Edit: Arisassan
Ranh giới của Bắc Thần có mười tám châu, trong đó năm châu phía nam giáp ranh với Hồng Thiệu quốc, trăm năm trước sau khi hai nước chia cắt Nguyệt Triêu thì xảy ra chiến sự liên tục, ai cũng không làm gì được ai, đành phải căng thẳng suốt trăm năm. Hiện giờ, cân bằng đã bị phá vỡ, bên nào thắng trận chiến này thì sẽ chính thức trở thành một đời quân chủ mới của Đại Hoang, do đó Hồng Thiệu cũng dồn hết quốc lực ra tiền tuyến, trong nửa tháng ngắn ngủi đã đoạt được bốn châu của Bắc Thần, chỉ đợi đánh xong Chước Châu là hoàn toàn mở được cửa khẩu Bắc Thần.
"Điền Khánh Thu, Thánh Văn đế đã băng hà, Bắc Thần của các ngươi tới số rồi, mau ra mở cửa thành rồi về quê làm ruộng đi!"
Chước Châu đã bị vây ba ngày, hôm nay quân địch ở ngoài thành vẫn lớn tiếng tuyên cáo tin dữ từ vương thành như mọi khi. Thứ sử Chước Châu Điền Khánh Thu vốn xuất thân nông dân, luận trình độ thi thư thì không bằng một góc của những nhân tài chính quy ở thư viện, chỉ vì có một ít hiểu biết về việc cất rượu cộng với một chút thủ đoạn kinh thương nên mới được phái tới Chước Châu, nơi vốn nổi tiếng về rượu của Bắc Thần. Chước Châu không nằm trong phòng tuyến của biên quan, tường thành cũng lâu năm không được tu sửa, may mà lúc Vũ Thắng lui binh có ba nghìn binh lính không nghe lệnh, chấp nhận nguy cơ bị xét nhà chém đầu mà ở lại Chước Châu thề sống thề chết phòng thủ, nên mới giúp cho một thành trấn vốn chỉ để kinh thương có thể kéo dài đến tận bây giờ.
Thế nhưng, đã ba ngày trôi qua, bọn họ không có vũ khí phòng thủ chỉ có thể sử dụng dầu hoả với cung tên để chống lại những đợt tiến công dồn dập của quân địch, ba nghìn binh sĩ chỉ còn lại tám trăm người, sắp không thể chống đỡ được nữa.
Tuy Điền Khánh Thu không có tài quân sư, nhưng cũng biết Chước Châu là đầu nối đường thuỷ quan trọng ở phía nam, lãnh thổ Hồng Thiệu có rất nhiều con sông lớn, một khi bị bọn họ nối thông đường thuỷ với nhau, mấy vạn đoàn thuyền đi theo đó mà đến, thì vùng đồng bằng ở hậu phương chẳng khác gì lọt vào hang hùm miệng sói cả. Bởi vậy, ông không ngủ không nghỉ suốt ba ngày ba đêm chỉ đạo quân dân trong thành liều chết chống cự, may là khí lực có được do làm ruộng năm xưa vẫn còn, khiêng cuốc lên vẫn đánh chết được vài tên địch, cho nên mới được nhiều người gán cho cái tiếu danh 'Thứ sử làm ruộng'.
Tuy thế, ông biết rõ mình khó thể chống qua được hôm nay, thấy quân địch ngoài thành nghênh ngang đi lại, trong mắt lộ vẻ lo lắng. Tình thế này quá rõ ràng, không chỉ ông, mà hộ vệ bên người ông cũng bất an nói: "Điền đại nhân, ngày nào bọn họ cũng đồn thổi đủ thứ bên ngoài, lòng người trong thành vô cùng hoảng sợ, cứ như vậy thì chúng ta khó có thể thủ tiếp được lắm."
Điền Khánh Thu cũng từng bôn ba nơi quan trường, từ khi Vũ gia đột ngột tiếp quản chuyện biên phòng thì ông đã thấy có vấn đề rồi, đến khi các tướng sĩ phòng thủ bị biếm đến các thành trấn nhỏ là ông biết ngay vương thành đã gặp chuyện không lành. Đường liên lạc ở Chước Châu đã bị quân địch cắt đứt từ lâu, ông không biết tin Thánh thượng băng hà là thật hay giả, nhưng dù là gì đi chăng nữa thì ông vẫn chỉ có thể quát lớn cho cấp dưới nghe: "Đây chỉ là những lời nói hão huyền của quân địch để mê hoặc chúng ta thôi, Thánh thượng đang tuổi tráng niên, còn có cao thủ Từ Thánh bảo vệ thì sao băng hà được chứ. Dung tiểu tướng quân đã trở về vương thành, sẽ nhanh chóng đến đây cứu viện, từ đây trở đi ai mà dám bàn luận chuyện này thì sẽ bị chém đầu ngay lập tức!"
