Edit: Arisassan
Tốc độ của Mạc Quy quả nhiên rất nhanh, ngày hôm sau lúc Mục Nhung tỉnh dậy đã nghe Thu Đông báo tin, đêm trước Dung Tịch đột nhiên bị bắt cóc, người bắt có một đôi mắt uyên ương vô cùng nổi bật, Dung phủ đoán đây chính là Thanh Châu lang quân Mạc Quy, hiện tại cả nhà họ đang dẫn người đi xung quanh tìm kiếm, gây xôn xao dư luận.
Chuyện này nằm trong dự đoán của Mục Nhung, như vậy ít nhất Dung Tịch cũng được an toàn, còn những người còn lại ở Dung gia thì trốn được bao nhiêu thì trốn đi, hắn đã cố gắng hết sức rồi. Thế nhưng, không ngờ cuối cùng Mạc Quy chỉ bắt đi một mình Dung Tịch, hắn nghi ngờ hỏi: "Sao chỉ bắt Dung Tịch vậy? Dung Dung thì sao?"
Lúc này hắn đang vô cùng lo lắng cho Dung Dực, không nhìn thấy thần sắc của Thu Đông, đúng lúc bỏ lỡ thâm ý xẹt qua trong mắt đối phương khi thấy hắn nghe tin mà không hề bất ngờ gì, đợi đến lúc hắn ngước mắt lên nhìn thì Thu Đông đã trở về dáng vẻ nhu nhược khi xưa, đáp lời: "Nghe nói lúc Mạc Quy đến phòng của đại tiểu thư thì nàng bảo rằng mình đã lưỡng tình tương duyệt với đại hoàng tử, có lẽ là do kiêng kỵ uy thế của hoàng thất nên Mạc Quy mới buông tha cho nàng."
Không ngờ một tiểu thư khuê các như Dung Dung lại có thể nói lời này ra khỏi miệng, xem ra nàng thật sự ái mộ đại hoàng tử, đáng tiếc không phải chân tình nào cũng được hồi báo, sau khi Dung gia diệt môn đại hoàng tử không hề có ý định muốn cứu giúp nàng. Mục Nhung đang nghĩ cách để bảo vệ thêm được nhiều người thì thấy Thu Đông bưng chén thuốc vào, ôn nhu nói với hắn: "Thiếu gia đừng thương tâm, mau uống hết chén thuốc này đi."
Hôm qua lúc hồi phủ, hắn thật sự rất sợ Dung Dực sẽ đến, có ngủ cũng gặp ác mộng cả đêm, tỉnh mộng rồi mới tiếp tục lãnh đạm trở lại. Nói thật thì, những việc hắn làm không hề có lỗi gì với Dung Dực, tuy hiện tại giữa hai bên có hiểu lầm đôi chút, nhưng Thánh Văn đế động thủ xong là sẽ hiểu được ngay thôi. Bây giờ hắn đành cố gắng chịu đựng chút oan ức này vậy, sau này chắc chắn phải bắt Dung Tiểu Boss làm trâu làm ngựa để báo đáp.
Nghĩ đến đây, tâm trạng u ám trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tan vài phần, hắn uống một hơi cạn hết chén thuốc, đứng dậy định đi ra ngoài, chưa kịp bước chân ra khỏi cửa thì Thu Đông đứng bên cạnh đã đột ngột nói ra một câu: "Mẹ ruột của thiếu gia đã vứt bỏ ngài từ nhỏ, ngài có trách nàng ấy hay không?"
Theo lời nàng thì có vẻ như nàng đã liên lạc được với Thu Nguyệt Địch, hắn nghĩ đây chắc là câu hỏi mà Thu Nguyệt Địch muốn hỏi, đương nhiên phải đáp một câu thật mát tai rồi: "Chuyện quá khứ thì ta không biết, nhưng lúc gặp nàng ta chỉ thấy vui mừng vì gặp được mẹ ruột thôi."
"Ta biết, thiếu gia không trách nàng."
