Edit: Arisassan
Biên cảnh Hồng Thiệu quốc giáp biển, lãnh thổ lại có nhiều sông lớn nên vô cùng am hiểu tác chiến trên nước, nhưng luận về kỵ binh thì không thể sánh bằng Bắc Thần làm chủ phần lớn thảo nguyên đồng bằng ở Đại Hoang. Năm châu phía Nam đều có địa hình đồi núi, chỉ có sông Du chảy qua Đinh Châu và Chước Châu là thông đường thuỷ với Hồng Thiệu quốc, hiện tại bọn họ đang đóng quân ở Đinh Châu, nếu Dung Dực muốn chặt đứt đường tiếp tế tiếp viện của đối phương thì phải chặn ở chỗ này.
Thông đường thuỷ rồi thì Hồng Thiệu quốc có thể không ngừng vận chuyển binh lính và lương thảo, nếu nói Chước Châu là phòng tuyến cuối cùng của Bắc Thần, thì Đinh Châu là điểm quyết định chiến thắng sẽ về bên nào. Khi Dung Dực trở về, Mục Nhung đang đứng trước bàn đọc tình báo của quân địch.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn sứ hình hoa sen, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên mềm mại hơn, vừa thấy y bước đến, đôi mắt như nước hồ thu lập tức quay sang nhìn, nhẹ nhàng cười nói: "Về rồi à? Nước sông trong thành đều bị hạ độc, hiện giờ chỉ có một ít nước giếng để dùng thôi, ngươi lau người tạm đi, đợi ngày mai địch lui rồi hẵng tắm."
Hắn vừa cười một cái, mọi cảnh chém giết sinh tử tựa như cách khỏi y thật xa, Dung Dực cởi bỏ khôi giáp, vẻ uy nghiêm bình tĩnh trước mặt người khác cũng biến mất theo, hai mắt dần dần ấm áp hơn, vừa lau rửa một chút vừa nói với hắn: "Không sao, hôm nay bên địch không có cao thủ nào cả, ta cũng không dính nhiều máu lắm đâu."
Mục Nhung nhớ rõ lần mình gặp lại rồi nói thật với y là lúc còn ở Thanh Châu, khi đó toàn thân Dung Dực trải đầy thương tích, luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi, cả hắn cũng bị đẩy ra xa. Hiện tại mới qua mấy tháng, Dung Dực như đã trưởng thành hơn, chiều cao cũng tăng lên một chút, xem xét vết sẹo trên lưng y, Mục Nhung không nhịn được mà hỏi: "Vết thương trên người ngươi còn đau không?"
Lâu như vậy rồi, cả vết sẹo cũng đã mọc thêm một tầng da, rất nhiều vết thương cũng chỉ để lại một dấu mờ, đương nhiên không còn đau nữa, Dung Dực biết Mục Nhung hỏi vậy là chỉ nỗi đau trong lòng, quang cảnh diệt môn đêm hôm đó mãi mãi khắc sâu vào lòng y, dù cho Thánh Văn đế và Đại hoàng tử đã đền mạng, nhưng người thân của y vẫn không thể trở về.
Báo thù cũng không khiến y cảm thấy sung sướng hơn, cùng lắm là làm cho nỗi căm hận cháy lòng kia biến thành cảm giác thê lương khi đứng trước mộ, không đau mấy, chỉ hơi lạnh thôi. Qúa khứ không dễ phai mờ như vậy, nhưng hiện tại y đã học được cách đối mặt với nó, dưới ánh mắt lo lắng của Mục Nhung mà thản nhiên nói: "Trên người nam nhân đương nhiên phải có sẹo rồi, hơn nữa, nó sẽ luôn luôn nhắc nhở ta phải cố gắng tu luyện, chỉ khi ta đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ người quan trọng với mình."
Dung Dực là một người vô cùng chăm chỉ, dù phải mang binh xuất chinh cũng không quên việc tu luyện nguyên khí, Mục Nhung không muốn thừa nhận cũng không được, người này đúng là lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Thế nhưng, tại sao một Dung Dực chính trực như vậy lại muốn bước lên con đường đoạn tụ chứ?
Mục Nhung không hỏi người Dung Dực muốn bảo vệ là ai, nếu đáp án là hắn, hắn sẽ không biết phải trả lời như thế nào; nếu không phải là hắn, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng hơi hơi khó chịu. Hắn sống hai đời, đây là lần đầu tiên có những cảm xúc rối rắm như vậy, bèn ậm ừ cho qua chuyện rồi suy nghĩ nguyên nhân sau.
