Edit: Arisassan
Phần lớn lãnh thổ Hồng Thiệu quốc là sông ngòi, ít nhất có tám thành trấn được sông bao quanh, do đó thuỷ quân vô cùng hùng mạnh, nếu tác chiến trên nước thì sẽ vô cùng bất lợi đối với Bắc Thần có chủ lực là kỵ binh. May là ngay lúc mấu chốt thì Liên vương phát động phản loạn, thừa dịp bọn họ nội loạn không có thời gian điều binh, Dung Dực dứt khoát chiếm được đầu nối trọng yếu đến đất liền là Cẩm Vân thành, dùng nơi này để nhanh chóng đứng vững trong lãnh thổ của Hồng Thiệu quốc.
Liên vương tưởng rằng Bắc Thần không có nhiều thuyền chiến nên không thể qua sông nhanh được, do đó chỉ mãi canh chừng ở thủ đô, cả biên giới cũng không thèm để mắt. Ai ngờ mỗi lần Dung Dực công phá một toà thành là sẽ trưng thu tất cả mọi con thuyền, lấy xích gắn chặt chúng lại trên sông, mạnh mẽ dẫn quân đạp thuyền qua sông. Bắc Thần đúng là không có nhiều thuyền lớn, nhưng Hồng Thiệu quốc thì có vô số thương thuyền thuyền dân, nên chỉ trong một thời gian ngắn, đại quân của Dung Dực đã đến được vùng ngoại ô của thủ đô Hồng Thiệu.
Lúc y đang hạ trại ở ngoại ô thủ đô, Mạc Quy cũng đến hội hợp, đồng thời mang thư của Mục Nhung đến. Mục Nhung không ngờ Dung Dực có thể nghĩ ra cách lấy xích sắt buộc thuyền lại, mặc dù luôn miệng cảm thán chuyện đánh giặc này cũng cần có thiên phú, nhưng trong thư vẫn dặn y cẩn thận hoả công, nhất định phải phái người kiểm tra nguồn cung hậu cần, không thể để mình bị vây trong lãnh thổ Hồng Thiệu quốc được.
Sau khi dặn dò chuẩn bị chiến sự xong, hắn cũng nhớ đến lời hứa lúc trước của mình với Dung Dực, chuyện quan trọng tuyệt đối không giấu diếm, dù chuyện hạt giống Kiến Mộc được xếp vào hàng bí văn thiên giới nhưng hắn vẫn kể lại chi tiết cho y nghe. Hắn nhắc nhở Dung Dực không được gây ra quá nhiều thương vong, rồi bảo y dẫn Mạc Quy theo bên cạnh để đề phòng, ngừa quân địch chặn đầu hành động trước.
Do không xác định được quốc sư Bắc Thần định dựng thang trời Kiến Mộc ở chỗ nào, hai người đành chia binh thành hai đường, Mục Nhung có thể hoá thành quỷ hồn một ngày đi nghìn dặm thì ở lại canh giữ Nam Châu chú ý tình huống ở vương thành, còn Dung Dực thì dẫn binh tiến thẳng đến thủ đô Hồng Thiệu, cố gắng chấm dứt chiến sự trước khi thang trời Kiến Mộc được dựng thành công.
Cứ như thế, Dung Dực đã mấy ngày liền chưa được nhìn thấy Mục Nhung, trên đường thấy ai mặc đồ trắng là lại ngẩn người một chút, giờ thì cứ xem đi xem lại từng câu chữ trong thư thật lâu, giống như qua nét chữ là có thể thấy được Mục Nhung đang ngồi viết.
Có lẽ do văn hoá giống nhau, cho nên chữ viết của Đại Hoang giống hệt như chữ Hán, Mục Nhung sử dụng cũng không có khó khăn gì. Mỗi tội tuy hắn không phải không biết dùng bút lông, nhưng kiếp trước chưa từng được học hành bài bản lần nào, trình độ chỉ dừng lại ở mức có thể đọc được, đã vậy hắn còn không biết viết chữ phồn thể, nên trong mắt Mạc Quy và những người biết viết thư pháp khác, bức thư chứa đầy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu nét này thiếu nét kia thật sự vô cùng đau mắt.