Từ trên tường thành nhìn xuống, quân địch đã bao vây Chước Châu, không thể nhìn thấy đường ra, một khi tường thành bị phá, thành trì ông đã quản lý suốt hai mươi năm đây sẽ bị đồ sát sạch sẽ giống như những châu phủ khác. Điền Khánh Thu biết mình tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra được, nhưng một quan văn như ông thì có thể làm được cái gì chứ, ba ngày qua không một thời khắc nào là ông không oán hận Vũ Thắng vì đã lui binh.
Không phải ngươi là tân sinh thiên tài có thể thay thế được Dung lão tướng quân sao? Chỉ thua một lần thôi mà đã cụp đuôi trốn về nhà rồi à? Đừng bảo Dung lão tướng quân, cả lúc Dung tiểu tướng quân mười tám tuổi đóng quân ở Nam Châu, Bắc Thần cũng chưa phải chịu khuất nhục như bây giờ!
Nhớ tới thiếu niên tên Dung Dực luôn cưỡi ngựa trắng đến Chước Châu mua rượu, ông nghĩ, nếu Dung gia vẫn còn canh giữ ở Nam Châu thì chắc chắn sẽ chiến đấu đến chết cũng không lui.
Ba đêm không ngủ, đầu óc của ông đã mụ mị lắm rồi, đang cố tựa vào tường thành để không ngã xuống thì đột nhiên nghe hộ vệ nghi hoặc nói: "Đại nhân, hình như quân địch ngoài thành đang loạn lên thì phải?"
Là đang tập đội hình mới hay xảy ra biến cố thật đây? Ông nhéo bản thân một cái, buộc cho đại não tỉnh táo lại, chợt nghe hộ vệ của mình mừng rỡ kêu lên: "Là huyền giáp thiết kỵ! Viện quân tới rồi! Dung tiểu tướng quân đến rồi!"
"Dung tiểu tướng quân đến rồi?"
Tin tức bất ngờ này vốn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng để trấn an dân tâm, nhưng hiện tại khi nghe được thì ông cứ tưởng mình đang nằm mơ, vội vàng chạy ra ngoài nhìn để xác thực, quả nhiên ở đằng xa có hai đội kỵ binh cầm khiên dàn ra theo hình đàn nhạn bay*, hai bên kỵ binh là cung binh đi theo trợ giúp, cùng với một đốm bạc chạy như tên bắn dẫn đầu, trận thế vây thành của quân địch đã bị phá tan trong nháy mắt. Dung Dực tiến đánh bất ngờ, quân địch hốt hoảng chống đỡ lại bị y đánh cho tứ tán khắp nơi, chỉ trong một thời gian ngắn, đội quân thuần một màu đen đã đến ngoài cửa thành.
*hình đàn nhạn bay:
Điền Khánh Thu tập trung nhìn kỹ, người mặc giáp bạc liên tục đoạt mạng quân địch dưới tường thành chẳng phải là thiếu niên tướng quân thường đến đây mua rượu hay sao, liền vội vàng ra lệnh: "Mau mở cửa thành!"
Chước Châu tình thế nguy cấp, Dung Dực lệnh cấp dưới dẫn bộ binh gấp rút lên đường, mình thì dẫn năm nghìn kỵ binh chạy đi xuyên đêm, hiện giờ mặc dù đã phá tan vòng vây của quân địch nhưng cũng không đủ sức để chiến đấu dài kỳ, may là thứ sử Chước Châu cũng coi như biết suy nghĩ, lập tức mở cửa nghênh đón bọn họ vào thành.
Tình thế của Chước Châu còn tồi tệ hơn y tưởng, vừa vào thành liền trông thấy tất cả quân canh phòng đều bị thương, dân chúng ven đường mặt mày tiều tuỵ, không chút sinh khí, y chưa kịp quan sát kỹ thêm, thứ sử mặc quan bào dính đầy vết máu đã kích động chạy đến, thống thiết hô lên: "Dung tiểu tướng quân, cuối cùng ta cũng đợi được ngài rồi!"
Dung Dực rất có hảo cảm với thứ sử quyết tử thủ trên tường thành này, vừa nâng người dậy vừa hỏi: "Hiện tại tình huống trong thành như thế nào?"
"Đạn tận lương tuyệt, nếu tướng quân không đến đây, sợ là sẽ không thể tiếp tục chống đỡ được nữa!"
Thanh âm của ông vô cùng thê lương, Dung Dực nghe mà vô cùng kinh sợ, nhíu mày hỏi: "Chước Châu nổi tiếng về nghề cất rượu, đáng lẽ ra phải trữ không ít lương thực chứ, sao lại lưu lạc đến tình cảnh như thế này?"