Hắn tưởng Thu Đông sẽ rất vui vẻ khi nói lời này, nhưng tiểu nha đầu chỉ nhoẻn ra một nụ cười ngượng ngùng đầy hàm ý, trong mắt vẫn là vẻ thiên chân vô tà giả tạo, nàng nhét lò sưởi tay vào lòng hắn, cười yếu ớt nói: "Thiếu gia đi đường cẩn thận."
Đến tận lúc ra ngoài Mục Nhung vẫn nhớ rõ nụ cười kỳ quái của Thu Đông, hậu cung của Dạ Minh Quân đúng là sâu không lường được, ngay cả hắn biết trước nội dung câu chuyện cũng không thể đoán được suy nghĩ của nha đầu kia, đang bồi hồi đứng ngoài cổng Mục phủ thì vô tình gặp phải Tôn Chí Viễn vừa ghé thăm.
Thân phận của Mạc Quy không khó đoán, hắn tưởng tên hoàn khố này nghe tin xong sẽ chết dí trong nhà để tránh hoạ, không ngờ Tôn Chí Viễn vẫn dám tìm đến phủ của hắn, vừa trông thấy hắn đã lộ vẻ vui mừng, vội vàng đến gần nói: "Mục huynh ngươi ra đúng lúc lắm, đầu bếp chúng ta kêu lên phàn nàn hôm bữa thế mà là Mạc Quy đó, Triệu Phỉ đã hoảng đến mức chạy về nông thôn trốn rồi, ngươi ở nhà cũng phải cẩn thận một chút, không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài."
Không ngờ đám hồ bằng cẩu hữu Mục Nhung quen biết lúc còn sống cũng rất có nghĩa khí, không cần biết hôm nay Tôn Chí Viễn đến đây vì mục đích gì, phần ân tình này Mục Nhung vẫn nhận, hiếm thấy mà trịnh trọng nói một tiếng: "Đa tạ."
Tôn Chí Viễn tưởng Mục Nhung suốt ngày ở mãi trong phủ không có thân tín gì chưa biết tin nên mới ghé sang báo một tiếng, ai ngờ lại thấy hắn bày ra thần sắc trầm ổn như vậy, khác với Mục Nhung trong trí nhớ của mình, đang cảm thấy kinh ngạc thì chợt thấy tiểu tư mình phái ra đứng canh đầu đường nhanh chân chạy đến báo: "Thiếu gia, không hay rồi, tam thiếu gia Dung gia đã cưỡi ngựa truy đuổi tới đây!"
Tuy Tôn Chí Viễn không có chí lớn nhưng vẫn lớn lên trong đại phủ, hôm qua nghe xong lời của Vũ Thắng là biết Dung Dực sẽ đi kiếm chuyện với Mục Nhung, nên hôm nay mới sai người đứng canh ở đầu đường, nghe tin thì đẩy Mục Nhung ngược lại vào trong, vội nói: "Ta biết tên Dung Dực kia sẽ không bỏ qua chuyện này mà, Mục huynh mau vào phủ trốn đi, ta giúp ngươi chặn y lại một lúc."
Nhưng Mục Nhung lại không nhúc nhích tí nào, chỉ bước lên vài bước nghênh đón, thần sắc trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Không sao, y muốn mắng gì thì mắng, ta không đáp trả là được."
Đêm qua Mục Nhung đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh khi mình gặp Dung Dực, máu chảy thành sông cũng có, đau đầu nhức óc cũng có, hắn nghĩ với cái tâm lý đã nát từ lâu của mình kia thì sẽ không sợ hãi gì. Thế nhưng, khi tiếng vó ngựa dần dần truyền đến từ góc đường, từng tiếng từng tiếng như dẫm mạnh vào lòng hắn, đến khi thiếu niên áo đen lông chồn mặt trầm như nước ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống đầu hắn, hắn phát hiện hàn ý vẫn dâng lên trong lòng, nhịn không được mà ôm chặt lấy lò sưởi trong tay. Hơi ấm từ màng vải bọc bên ngoài truyền vào lòng bàn tay, dường như đã tìm được một ít dũng khí từ chỗ này, hắn ngẩng đầu, mở miệng nói trước: "Vũ Thắng nói hết cho ngươi nghe rồi phải không?"
