Edit: Arisassan
Tiếng hét của Tôn Chí Viễn vô cùng lớn, Dung Dực nhanh tay bổ một chưởng cho hắn ngất rồi mới vác Mục Nhung rời đi, may là vương thành không ai biết y còn sống nên y mới có thể ra khỏi thành một cách thuận lợi. Nhưng tin Mục Nhung bị bắt cóc sẽ nhanh chóng được truyền ra, Mục phủ chắc chắn sẽ đi xung quanh để tìm kiếm, y không thể trở về căn nhà gỗ kia được, đành phải dừng chân nơi nghĩa địa ở ngoại ô.
Mấy ngày trước lại có một trận tuyết lớn hạ xuống vương thành, hiện tại là lúc tuyết tan ra, ban đêm là thời gian trời lạnh nhất, mặc dù có nhóm lửa nhưng Mục Nhung vẫn bị lạnh đến mức phải tỉnh dậy. Từ khi trọng sinh hắn luôn luôn được Mục phủ nuôi dưỡng, mấy ngày nay cũng đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực có người hầu hạ, lúc này vừa mở mắt ra thấy trên đỉnh đầu là mái ngói rách nát còn sững sờ một chút, thế nhưng khi lướt mắt trông thấy Dung Dực đang ngồi trong góc tối bí mật quan sát từ xa, vẻ mặt hắn lập tức bình tĩnh lại.
Dung Dực không giống các thiếu gia được sủng ái từ bé trong vương thành, vừa thấy tuyết ngừng rơi đã vào rừng săn một con gấu đang ngủ đông, thịt bị đông lạnh trong tuyết cũng coi như có thể ăn được, tấm da khoác lên người tuy hơi có mùi nhưng vẫn có thể giữ ấm. Y cố ý chọn nghĩa địa làm nơi trú ngụ, một là vì chỗ này dân cư thưa thớt, hai là vì muốn dọa sợ tên đại thiếu gia chưa bao giờ ra khỏi vương thành như Mục Nhung.
Y thấy biểu hiện của mình trong hẻm nhỏ hồi nãy vẫn chưa đủ hung ác, sau khi ra khỏi thành liền suy nghĩ một hồi lâu, rút ra được kết luận rằng muốn thu phục Mục Nhung thì nhất định phải khiến cho người này sợ mình, chỉ cần trong lòng người này dấy lên nỗi sợ, y sẽ dễ dàng tra hỏi hơn. Cho nên Mục Nhung vừa tỉnh dậy đã trông thấy cảnh tượng như vầy – trong cơn gió lạnh, chỉ có một nguồn sáng duy nhất là ánh lửa mỏng manh, hàng đống quan tài bị đặt bừa bộn khắp nơi, trên nóc nhà trải đầy mạng nhện, chồng rơm xa xa còn thấp thoáng rất nhiều xương trắng, cũng không biết đó là xác người nào chết không có chỗ chôn nên phải yên nghỉ ở đây nữa. Một đêm không trăng, dưới ánh lửa bập bùng, thiếu niên hắc y ngồi xếp bằng trong góc, đôi mắt kiếm sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hắn, giống như một con báo đang đi săn, mỗi một ánh mắt là một lần tự hỏi nên xé xác người này ra như thế nào.
Dung Dực tự nhận cảnh tượng như vậy đã đáng sợ lắm rồi, cả đại hán xuất thân chiến trường chắc chắn cũng phải lạnh run, nên dù trong bụng Mục Nhung có bao nhiêu âm mưu quỷ kế đi chăng nữa, thế nào cũng phải run sợ trước khung cảnh này. Ai ngờ người này tỉnh dậy xong vẫn là bộ dạng ốm yếu sắc mặt tái nhợt đó, ngẩng đầu nhìn thấy y cũng chỉ cong môi cười nhạt, trong mắt tràn đầy ý cười, khiến cho Dung Tiểu Boss rất muốn tìm một cái gương để soi xem rốt cuộc là do biểu tình của mình không đủ hung tàn hay là tên Mục Nhung này bị mù bẩm sinh nữa.
Mục Nhung không biết biểu hiện của mình làm Dung Tiểu Boss vô cùng thất vọng, trong suy nghĩ của hắn thì trên đời này có con quỷ nào sợ nghĩa địa đâu chứ, thấy Dung Dực tuy hơi chật vật nhưng vẫn không mất chân mất tay, ánh mắt còn tràn đầy sức sống mà theo dõi hắn như thế, điều đó có nghĩa là chỉ cần chăm chút nuôi dưỡng một thời gian là sẽ sinh long hoạt hổ lại ngay, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.
Hắn biết đây là lúc người đã trải qua biến cố như Dung Dực đề phòng mọi thứ nhất, không cẩn thận lại gần là sẽ bị đánh ngất ngay, đành phải nhìn nhìn xung quanh, thầm nghĩ Dung Dực hận hắn như thế nên chắc chắn sẽ không quan tâm đến sống chết của hắn. Do đó đành phải tự lực cánh sinh, mở nắp cái quan tài đặt gần mình nhất, đẩy xương huynh đang nằm xích vào bên trong một chút, cố gắng chen chúc qua đêm nay rồi tính sau.
Quãng thời gian qua ngày nào hắn cũng hấp thụ âm khí, làn da vốn đã trắng giờ còn trắng đến mức không thấy một tia máu nào, hiện giờ mái tóc còn xõa tung che đi nửa bên mặt, dưới ánh lửa mông lung, Dung Dực chỉ thấy một bóng trắng chầm chậm lướt tới bên cạnh quan tài, ngón tay tái nhợt ôm lấy một bộ xương khô, đôi mắt giấu dưới tóc như đang nhìn một cách vô định, trong bối cảnh nghĩa địa như thế này, quả thật còn đáng sợ hơn y gấp trăm lần.
Hơn nửa đêm nhìn thấy cảnh này thật sự rất rợn người, Dung Dực không chịu thừa nhận việc mình chẳng những không dọa được Mục Nhung mà còn bị hắn dọa lại nữa, bèn trầm giọng nói với thân ảnh kia: "Ai cho ngươi nghỉ ngơi hả? Đi nướng thịt mau."
Y nghĩ Mục Nhung từ nhỏ đã được người khác hầu hạ, chắc chắn sẽ không nhịn nổi việc mình bị sai bảo như thế, chỉ cần tức giận lên là sẽ không bày ra bộ dạng nửa chết nửa sống người không ra người quỷ không ra quỷ kia. Ai ngờ người này chỉ quay đầu lại im lặng cười cười với y, sợi tóc đen tuyền buông xuống bên mặt khiến cho nụ cười kia vô cùng âm trầm, ngay lúc da đầu của y đang run lên, người này đã chầm chậm đi đến chỗ cái bình đựng tro cốt đặt phía sau cửa, đổ hết xương trắng bên trong ra rồi đi lấy thịt gấu, tư thế kia rõ ràng là muốn lấy cái bình đó để đựng thịt. Mặc dù y hơi ớn nhưng vẫn phải giữ nguyên bộ dạng lãnh khốc vô tình không thể để kẻ thù coi thường, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Ngươi đổ nó ra để làm gì vậy?"
Nghe thấy câu này, Mục Nhung chỉ cầm bình rồi cười vô cùng quỷ dị, âm thanh mỏng manh đến mức tựa như gió thổi bên tai: "Haha, đừng lo, lấy tuyết rửa một chút là dùng được mà."
...Sao tự nhiên y có cảm giác người này định cho y dùng cái bình đựng tro cốt kia vậy?
Không hiểu sao bầu không khí lại trở nên quỷ dị hơn, Dung Tiểu Boss rốt cuộc cũng nhận ra một sự thật đáng buồn là càng gây khó dễ cho hắn thì người càng khó chịu lại là y, không cố căng mặt ra nữa, mà tức giận nói với hắn: "Đủ rồi, ngươi mau búi mái tóc giống như quỷ kia lên ngay!"
Sau khi hai người gặp lại nhau Dung Dực lúc nào cũng nói bằng ngữ khí cực kỳ lạnh lùng, hiện giờ nghe thấy tông giọng tức giận của y Mục Nhung chợt cảm thấy thân thiết đến lạ, một thân quỷ khí trên người lập tức tán đi, vén vén tóc lên rồi cười nói: "Ta đâu có biết."
