Đệ cửu chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm

Hoa Khuynh,

Quay về từ chiến trường lần này, ta đã làm chúng ta vĩnh viễn có thể ở cùng bên nhau rồi.

Nhưng mà vì sao mỗi lần chúng ta gặp mặt ngươi đều đem ta đau đớn tổn thương như thế mới bằng lòng cam tâm?

Suy sụp ngồi trên mặt đất, trong bóng tối không thấy rõ bộ dạng của chính mình, hẳn là rất chật vật đi, mỗi lần đều hèn mọn như vậy mà cầu xin tình yêu của ngươi.

“Nhan tỉ tỉ, ngươi có sao không?” Tiếng cửa bị đẩy ra.

Theo bản năng xoay người lại không cho A Lương nhìn thấy bộ dáng lúc này của ta, giọng nói của mình vốn đã trầm thấp, hiện tại lại khàn thêm một phần, nhiều ít cũng có chút khó nghe: “A Lương, không cần qua đây, ta muốn yên tĩnh một mình, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Bước chân A Lương tiến tới nhất thời đình lại, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, sau một lúc lâu mới lặng lẽ xoay người rời đi, nhẹ nhàng đem cửa đóng lại.

Mới nãy hoàng thượng vẻ mặt tức giận phất tay áo bỏ đi, thật sự rất lo lắng không biết cô thế nào rồi. Giữa tuyết trắng đầy trời tựa hồ từ trong mắt hoàng thượng có thể nhìn thấy một mạt thần tình khó phát hiện. A Lương không rõ Nhan tỉ tỉ thế nào lại cùng hoàng thượng có quan hệ, chính mình cũng nhìn ra quan hệ giữa hoàng thượng và cô hẳn là rất quen thuộc. Trên người cô không giống kiểu bình thường như mình, lộ ra trên người cô chính là khí tức cao quý, vô luận trang phục thế nào đi nữa, cũng là không thể che giấu được mạt khí tức kia.

Bóng tối bốn phía xung quanh dường như muốn đem mình chìm ngập vào thật sâu, mặt đất lạnh như băng thấm nhập vào da thịt, từ lòng bàn chân lan ra khắp toàn thân, chỉ không thể ngừng run rẩy, không muốn đứng lên, thầm nghĩ ngồi ở chỗ này như vậy để mạt bi thương dưới đáy lòng kia dung nhập vào sâu trong trái tim, sau đó liền có thể đem nó quên đi rồi.

Giữa mơ mơ hồ hồ lại nhớ tới chuyện trước kia, ngày cùng Hoa Khuynh vui cười dưới gốc cây hạch đào.

“Vãn Ca, ngươi tới đuổi ta a?” Dưới gốc đào trùng trùng, tiếng cười êm tai của Hoa Khuynh xuyên thấu qua từng gốc từng gốc cây đào truyền tới.

Khi chạy đến thì mái tóc phi vũ giữa không trung, còn có nụ cười nở rộ trên gương mặt kia, đều khiến ta say mê đắm chìm trong đó.

Hoa Khuynh trốn dưới một gốc đào, hai tay ôm vòng quanh thân cây, nghiêng nghiêng đầu, cành hoa đào che vầng trán oánh bạch của nàng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Ta đứng ở dưới một gốc đào khác, nhìn khóe miệng nàng cong lên, làn môi anh đào hồng nhạt hình thành một vầng trăng cong.

“Vãn Ca, nếu không đến ta sẽ không chơi nữa.” Hoa Khuynh giận dỗi chu cánh môi lên, lấy tay kéo cành hoa trước mặt, một cánh hoa phiêu lạc rơi xuống mặt đất. Nếu như ta không tới, nàng khẳng định sẽ lại lắc toàn bộ cành cây, đem tất cả cành hoa kia đều diêu xuống.

Đành chạy đến trước đem nàng ôm vào trong lòng, mặc cho nàng đấm đánh.

“Vãn Ca, ngươi thật không thú vị.” Ta nằm ở dưới tàng cây hoa đào phi vũ đầy trời, cái người nhỏ xinh kia nằm ở trong lòng ta, trong tay còn đùa nghịch lọn tóc của ta, nhẹ nhàng đem lọn tóc kia buộc lại rồi nhìn chúng tự tách ra.

Bắt lấy cái tay không an phận kia của nàng, cầm trong tay của mình, khẽ cười hỏi: “Vậy như thế nào mới thú vị? Hoa Khuynh dạy ta đi.”

Mỗi lần khi ta nói ra những lời này nàng đều cười đến hoa chi chiêu triển (đại khái là rất đẹp), sau đó nằm sấp trên người ta, dùng tay chống lên ngực ta, nghiêm trang nói với ta: “Vậy được, ngươi trước tiên phải gọi ta là lão sư (thầy), như vậy ta mới dạy ngươi.”

