không thể không kinh ngạc: "Ngươi muốn đến thế giới của hắn à? Nơi đó có nhiều phương pháp chế biến thức ăn tàn nhẫn lắm đó, lỡ ngươi mà bị đem đi làm món cá sống thì sẽ chịu không ít đau khổ đâu."
Thấy vẻ mặt kiên định của nó, quỷ sai sao lại không biết thiếu niên kia có quan hệ không bình thường với bán yêu này chứ, không khỏi thầm than trong lòng.
Lão Vương này, cứ không tuân thủ quy định, bí mật giúp đỡ quỷ hồn nên mới mãi không được đi luân hồi đây, vậy mà cũng không biết rút kinh nghiệm nữa...
Cơ mà, cấp trên chỉ phán nó vào súc sinh đạo chịu phạt, còn đi đâu thì do quỷ sai tự quyết. Nếu lão Vương đã tiết lộ thiên cơ, gã cũng không ngại bán cho đồng nghiệp một ân tình, nhanh chóng nâng con hoẵng kia lên bay về hướng thế giới kia.
Sau đó, rất nhiều năm trôi qua, bán yêu không biết mình đã luân hồi bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ mình liên tục bị con người giết chết rồi bỏ vào trong nồi, qua một thời gian đã kinh qua tất cả mọi món trong sách dạy nấu ăn.
Lúc còn sống nó từng tính được, mình không có duyên với Nhạc Ân, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể gặp mặt. Y không biết tại sao mình lại kiên quyết chọn lịch kiếp ở thế giới này, có lẽ là do thói quen luôn đi theo dấu chân của Nhạc Ân.
Một ngày nọ, nó lại một mình ngồi giữa trời mưa to, không có yêu lực, không có tu vi, một người bình thường cũng có thể giết chết nó.
Nó đã quen với chuyện như vậy, chỉ đành ngồi chờ con người đến giết mình, cầu nguyện lần này có thể chết trong một đao, không cần phải chịu tra tấn bị nấu chín nữa.
Đây có lẽ là khu vực gần trường học, từng nhóm học sinh vui vẻ đi ngang qua, những giọng nói tràn đầy sức sống khiến nó cảm thấy vô cùng hoài niệm, cũng may, hiện tại tuy nó chết rất nhanh, nhưng sẽ không quên Nhạc Ân nữa.
"Lý Tu Sinh, cậu biết chưa? Hôm qua ở căn tin trường mình có một con cá chủ động nhảy vào nồi tự nấu mình đó!"
"Cái đó có gì lạ đâu, con cua hàng xóm tớ mua còn tự bò lên thớt nè! Tu Sinh thì sao, cậu có nhìn thấy chuyện đó bao giờ chưa?"
Tuổi thiếu niên luôn tràn đầy sức sống, đi trên đường cũng không quên chia sẻ những chuyện mình gặp mỗi ngày, nó biết hành động vội vàng nhảy vào chỗ chết của nó trong thời gian qua đã làm con người sinh nghi, nhưng cuối cùng cũng thành đồ ăn cả, chẳng ai thật sự quan tâm đâu.
Lúc đang nghĩ như vậy, đột nhiên nó nghe thấy có người đáp lại một câu: "Mấy cậu đừng doạ tớ nữa, sau khi kiến quốc không được thành tinh rồi mà!"
Vốn là một giọng nói vô cùng xa lạ, nhưng trong nháy mắt lại khiến nó chú ý, nó nhớ quỷ sai kia từng nói rằng, Nhạc Ân sẽ đầu thai thành em trai của Lý Tu Viễn.
Nó cố gắng mở hai mắt bị mưa xối ướt nhẹp muốn nhìn thiếu niên tên Lý Tu Sinh kia, không ngờ cả người lại bị nhấc bổng lên, gương mặt tò mò khổng lồ của thiếu niên dí sát vào mặt nó: "Chó con đâu ra thế này?"
Bốn mắt vừa đối diện nhau, nó biết ngay đây là Nhạc Ân.
"Mắt của nhóc này còn nhìn chằm chằm vào tớ nữa, trông hay ghê."
Không biết tại sao, Lý Tu Sinh lại thấy ánh mắt của chú chó hoang này khá là quen thuộc, không muốn bỏ nó xuống, vô thức giãn mặt ra cười nói: "Thôi để tao nuôi mày đi."
Chỉ với một câu, tất cả tra tấn qua mấy kiếp luân hồi chợt trở nên đáng giá, nó nghĩ, duyên phận cưỡng cầu đúng là rất đau khổ, nhưng nó rốt cuộc cũng chờ được Nhạc Ân.
Bây giờ, ta chắc chắn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ ngươi, cho đến hết quãng đời còn lại.
.
Đôi lời của tác giả:
Nhạc Ân: Sao CP của ta lại thảm như vậy chứ!
Tác giả: Than gì, có ngon thì kiếp sau đầu thai thành hoẵng đi rồi happy ending nhá.
Quốc sư: Cho hắn làm con cái đi.
Nhạc Ân: Hai đực không được à? Ai nói hoẵng không thể gay chứ!
Mục Nhung: Quỷ huynh có phải ngươi chú ý sai chỗ rồi không?
Arc nhân gian kết thúc, tiến tới phó bản tiếp theo!
.
Hết chương 72
*Con hoẵng