Nhưng cái loại chữ viết còn không bằng đứa trẻ mười tuổi kia, Dung Dực lại tỉ mỉ ngắm nhìn như đang thưởng thức một bức tranh thư pháp nổi tiếng, còn vừa xem vừa vui vẻ vô cùng, khiến Mạc Quy chỉ có thể cảm thán, đúng là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.
Nhưng cũng do Mục Nhung rụt rè thật sự, hai người phải cách xa nhau mà không tặng nổi cho người ta một tín vật đính ước nào, làm tiểu cữu tử này phải ký thác hết tình cảm của mình lên một bức thư. Nói đến đây mới thấy Dung Tịch nhà gã vẫn là tốt nhất, trước khi xuất phát đã thức suốt đêm may cho gã một túi hương bình an để gã mang theo bên người. Tuy nhiều ngày rồi vẫn chưa nhận ra trên túi thêu hình gì, nhưng không sao, quãng thời gian qua lúc đang ẩn náu trong Hồng Thiệu quốc gã đã tiện thể học thêu một chút rồi, sau này về sửa lại vài mũi là được.
Dung Dực thật sự không ngờ người tỷ phu đa tài đa nghệ này đi ám sát thôi cũng có thể học được kỹ năng mới, thấy gã cầm túi hương thêu hoa văn trông như định triệu hồi quỷ hơn là cầu bình an mà trầm tư, y khỏi cần đoán cũng biết hoa văn thêu đáng sợ như vậy chắc chắn là tác phẩm của nhị tỷ, thầm nghĩ một cường giả Thần Thánh như Mạc Quy lại có thể mang theo một cái túi hương như vậy, đúng là tình yêu đích thực mà.
Đương lúc hai cường giả Thần Thánh nhớ người yêu này đồng tình lẫn nhau, đột nhiên nghe thấy một chút động tĩnh ngoài trướng, hai người đều có giác quan nhạy bén, nhìn nhau một cái rồi lập tức cảnh giác thêm. Thế nhưng, bọn họ chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy giọng nói của Mục Nhung truyền đến từ bên ngoài: "Ta muốn gặp Dung Dực, y ở đâu?"
Hai người đã quen với việc Mục Nhung xuất quỷ nhập thần, nhưng vẫn không ngờ thư vừa đến thôi mà người đã đến luôn rồi, Dung Dực bèn bước ra ngoài, trông thấy một người mặc đồ trắng đứng dưới ánh trăng, vừa thấy bọn họ là đôi mắt như nước hồ thu lập tức quay sang, đúng là Mục Nhung thật.
Y đang định tiến lên hỏi thăm thì Mục Nhung đã giành trước một bước, vừa dựa người vào lồng ngực của y vừa nói: "Vốn muốn vào trướng tìm ngươi, ai ngờ ngươi lại ra ngoài trước."
Từ khi hai người quen biết nhau tới nay, nếu thân thể không suy yếu đến cực hạn thì Mục Nhung chắc chắn sẽ không chủ động dựa vào y, Dung Dực cứng người, hai mắt lập tức tối xuống một chút, hỏi: "Chẳng phải ngươi bảo là muốn ở lại đợi tin từ vương thành sao? Phó Thanh Sơn đâu? Sao hắn lại để ngươi đến đây một mình vậy?"
Giọng điệu của y vô cùng bình thường, Mục Nhung lại cảm thấy có hơi lạnh nhạt, bèn ngước mặt lên, đôi mắt trong suốt xem xét người trước mặt một chút, giọng nói không mang chút hờn giận nào: "Sao phải hỏi hắn chứ, ngươi không muốn gặp ta sao?"