Nhìn trong mắt nàng lóe ra quang mang, luôn không đành lòng quét đi hưng phấn của nàng, đành y theo ý của nàng tiếp tục: “Lão sư, lão sư, lão sư, có thể rồi sao?”

“Ừ, có thể.” Nói xong nàng nháy nháy mắt ngồi trên người ta, “Vãn Ca, ngươi nha, chính là rất cứng nhắc, khi ta nói cái gì ngươi cũng chỉ biết đứng ở nơi đó nhìn ta cười ngây ngô, ta gọi ngươi ngươi mới tới, vậy rất không thú vị a. Sau này, ngươi phải cởi mở hơn một chút, cùng ta chạy nhảy ngược xuôi như vậy liền có nhiều thú vị hơn.”

Chậm rãi ngồi dậy, thừa lúc nàng còn đang đắm chìm trong bài diễn thuyết của mình, kéo khuôn mặt xinh xắn tinh xảo của nàng tới, nhìn thấy đôi môi anh đào hồng hồng kia liền không tự chủ được mà hôn xuống thật sâu, nhìn nàng bị mình hôn đến mơ hồ, hai gò má một trận hồng vựng mới buông nàng ra, cười cười nhìn biểu tình nàng trừng lớn mắt, thực sự là đáng yêu vô cùng.

“Ngươi…” Hoa Khuynh vươn ngón trỏ như ngọc kia chỉ vào người trước mặt nói không ra lời, chậm chạp hô hấp, lại nói: “Ngươi sao lần nào cũng như thế? Hừ hừ… Lần nào cũng ăn đậu hủ của ta.”

Thích hương thơm và sự mềm mại rất đặc biệt của đôi môi anh đào kia, vươn ngón tay nhỏ dài chậm rãi xoa cánh môi kia, cười nhẹ: “Môi của Hoa Khuynh rất thơm nhỉ?”

“Ba –” một tiếng, tay bị nàng đập rơi xuống, rút tay về, aii,… trên mu bàn tay đã có một dấu hồng hồng.

Nhìn Hoa Khuynh thong dong bò đứng lên, xiêm y bay bay nhìn xuống ta từ bên trên, ánh mặt trời đều bị thân thể nho nhỏ kia của nàng ngăn mất. Nằm dưới tàng cây hoa đào ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng cũng là một loại hưởng thụ, cười hi hi chăm chú nhìn con ngươi hỏa hồng kia của nàng, sau đó một trận bóng đen đè ép tới, hung hăng mút cánh môi của ta vào, cánh môi mỏng manh bị nàng hôn thô bạo như thế ta nghĩ khẳng định là đã sưng lên rồi.

Hoa Khuynh hai tay chống nạnh đứng ở đó, một trận đắc ý: “Xem ngươi còn dám ăn đậu hủ của ta nữa không.”

Tên gia hỏa này, nhắm mắt lại mặc cho nàng quơ quơ trảo tử (móng vuốt) nho nhỏ của nàng, “Uy… Vãn Ca, ngươi không phải đang ngủ chứ?”

Hoa Khuynh từ từ ngồi xổm xuống đẩy đẩy thân thể cô, không có phản ứng, không phải thật sự ngủ rồi chứ.

“A!” Bỗng chốc mở mắt đem cơ thể mảnh khảnh kia ôm vào trong lòng nằm giữa biển hoa, nhìn về phía đôi mắt tức giận của nàng mà cười cười, đã biết nhưng lại tránh không được tiểu trảo tử của nàng. . Đọc truyện hay tại -- TRÙM TRUYỆN. c om --

“Ngươi thế nào lại như vậy a, gạt người nha!” Không cam lòng bị ta bắt được mà nghiêng người không thèm nhìn ta, không có biện pháp đành phải lật người nàng lại nhẹ giọng nói áy náy: “Hoa Khuynh không nên tức giận, Vãn Ca xin lỗi ngươi nha, thực xin lỗi, Hoa Khuynh.”

Nghe thấy ta xin lỗi nàng như vậy, không cần nhìn thấy mặt nàng cũng biết nàng vừa cười rất đắc ý xong.

Hoa Khuynh…

Cái ngày mỹ hảo kia còn có thể quay về được không?

Trong bóng tối ngay cả thân ảnh của mình cũng nhìn không thật rõ ràng, chính là muốn nhớ kỹ tất cả những điều tốt đẹp ấy của chúng ta.

Gắng sức hồi tưởng lại từng chút từng chút kí ức của chúng ta khi đó, ta sợ.

Ta sợ có một ngày ta sẽ quên mất tất cả những thứ này.

Nghĩ muốn đứng dậy, bỗng nhiên nơi trái tim một trận quặn đau, dần dần lan tràn ra toàn thân, nