Edit: Arisassan
Tuỳ tùng của Dung Dực và đám thích khách đã kiểm tra khắp rừng Nguyệt Kiến một lần, có thể tránh khỏi vòng vây của bọn họ mà xuất hiện ở nơi này thì đây chắc chắn không phải là một nữ tử bình thường, trên thực tế, khi người trước mặt bọn họ vừa ngẩng đầu, ai cũng nghĩ mình đang nằm mơ.
Tuyết rơi trắng xoá, trăng sáng treo cao, dưới ánh trăng rực rỡ đó, một nữ tử áo trắng đứng trên kim quang, tóc đen dài như thác nước cùng với tay áo màu trắng thuần xoã tung trong gió, ánh trắng xuyên qua mây mù gió tuyết đổ xuống hàng mi như vẽ nên của nàng, rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt thế thanh thuỷ phù dung, nhưng vẻ tiêu điều lắng đọng trong mắt lại khiến lòng người phải rét lạnh.
Thế nhưng, hơn cả dung mạo tuyệt mỹ đó, thứ khiến cho mọi người không thể tin được là tu vi có thể phi hành trên không của nữ tử, ai cũng biết rằng, chỉ có cường giả Từ Thánh trở lên mới có thể phi hành, mà nàng lại còn đứng trên không trung một hồi lâu một cách vô cùng thông thạo, chưa chắc chỉ là cường giả Thần Thánh thôi đâu.
Quốc sư Bắc Thần, tướng quân Hồng Thiệu, lang quân Thanh Châu, cường giả Thần Thánh mà người trên Đại Hoang biết đến chỉ có mỗi ba vị này, chưa bao giờ nghe thấy có cường giả nào là nữ cả. Đám thích khách đoán không ra thân phận của nàng, nhất thời hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên một bước. Nhưng, bọn họ không biết không có nghĩa là Mục Nhung đã xem qua kịch bản không biết, kỳ thật hắn vừa trông thấy nữ tử là đã đoán được thân phận của đối phương rồi.
Nếu hắn nhớ không lầm, thì ánh sáng dưới chân nữ tử là một pháp bảo, do Tam Thái tử trên thiên giới thu nhặt ánh sáng bình minh, ánh trăng đầu buổi, lấy ánh trăng làm nền, lấy ánh bình minh làm chỉ, gió lạnh làm kéo, sao sáng làm thoi mà chế thành, hợp nhất ánh sáng của mặt trời và mặt trăng vào một thể, đặt tên là Đế Nữ Vũ Y. Trong "Quân Lâm Đại Hoang", pháp bảo này thuộc về kẻ địch mạnh nhất trên thiên giới của Dạ Minh Quân – Thu Nguyệt Địch.
Đúng vậy, Đại Hoang chỉ có ba vị cường giả Thần Thánh, cho nên, nàng là tiên nhân trên thiên giới, hơn nữa, còn là Tử Hoa thượng tiên mà ngay cả Dạ Minh Quân sau khi phi thăng cũng phải e ngại!
Mục Nhung không ngờ mình với Dung tiểu boss chỉ làm nhiệm vụ cốt truyện ở Tân Thủ Thôn thôi mà cũng bị đánh lén, còn gặp phải đại boss cuối truyện đang đi dạo, chợt cảm thấy hoang mang, rốt cuộc đây là cái thể loại gì thế này? Trong nguyên tác cũng có tình tiết này đâu! Lúc mọi người còn đang lê lết ở Quy Nguyên cảnh thì đột nhiên xuất hiện một thượng tiên, thế không phải là bắt nạt người ta quá à!
Người này có quan hệ không bình thường với Mục Nhung, cho nên vừa trông thấy nàng thì Mục Nhung lập tức kinh hồn táng đảm, vội vàng trốn ra sau lưng Dung Dực, cúi đầu xuống thật thấp, sợ nữ tử trông thấy mặt mình.
Thế nhưng, không phải ai cũng biết trước kịch bản với tiếc mạng như hắn, đám thích khách tuy vẫn còn sợ hãi, nhưng do có lệnh của thủ lĩnh nên không thể lui về phía sau, chỉ nhìn nhau một chút, cuối cùng đành phải cố gắng can đảm mà kéo cung ra, chĩa về hướng nữ tử: "Cấp trên nói không thể chừa lại bất cứ người sống nào, nàng ta không thể là cường giả Thần Thánh được, lắp tên!"
Ờ, nếu là cường giả Thần Thánh thì các ngươi cùng nhau phản bản quy nguyên may ra còn có thể bạo chết được, nhưng đối với nàng thì có khi các ngươi còn không có cơ hội để tự bạo cơ.
