Edit: Arisassan
Đầu năm nay thiên tài địa bảo nào cũng có lai lịch, Nguyệt Hạ Tuyết Sâm đương nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua câu chuyện của nó cũng chỉ là một quái đàm được lan truyền rộng rãi khắp Đại Hoang thôi.
Quốc gia hiện tại Mục Nhung đang ở tên là Bắc Thần, câu chuyện quái đàm này xảy ra tại Nguyệt Triêu trước khi Bắc Thần được thành lập. Trong loại thế giới cao võ này, cường giả vô cùng được tôn trọng, thời thế đổi thay cũng là chuyện bình thường, mấy trăm năm trước lúc quốc sư Bắc Thần chưa tu luyện tới Từ Thánh kỳ, Đại Hoang vẫn do Nguyệt Triêu làm chủ. Vị trí vương thành ở phía Bắc, mùa đông cũng lạnh hơn những khu vực khác rất nhiều, trong một mùa đông tuyết rơi dày đặc đó, một thiếu niên nông thôn đội tuyết gánh hành trang đi bộ đến vương thành.
Ở cái thế đạo cường giả vi tôn như vầy, một người muốn thay đổi vận mệnh của mình thì chỉ có tu luyện nguyên khí, thiếu niên này có thể được xem là người may mắn nhất trong số các bình dân, vừa đến vương thành đã được nghiệm ra tư chất tuyệt phẩm, nếu chăm chỉ tu hành thì tiền đồ tương lai không thể lường được. Bằng vào tư chất vượt xa người thường này, thiếu niên thoát khỏi tiện tịch, bước vào thư viện tốt nhất vương thành, nếu cứ như thế, đương nhiên sẽ chỉ là một khúc kỳ ngộ khiến ai cũng trầm trồ, thế nhưng, tất cả những gì thiếu niên có đều khiến cho Thái tử Nguyệt Triêu lúc ấy phải ghen tỵ.
"Loại ti tiện này cả tư cách xách giày cho cô cũng không có, sao có thể bước vào thư viện hoàng gia?"
Chỉ vì một câu này của Thái tử, thiếu niên lập tức bị gạch tên và trục xuất khỏi thư viện, từ nay về sau thư viện trong vương thành không dám nhắc tới tài nghệ của hắn nữa. Thiếu niên gia cảnh bần hàn, cuối cùng chỉ có thể xin vào làm hộ vệ ở những cửa tiệm nhỏ để kiếm cơm, một thiên tài đệ nhất lại lưu lạc đến như vậy.
Cơ mà, đó cũng chưa phải kết thúc, Thái tử biết hắn thiên phú dị bẩm, sợ sau này thiếu niên tu luyện thành công xong sẽ trở về báo thù, âm thầm sai người phế bỏ đan điền, đánh gãy hai chân hắn, hạ lệnh không cho bất kỳ ai giúp đỡ hắn, để hắn phải ăn xin mà sống qua ngày. Thiếu niên không thể chịu được nỗi nhục như vậy, trong một đêm tuyết dày phủ kín mặt đất, hắn lấy tay bò từ đường chính trong vương thành bò ra rừng Nguyệt Kiến ở ngoài thành, ôm hận tự sát.
Đêm đó, hắn bò rất chậm, vết máu chảy ra từ đầu ngón tay nhuộm đỏ quãng đường từ đường chính đến cửa thành, thế nhưng, từ đầu đến cuối không ai dám cãi lời Thái tử mà đến giúp hắn một tay. Nghe đồn lúc thiếu niên chết đã dùng một thanh chủy thủ mang theo từ cố hương moi hết nội tạng trong người mình ra, xem đây là chất dẫn, nguyền rủa tất cả những ai sống trong vương thành vĩnh viễn không được bình an. Có lẽ lời nguyền rủa này đã thật sự ứng nghiệm, trăm năm sau cái chết của hắn, Bắc Thần từ từ quật khởi, mang quân đánh chiếm Nguyệt Triêu khiến ai cũng phải hoảng sợ, cuối cùng dưới sự chỉ đạo của quốc sư Bắc Thần mà đồ sát hết toàn bộ vương thành, Nguyệt Triêu cứ thế diệt vong.