Lời này là hắn nói thật, kiếp trước tóc hắn không dài qua tai nên đương nhiên cũng không biết cột tóc như thế nào, kiếp này từ trước đến giờ toàn được Thu Đông búi cho, mấy ngày nay hắn không muốn để Thu Đông đến gần mình, nên cứ xõa tóc như vậy mà ra cửa.
Giọng nói của hắn vô cùng tùy ý, Dung Dực chợt nhớ tới khi trước người này cũng từng bày ra bộ dạng vô lại chết sống không chịu uống thuốc mình sắc cho, phải đợi y ra tay đè người xuống thì mới ngoan ngoãn nghe lời. Tốt hơn hẳn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ hồi nãy, vừa cười lên một cái Mục Nhung liền trở lại làm thiếu niên công tử có hơi yếu ớt kia, cho dù biết rõ tất cả đều là vỏ bọc của đối phương, nhưng y vẫn thấy thuận mắt hơn nhiều, trầm mặc một hồi cũng chỉ nói: "Lại đây, để ta cột cho ngươi."
Không có nam tử nào sẽ mang theo đồ dùng lau mặt chải đầu bên người lúc ra ngoài cả, nên Dung Dực lúc này cũng đành phải lấy tay gỡ rối cho tóc của hắn, cảm nhận được vết chai trên đầu ngón tay do tập võ mà ra của đối phương lướt ngang da đầu, Mục Nhung thấy hơi ngưa ngứa, trái tim đã trở nên băng giá trong quãng thời gian ở vương thành kia tựa như được sống lại, đập nhịp liên hồi.
Hắn nhớ kiếp trước lúc lướt mạng có từng đọc qua một áng văn súp gà cho tâm hồn, trong đó nói rằng có người đối xử tốt với ngươi là do ngươi đối xử tốt với hắn, mà có người là vì nhận ra ngươi tốt mà thôi. Ban đầu khi gặp nhau, hắn chỉ muốn lợi dụng Dung Dực, nhưng sau khi hai người ở bên cạnh nhau một quãng thời gian, hắn dần dần phát hiện người này rất đáng để kết giao. Hắn không biết Dung Dực đối xử tốt với hắn là do bản năng trượng nghĩa muốn bảo vệ kẻ yếu hay là do tính tình của hai người thật sự hợp nhau, nhưng hắn biết rõ rằng, đối với bản thân hắn thì Dung Tiểu Boss chính là chén súp gà ấm áp nhất.
Thiếu niên này mặc dù đã trải qua biến cố kinh thiên, nhưng vẫn không học được cách tính kế người khác, chỉ biết ngay thẳng giữ gìn đạo nghĩa của mình, ai ở bên cạnh y đều cảm thấy an tâm. Trên người Dung Dực lúc nào cũng tràn đầy sức sống và hy vọng, dù cho gặp phải bất kỳ khó khăn gì trong đời cũng không chịu bỏ cuộc, vẫn cố gắng phấn đấu để sống tốt. Cho nên, chỉ cần im lặng ngồi chung với y như vậy thôi, cõi lòng vốn như tro tàn của Mục Nhung chợt dấy lên khát vọng được sống một lần nữa.
Cành khô bên ngoài bị tuyết đọng đè lên phát ra tiếng vang răng rắc, có thể là do bóng dáng thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trước mặt gợi lên rất nhiều kỷ niệm năm xưa, cũng có thể là bao ngày trốn chạy kia khiến y cảm thấy cô độc, Dung Dực chợt vô thức hỏi ra câu hỏi vẫn luôn bồi hồi trong lòng mình: "Ta hỏi ngươi, ngươi có thích tỷ tỷ của ta thật không?"
"Không, người ta coi trọng nhất Dung phủ chỉ có một mình ngươi thôi."
Trong bầu không khí như vậy, Mục Nhung không muốn lừa y, tất cả đều là nói thật, nhưng vào tai Dung Dực lại thành những lời dối trá, chỉ nghĩ người này cố ý nịnh hót mình, trong mắt tràn đầy hận ý, nói: "Chỉ vì ta chọc giận ngươi, mà ngươi bảo thánh thượng diệt cả nhà ta, lúc trước ta không hề nhận ra ngươi lại là người nhẫn tâm như thế đấy. Khó trách lúc đó ngươi bảo ta phải đề phòng hoàng thất, ta chỉ nghĩ là ngươi quá đa nghi, không ngờ đó lại là lời uy hiếp."