"Cậu ấy nói rất nhiều, nhưng ta vẫn muốn đích thân hỏi ngươi, lúc trước khi ngươi nói đã vứt bỏ toàn bộ tâm tư với tỷ tỷ của ta, lời đó là thật hay giả?"
Từ khi quen nhau, Dung Dực chưa từng nói với hắn bằng ngữ khí lạnh lùng như vậy, đột nhiên Mục Nhung cảm thấy thời tiết hôm nay thật sự rất lạnh, tay hắn hình như đều đông cứng hết, cả lồng ngực cũng khó chịu theo.
Hắn khó chịu đến mức không thể nói được thành lời, nhưng khoảng im lặng này lại bị Dung Dực tưởng là đang thừa nhận, không thể kiềm nén được mà xoay người xuống ngựa nắm áo người này rồi hỏi: "Suốt quãng thời gian qua, rốt cuộc ngươi xem ta là bằng hữu, hay là công cụ để tiếp cận tỷ tỷ của ta?"
Mục Nhung phát hiện tuy mình không hề kích động, nhưng hàn độc trong cơ thể lại tái phát, mấy ngày qua hắn vẫn khoẻ lắm mà, sao tự nhiên lại lựa ngay lúc này để phát bệnh vậy?
Nội tạng cứ như bị đóng băng, cổ họng cũng bị mùi tanh ngọt lấp đầy, thế nhưng bây giờ hắn biết mình tuyệt đối không thể ngã xuống, cố gắng dùng ý chí mạnh mẽ để ép bụng máu kia lại, cuối cùng cũng mở miệng: "Ta suy nghĩ cả một đêm cũng không biết phải giải thích với ngươi như thế nào, ngươi cứ đợi thêm vài ngày nữa đi, qua sinh nhật của ta, ngươi sẽ biết ta với Vũ Thắng ai mới thật sự là huynh đệ của ngươi."
"Hay cho một câu không biết phải giải thích như thế nào! Mục Nhung, uổng công ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi lại đối xử với ta như thế!"
Lúc này hắn miễn cưỡng lắm mới lên tiếng được, sắc mặt vô cùng tái nhợt, trong mắt Dung Dực lại như người đang sợ hãi vì bị phát hiện là mình nói dối, lửa giận nghẹn cả một đêm không có chỗ để trút ra, liền giơ tay lên muốn đánh hắn một cái. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia nhắm chặt mắt ra vẻ khó chịu, đột nhiên y không thể hạ tay xuống, khung cảnh hai người nói nói cười cười khi xưa chợt hiện lên trong đầu y. Nghĩ đến việc lúc đó người này chỉ đùa giỡn với mình, mà mình lại như một tên ngốc mà lo lắng đủ điều cho hắn, thậm chí còn xem hắn là bằng hữu chân chính rồi giới thiệu cho người thân, hàn ý đột nhiên thổi qua dập hết mọi lửa giận, chỉ cảm thấy tâm như tro tàn.
"Ta đã tự hứa với lòng mình rằng cho đến khi ngươi khoẻ lại, dù có tức giận cỡ nào cũng không được động thủ với ngươi, tuy ngươi chỉ muốn lợi dụng ta, nhưng ta cũng từng thật sự xem ngươi là huynh đệ, ta sẽ không đánh ngươi."
Y rút tay lại, không nhìn người này một lần nào nữa, kéo ngựa quay người bước đi. Lúc trước Vũ Thắng nói tính tình y quá ngay thẳng nên sớm muộn gì cũng bị người khác lừa, khi đó y chưa từng quan tâm đến chuyện ấy, thầm nghĩ nam nhi sống trên đời thì phải thẳng thắn trong chuyện ân oán, nếu thích thì cố gắng bảo vệ, nếu bị lừa thì đánh một trận là xong, đến tận hôm nay mới biết, hoá ra cảm giác tin sai người lại khó chịu đến như vậy.