Trong lòng đốt một ngọn nến cho đám thích khách, Mục Nhung trộm nhìn, quả nhiên khi đối mặt với màn tên kia, Thu Nguyệt Địch một sợi lông mi cũng không động, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, hai sợi tơ một vàng một bạc lấy sao sáng làm dẫn mà bắn ra, chưa đến một cái nháy mắt, mi tâm của những người dám ra tay với nàng đều xuất hiện một lỗ máu, tắt thở hoàn toàn.
Nguyệt hạ địch hoa thu lạnh lẽo, chỉ còn điểm đỏ trên mi tâm.
[*thật ra câu trên không biết chuyển sao cho hay nữa, vì vế trước có cả 3 chữ trong tên của Thu Nguyệt Địch]
Thủ pháp giết người bằng ánh sáng này, đúng là thứ khiến cho Dạ Minh Quân không thể không mai danh ẩn tích trên thiên giới, phải khổ sở lắm mới thành công vả mặt Thu Nguyệt Địch.
Thu Nguyệt Địch vốn mắc chứng khiết phích, nên khi giết người không hề để lại vết máu nào, sau khi đã dễ dàng giải quyết xong đám thích khách, liếc mắt nhìn Dung Dực một thân máu tươi nhuộm đỏ nền tuyết, trong lòng chợt thấy hơi khó chịu, nhưng trước khi xử lý y, nàng lại quay đầu lạnh lùng nhìn vào trong rừng, đầu ngón tay động đậy một chút, một tia sáng mờ lập tức bay ra: "Lệ quỷ phương nào dám quấy phá trước mộ phần của con ta, cút!"
Tiếng kêu rên thê lương của quỷ truyền đến từ trong rừng, Mục Nhung thầm than trong lòng, vừa xuất hiện đã xử lý mấy thứ bẩn thỉu, đúng là Thu đại boss hễ ra mặt đánh nhau là phải chọn một chỗ thật sạch sẽ kia mà mọi người hằng quen thuộc.
Thế nhưng, theo tính cách của Thu Nguyệt Địch, nếu hắn không có hành động gì thì thứ kế tiếp bị quét sẽ là Dung Dực, suy nghĩ một chút, hắn quyết định cố gắng can đảm một phen, ngẩng đầu nhìn người nọ.
Trong mắt Thu Nguyệt Địch vốn đang chỉ có Dung Dực làm bẩn nền tuyết, đang định nâng tay lên, chợt thấy thiếu niên đứng sau lưng y rụt rè ngẩng đầu, một đôi mắt trong như nước hồ thu chậm rãi nhìn về phía nàng, ánh mắt ai oán, như khóc như trách, là ánh mắt vô cùng quen thuộc.
Cõi lòng động một phát, nàng thu tiên khí lại, Đế Nữ Vũ Y hoá thành một dải lụa nguyệt sắc quấn trên khuỷu tay, chỉ trong chớp mắt đã hạ xuống trước mặt bọn họ, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào Mục Nhung phía sau Dung Dực, thản nhiên hỏi: "Các ngươi là thiếu niên nhà nào, sao lại bị đuổi giết như vậy?"
Người mạnh nhất từ trước tới giờ mà Dung Dực từng gặp qua chỉ có quốc sư Bắc Thần, nhưng dù là quốc sư cũng không thể chỉ vung tay là có thể giết được nhiều cường giả Quy Nguyên cảnh như thế, thực lực của nữ tử này thật sự rất cao cường. Hiện tại thấy nàng tới gần cũng không biết là địch hay bạn, đương lúc do dự thì nghe thấy Mục Nhung ở sau lưng run rẩy đáp: "Chúng ta là người của Dung gia ở Bắc Thần, tại hạ là Dung Nhung, đây là đại ca của ta Dung Dực."
Nghe vậy, trong mắt Dung Dực hiện lên một chút dị sắc, nhanh chóng cúi đầu giấu đi, y không biết tại sao Mục Nhung phải giấu diếm thân phận, chỉ đành hùa theo hắn, cung kính hỏi nữ tử trước mặt: "Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, xin hỏi phải xưng hô như thế nào?"
"Ta đã không nhập phàm trần từ lâu, các ngươi cứ theo tiểu bối trong tộc ta mà gọi ta là Thu tiên cô đi."