Nghe đồn thiếu niên chết đúng vào đêm tuyết lớn không ngừng trăng treo trời lạnh, kể từ đó, mỗi trăm năm đúng vào thời điểm đó, khi ánh trăng hoà quyện cùng tuyết lạnh, bên trong rừng Nguyệt Kiến sẽ xuất hiện một củ nhân sâm toàn thân trắng như tuyết, chỉ cần ăn vào là sẽ có được tư chất khiến Thái tử một nước cũng phải ghen tỵ của thiếu niên. Thế nhưng cũng có người đồn rằng, củ Nguyệt Hạ Tuyết Sâm này là do oán niệm khi tiền đồ bị phá hỏng của thiếu niên hoá thành, người dùng nếu không thể phi thăng thì sẽ dính phải lời nguyền của thiếu niên, phải chịu kết cục giống như hắn.
Công hiệu này đương nhiên cực kỳ hấp dẫn, nhưng mấy trăm năm qua, cả quốc sư hiện giờ đã tu luyện đến cảnh giới Thần Thánh cũng không thể tìm được củ Nguyệt Hạ Tuyết Sâm trong rừng Nguyệt Kiến này, cho nên hiện tại người dân Bắc Thần chỉ xem nó là một quái đàm châm biếm tiền triều, không ai thật sự đi tìm cả.
Dung Dực cũng không tin vào câu chuyện tìm được thiên tài địa bảo rồi một bước lên mây như thế này, nhưng y phát hiện ra rằng, suốt nhiều ngày nay Mục Nhung hễ rảnh rỗi là lại cầm quyển quái đàm lên ngẫm nghĩ cái gì đó. Hiện giờ thấy hắn dựa vào thành giường cầm quyển sách kia lên ngẫm nghĩ thêm một lần nữa, miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm lầm bầm vài câu, cứ như thật sự tin vào câu chuyện này vậy, y không khỏi khuyên nhủ: "Gần đây sao ngươi cứ đọc mấy cái quái đàm chí dị này thế, trong đó có câu chuyện nào hay đâu, đọc hoài không thấy phiền à?"
Trong nguyên tác chỉ ghi đại một câu đơn giản để giải thích về lai lịch của Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, Mục Nhung chỉ biết lúc Dạ Minh Quân tìm được nó thì có lấy một món tiên khí ra để xua đuổi một oan hồn, hiện giờ mới biết được lai lịch của oan hồn kia, càng nghĩ càng thấy đáng tiếc.
Những gì thiếu niên kia trải qua giống hệt như các nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy, nếu cũng gặp kỳ ngộ giống các nhân vật chính đó thì thế giới này nào còn chỗ cho Dạ Minh Quân. Đáng tiếc, thế gian sau trăm ngàn năm chỉ có thể cho ra một nhân vật chính thiên mệnh, trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc này vẫn còn rất nhiều thiên tài ôm hận mà chết lắm. Cả Dạ Minh Quân, nếu không có tu vi thông thiên tu được ở tiên giới thì đến thế giới này chắc gì đã sống tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, Mục Nhung hồi tưởng lại các kình địch của Dạ Minh Quân một lần, cũng hơi lo lắng đối với cảnh ngộ của bản thân, thế nhưng nói ra cũng không ai hiểu được, đành thở dài với Dung Dực: "Ta chỉ đang cảnh cáo bản thân mình, nhất định phải giấu tài, không được rơi vào hoàn cảnh giống như hắn."
Không ngờ tên ma ốm này xem quái đàm mà cũng tâm đắc được như vậy, Dung Dực nhíu mày, đánh giá thân thể gió thổi thôi cũng ngã của người này, cùng khuôn mặt âm nhu một chút khí khái nam tử cũng không có, chợt không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin đó nữa, chỉ cười nói: "Ngươi mà cũng lo lắng vấn đề này ư? Người khác ghen tỵ cái gì của ngươi chứ? Nhiều máu à?"
Lời này nói ra khá là đau lòng, nhưng cũng khiến Mục Nhung nhớ rõ rằng hiện tại mình không phải là Dạ Minh Quân hành động phóng khoáng, chỉ cần không đi chọc con nhỏ bị bệnh công chúa kia thì chắc chắn sẽ không có ai chú ý đến mình.
Cơ mà, hắn không phải là loại người chịu ngồi yên để cho người khác trào phúng, nên lập tức bày ra vẻ mặt lấy lòng cười khen Dung Dực: "Đúng thật, so với ta vốn khiêm tốn ổn trọng, Dung tam thiếu gia thiên phú dị bẩm mới là người nên lo lắng về vấn đề này hơn."
Khiêm tốn ổn trọng? Ngươi ư? Mục Nhung? Bốn chữ này không có chữ nào dính được lên ngươi luôn á!