Bài học này thật sự quá thảm khốc, một võ giả Quy Nguyên cảnh như y cứ như bị bòn rút hết mọi sức lực, bao nhiêu câu hỏi chất vấn nghĩ ra được đêm qua đột nhiên tan vào hư không, y không hỏi, cũng không quay đầu lại, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hoá thành một câu: "Ta đi đây, từ nay về sau, ngươi với ta không còn quan hệ gì nữa."
Mục Nhung chưa từng trông thấy Dung Dực nản lòng như vậy, người này rõ ràng là Dung Tiểu Boss dù bị ép đến đường cùng cũng vẫn rút kiếm ra tiếp tục chiến đấu, nhưng hiện tại lại bày ra dáng vẻ mệt mỏi đến mức không thể làm gì được. Hắn trăm phương nghìn kế muốn cứu người này, cuối cùng lại trở thành người đầu tiên tổn thương y.
Biết là tất cả những gì mình làm là vì đại cục, biết là hàn độc phát tác lúc này thật sự không đúng tí nào, biết là hiện tại mình nên về phòng dưỡng thương rồi suy nghĩ kỹ hơn, nhưng câu nói của Dung Dực lại như cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà, hắn chỉ biết nếu bây giờ không kéo người về, Dung Dực trong trí nhớ của hắn sẽ hoàn toàn biến mất. Cho nên, mặc dù máu đã không thể kiềm được mà chảy ra khỏi miệng, hắn vẫn hướng người về trước, dùng hết mọi khí lực để đưa tay về phía người kia: "Dung Dực ——"
Hàn độc Thu Sát phát tác toàn diện, uy lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều, đây là lần đầu tiên Mục Nhung hộc máu đến mức không thể khống chế được, có cảm giác như sắp hộc hết cả tâm can ra, toàn thân đều vô cùng nghẹt thở khó chịu. Vừa trông thấy hắn như vậy, Tôn Chí Viễn đang đứng bên cạnh không biết phải làm gì lập tức lúng túng, một hoàn khố như hắn có bao giờ gặp phải chuyện này đâu, bèn bối rối đỡ người dậy, thấy Mục Nhung đã thần chí không rõ thì hét to về phía bóng dáng dần khuất sau góc đường kia: "Mục Nhung hộc máu rồi! Dung Dực ngươi quay lại đây mau, ta ôm hắn không nổi!"
Qua bao năm tôi luyện dưới địa phủ, tinh thần của Mục Nhung cứng cỏi hơn người thường rất nhiều, mặc dù cơ thể sắp hỏng mất nhưng vẫn cố gắng không ngất xỉu, sau đó, chợt cảm thấy cơ thể rơi vào một cái ôm vô cùng quen thuộc.
Người nọ quay người, ôm hắn vào phòng ngủ, bàn tay kia thuần thục nhét Nguyệt Hạ Tuyết Sâm đã cắt thành miếng nhỏ vào trong miệng hắn, ý thức còn sót lại trong đầu Mục Nhung chỉ nghĩ được rằng – vì cái quay đầu hôm nay, tất cả những gì hắn làm đều đáng giá.
Hiện tại hắn không có sức để tự hỏi ai đã hạ thủ khiến cho hàn độc trong cơ thể mình phát tác, cũng không quan tâm tới chuyện bên ngoài nữa, chỉ muốn nắm chặt góc áo Dung Dực. Hôm nay có người hạ thủ với hắn chắc chắn là vì hắn đã cản trở kế hoạch của đối phương, hắn vẫn chưa an bài xong đối sách cho chuyện của Dung gia, lúc này tuyệt đối không thể buông tay, chỉ cần buông tay là người này sẽ thật sự vạn kiếp bất phục.
Thế nhưng, dù hắn có nắm chặt đến cỡ nào, mảnh vải kia vẫn bị người xé đi, cánh tay vô lực rơi xuống bên mép giường, hắn nắm chặt mảnh vải bị xé rách rồi hôn mê. Ở giây phút cuối cùng kia, bên tai thiếu niên vang lên tiếng cười khẽ thoải mái của một nữ tử:
"Thiếu gia, buông tay ra đi, đến lúc ngài nghỉ ngơi rồi."
Hết chương 21