Đất đai phía nam vô cùng màu mỡ, mấy năm nay Chước Châu đều tự cấp tự túc, có không ít lương thực dự trữ, nhưng bây giờ nghe y hỏi xong, Điền Khánh Thu lập tức đau đớn nói: "Quân Hồng Thiệu quá độc ác, chúng hạ độc vào nguồn nước lẫn lương thực của chúng ta! Đừng nói vào bụng, người thường chỉ cần đụng vào thôi là đã không ngừng hộc máu, ngay cả võ giả cũng không thể hoá giải độc tính của loại độc này. Lương thực trong thành không thể ăn được, chúng muốn ta phải trơ mắt nhìn lương thực rồi chết đói đây mà!"
"Độc tính này nghe quen thật đó."
Nghe thấy bệnh trạng này, Mục Nhung vốn đang hoá thành quỷ hồn bay theo Dung Dực không thể không hiện thân, nhanh chóng đi đến bờ sông xem xét.
Điền Khánh Thu chỉ cảm thấy mình vừa chớp mắt một cái thôi là một thiếu niên công tử mặc áo choàng lông hồ ly đã hiện ra ngay bên cạnh, khuôn mặt người này vô cùng xinh đẹp, thân hình cũng yếu đuối tựa như gió thổi một cái là ngã ngay, nhưng thân pháp xuất quỷ nhập thần như vậy cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể có. Ông vốn đang cảm thán quả nhiên cao thủ bên cạnh Dung tiểu tướng quân nhiều như mây trên trời thì chợt trông thấy thiếu niên kia vốc nước sông đưa lên miệng, vội vàng hoảng hốt nói: "Đại nhân, nước đó không uống được đâu!"
Thế nhưng, thiếu niên kia lại như không nghe thấy gì cả, yết hầu nhúc nhích một cái nuốt hết nước vào họng, độc tính lập tức phát tác khiến hắn bắt đầu ho khan, máu tươi chảy ra từ khoé miệng. Điền Khánh Thu đã thấy bệnh trạng này rất nhiều lần rồi, một khi đã ho ra máu thì có uống thuốc hay châm kim cũng không cứu được, ông sợ cao thủ bên cạnh Dung Dực phải táng thân ở đây, lập tức kêu to: "Đại phu! Mau mời đại phu đi!"
Ông đang hoảng loạn thì thấy Dung Dực nhanh chân bước lên đỡ người, chưa biết nên phản ứng ra sao thì thiếu niên lung lay sắp ngã kia đã bình thản đứng lên như chưa từng có gì xảy ra, vẻ mặt lạnh lùng giơ tay lau đi vết máu trên khoé miệng: "Quả nhiên là Thu Sát, nhưng dược tính đã bị pha loãng đi khá nhiều. Nguồn nước ở đây không thể sử dụng được nữa, chúng ta phải nhanh chóng lấy lại thành trì và dời mặt trận khỏi đây."
Lúc trước trong thành cũng từng có cao thủ muốn dùng nguyên khí để giải độc, nhưng ai cũng hộc máu mà chết, không ngờ thiếu niên trông nhu nhược nọ chỉ chảy tí máu là xong, chẳng lẽ hắn thật sự có thể kháng được loại độc này?
Điền Khánh Thu kinh ngạc nhìn hắn, hỏi một cách ngờ vực: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Hộc tí máu thôi, ta quen rồi."
Thu gia thiện dùng độc, nên cũng sở hữu huyết mạch bách độc bất xâm, Mục Nhung là con của Thu Nguyệt Địch, có thể chịu đựng được cả Thu Sát nguyên chất tận mười tám năm, nói chi đến cái thứ pha loãng ra này. Thứ hắn quan tâm nhất hiện giờ là loại độc này chỉ có người Thu gia mới có thể sử dụng, nếu ở đây có Thu Sát thì chắc chắn Thu Đông đã bắt tay với Hồng Thiệu quốc rồi.
Một cường giả Từ Thánh thiện dùng độc chính là thích khách đáng sợ nhất, hắn tự hỏi nếu là bản thân mình thì đảm bảo sẽ hạ thủ với thống soái của quân địch trước tiên, lập tức quyết đoán nói với Dung Dực: "Qủa nhiên Thu Đông đã ra tiền tuyến rồi, ngươi phải cẩn thận, sau này ăn uống ngủ nghỉ gì cũng phải làm chung với ta."
Dung Dực đã sớm quen lối sống như hình với bóng với Mục Nhung rồi, vốn định bảo hắn ở chung với mình, nghe xong câu này đương nhiên sẽ không phản đối: "Được, như thế thì ta cũng dễ canh ngươi uống thuốc hơn."
"Ta biết cơ thể của ta như thế nào mà."