Thấy hai người này lâu lắm chưa được gặp nhau, đúng là nên tâm sự vài điều, Mạc Quy cảm thấy bản thân cứ đứng bên cạnh như thế này thì có hơi vô duyên, nên đành thức thời chủ động nói trước: "Không thì ta đi chỗ khác một chút cho hai người các ngươi tâm sự ha?"
Gã nghĩ khó lắm Mục Nhung mới chủ động được một lần, tiểu cữu tử chắc chắn phải nắm lấy cơ hội mà ngọt ngào một phen, ai ngờ đúng lúc này, Dung Dực lại nhanh chóng rút kiếm ra kiềm giữ người nọ, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi là ai mà dám giả mạo Mục Nhung!?"
Mạc Quy cũng coi như nhìn quen mặt của Mục Nhung, hiện tại tập trung xem xét, người kia dù là thân hình khuôn mặt hay giọng nói đều giống hệt như trong trí nhớ, nhưng Dung Dực đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không sai, tuy cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng lập tức rút vũ khí ra đề phòng. Chuyện xảy ra sau đó chứng minh rằng quả thật Dung Dực không thể nhận nhầm Mục Nhung được, thấy sắc mặt của hai người vô cùng nghiêm túc, người bị Dung Dực chỉ kiếm vào dần dần lạnh mặt, cuối cùng hoá thành một khuôn mặt vô cảm không có bất kỳ biểu tình gì, giọng nói cũng không chút cảm xúc, chỉ hỏi: "Sao ngươi có thể nhận ra được?"
Thấy người kia dám dùng bộ dạng của Mục Nhung để tiếp cận mình, Dung Dực vô cùng tức giận, lớn tiếng nói: "Một quân tử gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn như Mục Nhung chắc chắn sẽ không chủ động thân thiết với người khác!"
Đúng là hắn không chủ động với ngươi thật, nhưng tiểu cữu tử à, ngươi xác định là cái từ "quân tử" này dính được lên người Mục Nhung sao? Rốt cuộc hình tượng của hắn trong lòng ngươi đã bị đánh bóng đến mức nào rồi thế?
Nhớ đến khuôn mặt thường ngày chỉ kém viết hẳn hai chữ "hắc hoá" lên trên của Mục Nhung, mặc dù Mạc Quy biết đây là ánh sáng đánh bóng do mấy đứa đang yêu trùm lên cho nhau, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Có phải ngươi hiểu lầm Mục Nhung chỗ nào rồi không?"
Nếu người này đã cải trang thành Mục Nhung đến đây thì đương nhiên đã điều tra rất kỹ về quan hệ giữa hai người, chỉ không ngờ hai người được đồn là đổi không biết bao nhiêu tư thế trên giường kia bây giờ muốn ôm một cái thôi cũng phức tạp như vậy. Nhíu mày, phát hiện bản thân không thể chấp nhận thất bại này được, vì thế lập tức tỏ vẻ hợp tình hợp lý trả lời: "Con người đến kỳ động dục không phải sẽ trực tiếp vào việc luôn sao?"
Mức độ ngây thơ thuần khiết của Dung Dực đã đủ khiến người khác phải kinh ngạc rồi, không ngờ một thích khách ngẫu nhiên qua đường thôi cũng cuồng dã đến mức kinh thế hãi tục như thế. Mạc Quy lặng im suy ngẫm có khi nào mình mới là người bất thường không, sau đó mới tìm được chút an ủi trong ánh mắt khiếp sợ của chúng hộ vệ xung quanh, rồi tiếp tục hỏi người này: "Có phải ngươi hiểu lầm con người chỗ nào không?"
Dung Dực cũng không ngờ người kia lại phun ra một câu kinh hãi như vậy, sắc lạnh trong mắt lập tức sâu thêm, cười lạnh nói: "A, Mục Nhung không bao giờ động dục cả."
Ê này, đối với ngươi thì đó không phải là chuyện tốt gì đâu...