Hôm nay Thu Nguyệt Địch chỉ muốn đến đây để tế bái, vốn không muốn nhúng tay vào chuyện phàm trần, thế mà mấy người này lại cứ thích chườn mặt ra trước mắt nàng, đành phải thuận tay quét dọn một phen, nhưng không ngờ rằng lại phát hiện ra một thiếu niên có khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Đối mặt với đôi mắt khiếp sợ của đối phương, tưởng là bị hàn ý trên mặt nàng doạ sợ, nét mặt liền nhu hoà hơn một chút, hơi hơi cảm khái nói: "Trùng hợp thật, tên của con ta cũng là một chữ Nhung, chỉ tiếc nó không phải họ Dung, nếu không thì tên Nhung Nhung cũng đáng yêu lắm."
Có lẽ là do nhắc tới đứa con quá cố, lúc nói lời này nét mặt của nàng thật sự rất nhu hoà, sương tuyết trên mặt cũng tan theo, nhờ thế mà Dung Dực mới phát hiện, nữ tử này thế mà cũng có một đôi mắt hồ thu, hai hàng mi thật dài che trước hai con ngươi trong suốt, trông giống hệt như Mục Nhung.
Nghe xong lời nói của nàng, bàn tay đặt sau lưng Dung Dực của Mục Nhung hơi hơi run rẩy, nhận ra cảm xúc bất an trong lòng hắn, Dung Dực vội vàng tiếp lời: "Theo lời của tiên cô, quý công tử là đã..."
"Con ta sinh ra chưa tới một ngày đã chết. Phụ thân nó chê ta xuất thân thấp kém nên không muốn cưới ta, đúng lúc đó có một nữ tử thân thế cao quý nguyện ý gả cho hắn, nên hắn mới ném chết con ta, cưới người kia về."
Nhắc tới người đã phụ lòng mình trong quá khứ, trên mặt Thu Nguyệt Địch không còn vẻ nhu hoà nữa, hai mắt tựa hàn băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, hướng mắt nhìn về hướng vương thành rồi lạnh lùng cười: "Ta đường đường là đích nữ Thu gia, lại bị một phàm nhân hèn mọn ghét bỏ gia thế, năm đó ta đúng là không có tiền đồ mà."
Từ trước đến nay Thu Nguyệt Địch không hay nói chuyện với nam tử xa lạ, không ngờ hôm nay khi trông thấy thiếu niên quen thuộc này nàng lại không nhịn được mà nhắc tới chuyện năm xưa, thế nhưng hình như thiếu niên này rất sợ nàng, từ đầu tới cuối toàn nấp sau lưng ca ca không dám nhìn nàng. Có lẽ do cảm giác thiếu niên tạo cho nàng thật sự rất thân thiết, Thu tiên cô nổi danh là băng mỹ nhân trên thiên giới hiện tại lại hơi hơi lấy lòng mà lấy ra một viên đan dược, nói với hắn: "Ca ca ngươi đang bị thương rất nghiêm trọng, ta có một viên hoạt lạc kim đan, mau cho y ăn đi."
Đan dược trị thương cấp kim đan trên thiên giới cũng được coi là cực phẩm, không ngờ nàng lại ra một món lớn như vậy, Mục Nhung đành phải đích thân đứng ra nói tạ ơn một lần: "Đa tạ tiên cô đã ban thuốc."
"Nếu con ta vẫn còn sống, chắc cũng lớn bằng ngươi rồi..."
Rốt cuộc thấy rõ được khuôn mặt của thiếu niên, Thu Nguyệt Địch chỉ cảm thấy hắn rất mi thanh mục tú, cứ như là chuyển thế của đứa con số khổ của nàng vậy, nhịn không được mà nói: "Ánh mắt của ngươi làm ta có cảm giác vô cùng thân thiết, liệu ngươi có muốn đi theo ta tu luyện không?"
Sau này lúc ngươi đuổi giết Dạ Minh Quân khắp nơi trên thiên giới cũng có nói như vậy đâu chứ! Mẹ ơi, đừng bảo là ngươi cũng bị câu hồn luôn nha!
Đúng vậy, tất cả nữ boss trong "Quân Lâm Đại Hoang" sau khi bị Dạ Minh Quân vả mặt thì đều có kết cục là tiến vào hậu cung, chỉ có Thu Nguyệt Địch là ngoại lệ, bởi vì nàng chính là mẹ ruột của Mục Nhung.
Tuy Dạ Minh Quân ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng vẫn chưa tới nỗi ra tay với mẹ của mình, đương nhiên, theo hiểu biết của Mục Nhung đối với tính cách chân chó của lão Vương, lão ta chắc chắn sẽ không dám viết ra tình tiết loạn luân mặn chát này cho Dạ Minh Quân.