Mặc dù không thích uống thuốc, nhưng Mục Nhung cũng không muốn làm y mất mặt trước bao tướng sĩ, bèn nhỏ giọng than thở một câu, nghe vô cùng dịu dàng. Dung Dực chợt nhận ra mình không thể kháng cự được một Mục Nhung như vậy, muốn nói thêm vài câu, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp, đành phải nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Điền đại nhân xin hãy ra lệnh cho quân trong thành chuẩn bị trận thế đầy đủ, đêm nay ta sẽ dẫn binh ra khỏi thành diệt địch, các ngươi phải cố gắng bảo vệ cửa thành."
Mục Nhung đương nhiên biết rõ chừng mực ở chiến trường, trên đường theo Dung Dực đến đây hắn đã phát hiện ra điều kỳ lạ từ sớm, nơi này rõ ràng từng xảy ra rất nhiều thảm án đồ sát người dân trong thành, nhưng tất cả những chỗ hắn đi qua đều không có một lệ quỷ nào, thật sự rất kỳ lạ. Hai nước trước kia cũng từng đánh với nhau nhiều trận, nhưng chưa lần nào xảy ra chuyện đồ sát dân chúng trong thành cả, dù sao mục đích của Hồng Thiệu quốc cũng là thống nhất Đại Hoang, nếu ép dân chúng Bắc Thần đến đường cùng thì sau này sẽ không dễ thống trị. Thế nên mệnh lệnh này chắc chắn không thể do quốc quân đưa ra, vậy chỉ có thể là từ Hồng Thiệu tướng quân.
Điều này khiến Mục Nhung nhớ tới lệnh diệt môn Dung gia của quốc sư Bắc Thần, hai vị cường giả Thần Thánh không hẹn mà cùng gây ra vô số thảm án trong nước, nếu bọn họ thật sự bắt tay với nhau thì kẻ địch lần này sẽ là tổ hợp mạnh nhất ở Đại Hoang.
Đây là tình tiết không xuất hiện trong truyện gốc, thế nhưng đến nay đã có không ít sự kiện diễn ra không giống như trong truyện rồi. Ví dụ như Mục Nhung mười sáu tuổi mới bị Thu gia phái người hạ độc, nhưng khi hắn hỏi hạ nhân trong phủ thì phát hiện ra bản thân mình thường hay hộc máu từ nhỏ rồi, nói cách khác là Thu Đông chắc chắn đã gặp chuyện gì đó khiến cho ả oán hận Mục Nhung và hạ độc hắn từ sớm.
Tình tiết bên Thu Đông đã thay đổi như vậy, thì bên quốc sư Bắc Thần đương nhiên cũng có thể có thay đổi. Do đó, mặc dù trong mắt người thường, hai người đối địch nhiều năm như thế hoàn toàn không thể hợp tác với nhau được. Nhưng theo suy đoán của Mục Nhung dựa theo những tin tức mình đã thu thập được, quốc sư vốn không phải con người, nên chắc sẽ không trung thành gì mấy với Bắc Thần, nếu tất cả là để phi thăng thì y hoàn toàn có thể quay sang đầu quân vào địch quốc.
Đúng vậy, phi thăng. Quốc sư Bắc Thần, Hồng Thiệu tướng quân, Thu Đông, nếu có mục tiêu có thể khiến cho ba người này hợp tác với nhau, Mục Nhung chỉ nghĩ ra được cái này.
Vấn nạn thiếu hụt nguyên khí đã được các vị thần tiên phát hiện từ sớm, trăm năm trước thượng giới đã đóng cửa thiên cung, cho nên toàn bộ Đại Hoang ngoại trừ Mục Nhung sinh ra từ tiên thai thì không ai có khả năng phi thăng được cả. Dù là ở nguyên tác thì Dạ Minh Quân, vì để Tử Quy công chúa có thể phi thăng, cũng phải đánh nát cửa thiên cung, từ đó trở đi con đường phi thăng ở thế gian mới được mở ra một lần nữa, y cũng vì vậy mà bị Thu gia thủ vệ thiên môn truy nã khắp nơi. Hắn không biết bọn họ định tìm cách nào để mở thiên môn, nhưng lão Vương thân là quỷ sai chắc chắn biết, cho nên, đến lúc tập hợp âm linh lại để mở cửa địa phủ rồi.
Hai mắt tối đi, Mục Nhung nhìn về phía Dung Dực, ngữ khí âm trầm nói: "Không được để kẻ địch nào sống sót sau trận chiến này."
Dung Dực không biết tại sao hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng dù Mục Nhung không nói thì y cũng sẽ không tha cho những người này, y nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói: "Dám đồ sát mấy vạn dân chúng nước ta, đương nhiên ta sẽ không để bọn họ sống sót rời khỏi chỗ này."
Hết chương 53