Mạc Quy rốt cuộc cũng nhận rõ được lối suy nghĩ thần kỳ của tiểu cữu tử nhà mình, nhưng gã còn chưa mở miệng nhắc nhở, một luồng âm phong đột nhiên thổi qua, chợt nghe thấy ai đó lạnh lùng đáp lại một câu từ đằng sau: "Được lắm, sau này ngươi đừng quên câu nói của mình nhé."
Giọng nói đúng là giọng nói của Mục Nhung, nơi phát ra lại không phải người trước mặt bọn họ, lần theo âm thanh nhìn về phía sau, quả nhiên lại là một Mục Nhung lặng lẽ xuất hiện dưới ánh trăng, áo choàng lông hồ màu tuyết trắng bọc kín người, hai mắt trêu chọc nhìn về phía Dung Dực.
"Mục Nhung, ngươi đến đây thật rồi!"
Vừa nhận được ánh mắt ghét bỏ kia, Dung Dực biết ngay đây mới là Mục Nhung thật, ý lạnh trong mắt lập tức hoà tan như gặp lửa, cả giọng nói cũng trở nên vui vẻ hân hoan, khác biệt hoàn toàn với bộ dạng xa cách ngàn dặm vừa nãy.
Sau khi xác định vương thành không có dị thường, quốc sư Bắc Thần chắc hẳn đang ở Hồng Thiệu quốc, Mục Nhung định dẫn quân hội hợp với Dung Dực, thế nhưng do quân số quá đông nên không thể đi nhanh được. Nhớ đến sát ý của quốc sư đối với Dung Dực, hắn luôn luôn cảm thấy bất an, bèn giao cho Phó Thanh Sơn dẫn binh, mình thì hoá thành quỷ hồn bay nhanh đến doanh địa của Dung Dực. Ai ngờ vừa đến nơi đã trông thấy có một người giống mình như đúc đứng ngoài trướng của Dung Dực, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức trốn trong góc tối theo dõi, vô tình xem được một trò hay.
Người này vận dụng dung mạo của Mục Nhung vô cùng tốt, hắn tự hỏi một bản thân động lòng người như vậy có thể làm Dung Dực xiêu lòng được hay không, kết quả Dung Tiểu Boss thế mà lại bất vi sở động, khiến cho Mục Nhung phải cảm thán, cái người tên Dung Dực này dịu dàng âu yếm không thích chỉ thích bị hắn khinh bỉ mỗi ngày, đúng là gu mặn thật sự.
Mặc dù trong lòng vô cùng thổn thức, nhưng hắn vẫn suy đoán được vài thứ từ lời nói của đối phương, thuận miệng nói với người có khuôn mặt giống mình như đúc này: "Xem ra mặt mũi của Dung Dực cũng lớn thật đấy, để quốc sư phải nhọc lòng tự mình cải trang đến ám sát."
Giống như suy đoán của hắn, người này đúng là quốc sư Bắc Thần, bị vạch mặt rồi nên cũng không che giấu nữa, da mặt chậm rãi vặn vẹo, cuối cùng bóc ra hoá thành một tấm lụa trắng treo trên mặt, chỉ để lộ một đôi mắt trẻ tuổi, đúng là tướng mạo y luôn bày ra trước mặt mọi người.
Là con đại yêu cuối cùng trên thế gian, sau khi quốc sư Bắc Thần tiến giai Thần Thánh thì có được khả năng biến hoá, chỉ cần biết được sinh thần bát tự của một người là có thể hoá thành tướng mạo của người nọ. Ngày xưa lúc Thu Nguyệt Địch lâm bồn, chính y là kẻ đến cướp hạt giống Kiến Mộc, cho nên biết rõ ngày sinh thật sự của Mục Nhung. Đêm nay y biến hình đến đây vốn định vô thanh vô tức xử lý Dung Dực, không ngờ người này lại đối xử lạnh lùng với y như thế, nhưng vừa nhìn thấy Mục Nhung thì lại vui vẻ sáng sủa hơn hẳn, cả người đều tỏ rõ mình rất quan tâm đến người kia.