Trong nguyên tác, Dạ Minh Quân vả mặt thủ hạ của nàng xong mới đối đầu với Thu Nguyệt Địch, một câu cũng không nhắc đến tình mẫu tử, chỉ nói Thu Nguyệt Địch đã hạ độc giết chết Mục Nhiễm, còn hạ độc Thu Sát cho Mục Nhung, đã vậy còn phái nha hoàn thiếp thân là Thu Đông ở lại canh chừng, muốn cho đứa con ruột thịt này ốm đau đến chết, có thể nói là một nhân vật cực kỳ ác độc.
Đối với người mẹ ruột đã hạ độc mình, Mục Nhung không dám tiếp xúc quá nhiều, tuy lời nói của đối phương có hơi khác với giải thích trong nguyên tác, và Mục Nhung đúng là đã thật sự bỏ mình. Nhưng nghĩ lại thì không phải boss nào cũng thuần khiết chính trực như Dung Dực, cũng có thể là đang diễn kịch trước mặt người ngoài, nên hắn càng không dám nói nhiều, ngay cả tiếng ho khan cũng phải khổ sở cố nhịn sợ đối phương phát hiện ra hàn độc trong người mình, chỉ nhỏ giọng từ chối: "Đa tạ ý tốt của tiên cô, ta không muốn rời xa ca ca, đành phải từ bỏ cái phúc này rồi."
"Thôi vậy, ta với ngươi gặp nhau cũng coi như là hữu duyên, nên ta tặng ngươi miếng ngọc hộ thân này, ở chốn thế tục đây cũng coi như có thể bảo vệ ngươi một đời bình an. Ta còn muốn bái tế con ta, nếu vết thương của các ngươi lành rồi thì tự rời đi đi."
Thu Nguyệt Địch không biết tại sao thiếu niên này lại sợ mình như vậy, chỉ nghĩ hai người vô duyên với nhau, đành cởi ngọc giới đeo trên tay ra đặt vào tay hắn, bỏ đi ý định kia. Sau đó lấy ngọn nến nguyên bảo trong không gian trữ vật ra rồi đi sâu vào rừng, có vẻ như là thật sự đến đây để bái tế.
Tuy xem việc trong tương lai quan hệ giữa nàng và Dạ Minh Quân sẽ thuỷ hoả bất dung mặc dù ngày nào nàng cũng hoá vàng đốt tiền giấy cho Mục Nhung là bình thường, nhưng khi Mục Nhung tưởng tượng ra cảnh có người dâng hương trước bài vị của mình thì vẫn cảm thấy nổi hết cả da gà, thấy nàng đã đi xa rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra, hiện tại mơi phát hiện lưng mình chảy đầy mồ hôi lạnh.
Thế nhưng, chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc, hắn vừa bước ra khỏi nỗi sợ người mẹ quỷ kia, Dung tiểu boss ở bên cạnh ăn đan dược xong thương thế dần dần tốt lên đã ném ánh mắt tò mò về phía hắn: "Mục Nhung, mẹ ruột của ngươi tên gì?"
Nguyên tác cũng chỉ nói sơ qua về ân oán giữa cha mẹ của Mục Nhung, lúc này cả hắn cũng không hiểu được, sao có thể nghĩ ra lý do thích hợp để thoái thác với Dung Dực được chứ, bèn lườm y một cái: "Người trẻ tuổi thì không nên nhiều chuyện như vậy, đừng hỏi thăm chuyện riêng nhà người khác nữa."
Thấy hắn như thế, Dung Dực chợt cảm thấy tưởng niệm một Mục Nhung vì run rẩy sợ hãi trước uy thế của Thu Nguyệt Địch mà nấp sau lưng mình, thầm nghĩ nếu người này cứ mãi nhu thuận như thế thì sẽ đáng yêu biết dường nào, trông bộ dáng sinh long hoạt hổ có thể tái chiến mấy trăm hiệp với mình của hắn, y không khỏi trêu đùa: "Ai nói là người khác chứ, vừa nãy tiếng ca ca kia của ngươi nghe ngoan ngoãn ghê luôn, kêu lại một lần cho ta nghe nào."
Lịch sử đen tối aaaa! Đoạn vừa nãy đúng là lịch sử đen tối nhất đời hắn mà!
Trong lòng thầm kêu lên một tiếng, Mục Nhung biết mình vừa nãy do bất ngờ gặp phải đại boss nên tâm trí hỗn loạn, không cẩn thận để cho Dung Dực chiếm tiện nghi, hiện giờ chỉ còn cách đặt ngọc giới kia vào tay Dung tiểu boss, hòng mua chuộc y muốn y quên đi đoạn ký ức kia: "Đến đây, cho ngươi một cái bảo bối, sau đó cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi ha."
Hết chương 11