Nội tâm oán thầm sự vô sỉ của người này một phen, Dung Dực biết người này đang cố làm mình cảm thấy khó chịu, thế nhưng hiện tại quả thật y cũng đang biểu lộ rất nhiều tài năng, chưa kể tính tình chính trực nên gây thù chuốc oán với rất nhiều thiếu niên đồng lứa ở vương thành, nếu không nhờ Dung phủ có quyền có thế, sợ là bọn họ đã không kiềm được mà ra tay với y rồi.
Nghĩ đến những kẻ thù đó, y chợt thấy tên ma ốm chỉ có thể nằm dài trên giường mua mép khua môi đáng yêu hơn rất nhiều, nên mới hiếm thấy mà nghiêm túc nói: "Nếu đổi lại là ta, dù cho có bị đạp xuống vực sâu, không trả thù thì cũng nhất định sẽ đứng lên chiến đấu tới hơi thở cuối cùng."
Mục Nhung đương nhiên biết y nói được làm được, đối mặt với một đối thủ được dát bàn tay vàng khắp từ đỉnh đầu đến gót chân như Dạ Minh Quân, Dung tiểu boss vẫn có thể duy trì được tốc độ tu luyện ngang bằng, đã vậy còn không ngừng càng thua càng đánh. Nghị lực này khiến cho một đám độc giả chuyên ngồi hóng Dạ Minh Quân ngược boss cũng phải xúc động, mỗi khi thấy y ra sân thì đều thảo luận xem Dung tiểu boss có thể chịu đựng được bao lâu, đợi đến khi y thật sự đi nhận cơm* thì còn không tin một kẻ cố chấp như y lại có kết cục như vậy.
[*theo baidu thì trong phim ảnh/lồng tiếng thì sau khi nhân vật của 1 nghệ sĩ chết đi, không còn phần diễn nữa thì nhận suất cơm ăn trưa xong thì sẽ rời đoàn, nên theo tính bắc cầu thì khi 1 nhân vật nhận cơm = chết]
Năm đó, thiếu niên kia có lẽ là hy vọng cuối cùng mà trời cao ban cho Nguyệt Triêu, nếu Nguyệt Triêu biết bồi dưỡng thật tốt, có cao thủ Thần Thánh toạ trấn, tương lai sao có thể nhận kết cục diệt quốc được. Hiện giờ, Bắc Thần tuy quốc thái dân an, nhưng Mục Nhung biết rằng sau khi Dung phủ bị diệt môn thì Bắc Thần không còn sản sinh ra được nhân tài xuất chúng nào nữa, chỉ biết lấy tu vi của Dạ Minh Quân ra để hù doạ chư quốc xung quanh.
Hiện tại Mục Nhung đã xác định rằng mình không thể đạt tới độ cao của Dạ Minh Quân được, cho nên, nếu Thánh Văn đế vẫn giữ nguyên ý định đồ sát Dung gia, thì Bắc Thần sẽ đi theo vết xe đổ của Nguyệt Triêu năm ấy. Có lẽ, lúc một vương triều bắt đầu nghĩ kế chèn ép nhân tài, thì vận số của nó đã tận.
Nghĩ đến chuyện thiếu niên kiêu ngạo trước mặt mình này không lâu sau sẽ gặp được kiếp nạn có thể thay đổi cả cuộc đời, Mục Nhung vuốt ve lương tâm của mình mà nhớ lại, hắn đã dưỡng thương ở Dung phủ nhiều ngày rồi, tuy Dung Dực ngoài miệng không khách khí chút nào, nhưng vẫn sợ hắn sẽ đi làm hoà thượng, cho nên cứ rảnh rỗi là ghé sang thăm, còn sợ hắn cô đơn một mình sẽ buồn nên còn hiểu ý ngồi bồi chuyện. Đối với một Dung tiểu boss như vậy, nếu hắn vẫn chỉ muốn lợi dụng thì có hơi vô lương tâm quá rồi. Cho dù người ta có hiền lành như thế nào thì cũng không thể bắt nạt mãi được.
Nghĩ đến đây, hắn cũng hạ quyết tâm, hai mắt kiên định nhìn về phía Dung Dực, đặt ra lời thề đầu tiên sau khi luân hồi: "Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, ta hứa rằng khi ngươi gặp nạn, ta sẽ luôn đồng sinh cộng tử, bất ly bất khí với ngươi."