Thế nhưng, ngay lúc Mục Nhung đang cụp mắt suy tư, Dung Dực đã rửa mặt xong, thấy viền mắt hắn hơi xanh thì biết lần dẫn quân xuyên đêm này đã gây ảnh hưởng đến sức khoẻ của hắn, lập tức tiến lên kéo người lại: "Trời không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi."
Câu này của y lập tức chạm vào chuông cảnh báo trong đầu Mục Nhung, hắn nhanh chóng rút tay ra, hỏi: "Ta và ngươi ngủ cái gì?"
Dung Dực không ngờ Mục Nhung sẽ phản ứng dữ dội như vậy, y mê man hỏi: "Không phải ngươi nói Thu Đông đang ẩn nấp gần đây nên rất nguy hiểm, những ngày tiếp theo chúng ta phải ăn mặc ngủ nghỉ chung với nhau để đề phòng bất trắc à?"
Nghe y nói vậy thì Mục Nhung mới nhớ câu này đúng là do hắn nói ra thật, lập tức cảm thấy vô cùng ảo não, sao hắn suốt ngày cứ tự đào hố chôn mình vậy? Chắc chắn là do mấy ngày nay biểu hiện của Dung Tiểu Boss thẳng quá nên hắn mới quên mất một sự thật đáng sợ là người này đoạn tụ!
Thầm mắng bản thân một phen, Mục Nhung ngước mắt lên nhìn Dung Dực vừa lau người xong để lộ tám múi cơ bụng đang đứng trước giường, càng quyết tâm không thể ngủ chung với một tên đoạn tụ có giá trị vũ lực lớn hơn mình được, hắn nhanh miệng nói: "Kỳ thật ta thấy những lúc căng thẳng như thế này, chúng ta nên thức đêm bàn luận đối sách thì sẽ có lợi cho đại cục hơn."
"Đúng đó, chúng ta lên giường cầm đuốc soi dạ đàm đi."
Những lời Mục Nhung nói hoàn toàn hợp lý trong tình cảnh này, cho nên Dung Dực cũng vui vẻ đồng ý, thế nhưng dù cho vẻ mặt cực kỳ chính trực kia của y khiến cho ai cũng phải nghi ngờ có phải đầu óc mình đen tối quá không, Mục Nhung vẫn rất ngờ vực về địa điểm dạ đàm: "Tại sao phải lên giường vậy?"
Đáp lại hắn là vẻ mặt khó hiểu của Dung Tiểu Boss: "Vì chỗ này đâu có ghế đâu."
Được rồi, Chước Châu bị vây nhốt nhiều ngày, Điền Khánh Thu phải dồn hết tài lực để thủ thành, cả ghế ngồi nhà mình cũng đem đi chặt ra làm tên gỗ, nếu Dung Dực mà tới trễ hơn chút nữa thì có khi cả cái bàn kia cũng đi luôn rồi. Mục Nhung đương nhiên không muốn làm mấy chuyện tự hành hạ mình như đứng tán gẫu cả đêm, đành phải cởi giày leo lên giường, chỉ là kiên quyết không cởi đồ ra để không cho người này có cơ hội cong.
Trong mắt Dung Dực thì cảnh tượng này vô cùng kỳ quái, lập tức lên tiếng hỏi: "Ngươi khoác áo choàng lông đi ngủ làm gì vậy?"
Khoé miệng giật giật vài cái, Mục Nhung liền nói dối không chớp mắt: "Ta thấy hơi lạnh."
Mặc dù không hiểu sao đến vùng nóng như phía Nam rồi mà Mục Nhung vẫn cảm thấy lạnh, nhưng nghĩ đến việc người này vốn thể nhược, Dung Dực cũng không nghi ngờ gì, vô tình trông thấy cổ chân như bạch ngọc của hắn, đột nhiên muốn đùa giỡn một chút, liền cởi giày rồi đặt bàn chân mình lên. Y là người tập võ nên trên chân có nhiều vết chai, còn Mục Nhung thì từ nhỏ đã không cần phải vận động nhiều, chân cũng vô cùng mềm mịn, Dung Dực vừa đụng vào liền cảm thấy trơn nhẵn, lập tức áp nguyên bàn chân mình lên luôn, cười đùa: "Chân ngươi còn nhỏ hơn cả ta nè, ngươi thật sự phải rèn luyện nhiều thêm đó."