Trí nhớ của y rất kém, dù thế, y vẫn cố gắng dùng đủ mọi cách để nhớ được cái tên Nhạc Ân, nhưng người này chuyển thế rồi lại không nhớ gì về y hết. Nếu đã như vậy rồi, thì giết cả hai người họ luôn đi.
Sự đối lập này khiến cho sát ý đã lặng đi từ lâu trong y dâng lên, không cho đối phương cơ hội để phản ứng, lập tức giơ tay chém ra một vệt hàn khí, thề phải đoạt hết tính mạng của tất cả mọi người ở đây. Nhưng từ khi Mục Nhung vạch trần thân phận của quốc sư thì Dung Dực đã bắt đầu cảnh giác, hiện tại thấy y động thủ thì cũng ngưng tụ hàn khí trong lòng bàn tay, chiêu thức của quốc sư còn chưa thành hình đã bị đánh tan rồi.
Tuy quốc sư cũng coi như có kiến thức sâu rộng, nhưng chưa từng gặp phải tình huống quái dị này bao giờ, bèn hỏi: "Tại sao nguyên khí của ngươi lại giống ta như vậy?"
Thiên Ma công đến Từ Thánh cảnh đã có thể hấp thu nguyên khí của người khác qua tứ chi, sau khi Dung Dực hấp thu tiên nguyên của Thu Đông thì lập tức tiến giai Thần Thánh, chỉ cần có người đứng bên cạnh y thôi là sẽ bị hút đi nguyên khí, huống chi hồi nãy người này còn dám ôm lấy y nữa, lúc hai người tiếp xúc vào nhau, nguyên khí của quốc sư Bắc Thần đã bị y bất động thanh sắc hấp thụ một chút rồi.
Nghĩ đến chuyện mình vô tình bị người khác ngoài Mục Nhung ôm lấy, tâm trạng của Dung Tiểu Boss vô cùng phẫn nộ, giọng nói cũng rét lạnh như sương: "Trên đời này ngoại trừ Mục Nhung thì không ai có thể đến gần ta mà không bị tổn hại gì."
Mục Nhung đương nhiên biết Thiên Ma công bá đạo đến cỡ nào, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng khá là chướng mắt vừa nãy, hắn vẫn không nhịn được mà lườm y một cái: "Ta còn tưởng ngươi nhận ra bằng cảm giác cơ."
Không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, Dung Dực chợt ngửi thấy một mùi chua chua, vội vàng tỏ rõ tấm lòng kiên định của mình: "Đương nhiên, ta cũng không hề có nghi ngờ gì đối với lòng tự trọng và phẩm hạnh khiêm tốn cao thượng của ngươi!"
Im lặng suy nghĩ hai cái này rốt cuộc có liên quan gì đến mình, cuối cùng Mục Nhung vẫn quyết định nhận hết lời ca ngợi của Dung Tiểu Boss như mọi khi, mặt không đỏ tâm không động gật đầu nói: "Không tệ, ta cũng rất tán thưởng tính cách thật thà của ngươi."
Mạc Quy đã quen nhìn cảnh hai người mèo khen mèo dài đuôi này từ khi còn ở Thanh Châu, chỉ không ngờ bọn họ đã tiến hoá đến mức khen nhau không màng trường hợp không quan tâm đến người xung quanh rồi. Gã nhìn sắc mặt đen đến mức sắp hoà vào trong màn đêm của quốc sư Bắc Thần, không khỏi đồng tình với vị cường giả Thần Thánh cô đơn mấy trăm năm kia, đồng thời thầm hạ quyết tâm, sau này nếu không có Dung Tịch đi theo thì gã sẽ không đối đầu với mấy địch thủ có đôi có cặp, thắng thua không quan trọng, quan trọng là cay mắt lắm.
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực: Một người tựa thiên tiên như Mục Nhung, sao có thể bị đám dung chi tục phấn giả mạo được!
Mục Nhung: Đúng là một tiểu boss thật thà.
Tác giả: Mấy người đừng ngược cẩu nữa được không!!
Hết chương 64