Dạ Minh Quân là một nhân vật chính hệ vả mặt, đương nhiên cũng thề thốt rất nhiều, cơ bản thì tất cả hậu cung của y đều được y thề này thề nọ cả, mỗi khi Dạ Minh Quân bắt đầu thâm tình nắm tay mỹ nhân bắt đầu đặt ra lời thề, các độc giả đều lộ ra một nụ cười cực kỳ thấu hiểu – được lắm, một tràng vả mặt mới sắp bắt đầu rồi.
Mục Nhung không có nhiều bàn tay vàng như Dạ Minh Quân, là một con quỷ uổng mạng vất vả lắm mới đầu thai được, hắn cực kỳ quý trọng cơ hội sống lại này, cho nên, đây là lần duy nhất hắn đặt ra một lời thề có thể đưa hắn vào trong hiểm cảnh, mặc dù uy lực không bằng tiên nhân Dạ Minh Quân, nhưng với hắn mà nói thì cũng rất quan trọng.
Dung Dực không biết có cái gì đang đợi mình trong tương lai, y chỉ cảm thấy người này vẫn đang nằm trên giường nhà mình uống canh nhân sâm nhà mình để kéo dài mạng sống, vậy mà dám bày ra bộ dáng thề son thề sắt đấy nói muốn đồng sinh cộng tử cùng mình. Kỳ quái hơn là, một câu nói buồn cười như vậy, y lại cảm thấy đối phương đang nói thật lòng, còn hơi cao hứng một chút nữa, thầm nghĩ không uổng công mấy ngày nay mua nhân sâm hầm cho hắn uống.
Thôi, Mục Nhung này tuy không có tiền đồ gì, nhưng từ sự cố chấp của hắn đối với tỷ tỷ nhà mình thì cũng có thể thấy hắn rốt cuộc cũng là một si nhân, nếu từ nay về sau có thể sửa lại mấy thói quen hoàn khố đó, Dung Dực y thật sự không ngại kết giao thêm một bằng hữu như này.
Trong lòng âm thầm nâng địa vị của Mục Nhung lên, ngoài mặt y lại không hề lộ ra vẻ xúc động nào, chỉ tiện tay cầm đĩa sang: "Không có Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, ngươi ăn Xích Dương Sâm trước đi."
"Ngươi có chắc là nhà ngươi không bán nhân sâm chứ?"
Nhìn từng miếng nhân sâm đỏ như lửa được cắt nhỏ bày ra ngoài, Mục Nhung chợt cảm thấy dạ dày mình run rẩy cả lên.
Không biết có phải Dung tiểu boss này chỉ biết mỗi một loại dược liệu là nhân sâm hay không nữa, mấy ngày nay tất cả những món ăn Mục Nhung ăn đều bị đổi thành nhân sâm do y tìm mua khắp nơi, sáng là cháo nhân sâm, trưa là một chung canh gà hầm nhân sâm, tối thì chơi luôn một bàn toàn sâm yến, ngay cả món tráng miệng sau khi ăn xong cũng đổi thành nhân sâm cắt nhỏ, còn chu đáo đưa thêm cho hắn một chén dấm chua, đúng là xem nhân sâm như củ cải.
Qủa thật, những củ nhân sâm này không dễ tìm, không ít trong số đó là do Dung Dực tự tay vào núi sâu đào ra, thậm chí còn có một vài củ có thể được xem là thiên tài địa bảo sơ phẩm, nếu là bệnh tật bình thường thì chỉ bằng linh khí từ nó thôi cũng đủ để chữa khỏi rồi, đáng tiếc loại độc trong cơ thể Mục Nhung vô cùng quỷ dị, vô duyên vô cớ lãng phí dược liệu trân quý.
Nhưng dù là dược liệu trân quý đến cỡ nào, cũng không thể ăn liên tục như vậy được, Mục Nhung cảm thấy hiện tại hắn nấc một cái thôi cũng nấc ra mùi nhân sâm. Thế nhưng, Dung tiểu boss lại cứ đứng trước giường hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như hắn mà không ăn thì sẽ động thủ nhét vào mồm hắn liền, Mục Nhung ngẫm nghĩ lại sự cố chấp cả Dạ Minh Quân cũng không thể xua tan được của y, đành phải yên lặng chấp nhận, nhẫn nhịn nhét từng miếng từng miếng nhân sâm vào miệng, đồng thời thầm thề trong lòng:
Chắc chắn phải chữa khỏi cho thân thể này thật nhanh, chứ ngày nào cũng như vậy thì hắn sẽ biến thành nhân sâm tinh mất!
Đôi lời của tác giả: Tác giả: Mục Nhung ông quên rồi à, đối tượng mà Dạ Minh Quân thề thốt đều là lão bà của y mà!
Hết chương 6