Thế này luôn cơ à? Rốt cuộc người này đang quấy rối hắn hay đơn giản chỉ muốn đùa nhau thôi vậy, sao lại có người đoạn tụ rồi mà suy nghĩ vẫn thẳng như thế chứ! Biết vậy ta mang giày ngủ luôn!
Trong lòng nghiến răng liên tục, Mục Nhung hoàn toàn không biết phải đối phó với Dung Dực lúc cong lúc thẳng này như thế nào. Người này rõ ràng không biết tay áo của mình đã đứt từ lâu, nếu hắn nhắc nhở một câu để thức tỉnh y, với tính cách bướng bỉnh của Dung Tiểu Boss thì hắn chắc chắn sẽ bị làm phiền tới chết luôn.
Nghĩ đến đây, hắn chỉ còn cách cố gắng diễn cảnh huynh đệ tình thâm với người này, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật là mình phải ngủ chung với một tên đoạn tụ mơ ước cơ thể của mình nhưng bản thân y vẫn không biết còn suốt ngày xưng huynh gọi đệ trước mặt mọi người. Mẹ nó, cái thiết lập xoắn não như thế này nói ra có khi còn bị người ta cười cho đấy!
May là lối suy nghĩ của Dung Tiểu Boss vẫn đang đi theo một đường thẳng tắp, tuy hiện tại cảm giác bàn chân của Mục Nhung chơi rất vui nhưng cũng không nghĩ gì bậy bạ, thật sự chỉ muốn đùa giỡn như một người bình thường.
Lúc mới quen nhau hai người cũng hay đùa giỡn như vậy, thân thêm một chút thì ngày nào cũng trêu nhau vài câu, nhưng từ khi Dung gia gặp chuyện không may thì Dung Dực tựa như trưởng thành hơn hẳn, luôn nghiêm túc bàn chuyện với Mục Nhưng, lâu lắm rồi chưa bày ra thái độ như vậy. Nhất thời Mục Nhung cũng cảm thấy hơi hoài niệm, tạm quên đi mọi lo lắng của mình, chỉ thở dài: "Đã lâu rồi không thấy ngươi lộ ra vẻ mặt như vậy."
Hắn vừa nói thế, Dung Dực cũng nhận ra gần đây ít khi nào tâm trạng của y được thoải mái như vậy, cơ thể chậm rãi thả lỏng, tựa đầu vào gối ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra từ trước đến giờ, cuối cùng lên tiếng nói ra tâm sự của mình:
"Lúc trước phụ thân đã dạy ta, Thánh thượng có ân trọng như núi đối với chúng ta, cho nên ta phải vì quân chinh chiến bốn phương bảo vệ đất nước. Sau khi Thánh Văn đế chết, ta không muốn nguyện trung thành với quân vương nữa, lúc xuất chinh vẫn không biết mình chiến đấu vì cái gì. Cho đến khi đến được Chước Châu, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khi tai qua nạn khỏi của Điền đại nhân cùng dân chúng trong thành, ta mới chợt nhận ra, ta chiến đấu không vì quyền thế, mà vì lương dân."
Đây là cảm xúc y có được khi bước vào Chước Châu, hiện giờ vội vã muốn chia sẻ với Mục Nhung, cảm nhận bàn chân của hai người chạm vào nhau, giống như hai trái tim hoà chung một nhịp vậy, y tiếp tục nói: "Hồi đó ta thường đến nơi này mua rượu, khi ấy thiên hạ thái bình dân chúng an khang, trên đường người đến người đi vô cùng náo nhiệt, không ngờ hiện giờ lại biến thành khung cảnh hoang vắng như thế, ta thật sự cảm thấy may mắn khi mình có khả năng thay đổi cục diện này. Mục Nhung, dù cho quốc sư có lý do gì đi chăng nữa, chỉ bằng việc y đã khiến cho phương Nam lâm vào cảnh luyện ngục như vậy, ta chắc chắn phải diệt trừ y."
Vẻ mặt của y vô cùng kiên định, khuôn mặt tràn đầy vẻ bình tĩnh không thẹn với trời đất của một đại trượng phu, trông thấy Dung Dực như thế, cõi lòng căng thẳng của Mục Nhung bỗng nhiên thả lỏng. Đây là lý do hắn không muốn rời xa Dung Dực, chỉ cần ở bên cạnh người này, ngươi sẽ cảm thấy tất cả những gì mình đang làm đều là đúng, mà một kẻ bị địa ngục uy hiếp như hắn, rất cần thứ tự tin không thẹn với lòng mình như vậy.
......