Mục Nhung biết hoàng đế chắc chắn sẽ không thừa nhận bản thân mình kiêng kỵ đại thần, nhưng không ngờ đối phương lại ụp nguyên cái nồi lên đầu mình như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết đây là bút tích của Thu Đông. Mặc dù hận nha đầu kia đến mức đau cả răng, nhưng suy nghĩ bằng lý trí một hồi, so với việc hắn biết trước tương lai rồi cố gắng cứu Dung phủ cuối cùng lại thất bại, lý do Mục Nhung vì cầu mà không được với hai tiểu thư Dung gia nên ôm hận xuống tay hợp lý hơn không ít.
Lúc trước Mục Nhung say mê tỷ tỷ của Dung Dực nhiều năm như vậy, nếu nói hắn đã buông tay thì chắc không ai tin đâu. Mà ai ở vương thành cũng biết Thu Đông là nha hoàn thiếp thân lớn lên từ nhỏ luôn luôn vâng lời Mục Nhung, dù hắn có nói ra chuyện sống lại, nhưng Dung Dực vốn không tin quỷ thần thì sao có thể tin vào một câu chuyện hư cấu như thế chứ? Hắn tạm thời không thể tìm được cách để tẩy trắng cho mình, chỉ đành phải tiếp tục nói thật: "Thu Đông không phải người của ta, ả hận ta nhất."
"Một cường giả Từ Thánh như nàng, nếu không là người dưới trướng của ngươi thì sao có thể nghe lời ngươi răm rắp, ngày nào cũng làm mấy chuyện chỉ có hạ nhân mới làm như bưng trà rót nước cho ngươi đây?"
Qủa nhiên bây giờ có nói thật thì cũng không ai tin, Dung Dực nghe xong chỉ cảm thấy tâm trạng càng tức giận, tiện tay vớt một cọng rơm đâm ngang qua búi tóc rồi đẩy người ra ngoài: "Cút ngay, đừng lại gần ta nữa."
Mục Nhung biết y vừa trải qua nhiều biến cố nên cảm xúc hay thay đổi thất thường, nên cũng không để ý lắm, chỉ kiếm một que cây xiên thịt gấu ra nướng trên đống lửa, sau khi mùi thịt chín bay lên rồi, hai người cũng chỉ mỗi người ngồi một góc mà ăn chứ không nói gì với nhau. Dung Dực hận mình vô năng không thể giết người này báo thù cho người thân, Mục Nhung cũng tạm thời không nghĩ ra được cách nói để cho người khác tin mình, chỉ đành ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ.
Thịt gấu không có gia vị nên ăn không được ngon cho lắm, Mục Nhung khó khăn mà nuốt xuống, nghĩ đến việc mấy ngày nay Dung Dực ẩn nấp bên ngoài phải trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khổ thay, không thèm tính toán gì nữa, chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng này: "Dung Dực, ta biết nơi tìm được một công pháp tuyệt thế, chỉ cần luyện được nó, không ai trên Bắc Thần này có thể sánh được với ngươi. Cứ để ta đi chung với ngươi, nếu ta lừa ngươi thì ngươi có thể giết ta thoải mái."
Hắn nói vô cùng quyết tuyệt, Dung Dực vốn thề sẽ không tin vào những gì người này nói nữa, nhưng khi trông thấy đôi mắt kia, lại vô thức trả lời: "Được."
Dung Dực thầm nghĩ, y thật sự không hiểu mấy thứ âm mưu quỷ kế này, cũng không thích bắt nạt kẻ yếu, y muốn làm một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa ân cừu rõ ràng trường kiếm thiên nhai trên thế gian này. Nhưng không biết tại sao, thiên hạ này lại không dung được y, để y gặp được Mục Nhung – một kẻ mà y không thể hiểu rõ cũng không thể nhìn thấu được.
Từ giây phút Thu Đông bước ra từ biển máu kia, y không muốn tin tưởng vào Mục Nhung nữa, nhưng trong lòng Dung Dực cũng biết, bản thân y không thể xuống tay giết chết hắn được .Tất cả ân cừu quyết đoán của y một khi chạm phải đôi mắt như nước hồ thu của người này, liền hóa thành do dự khiến cho người ta khó chịu nhất, mà y, rất ghét bản thân mình như vậy.
Hết chương 26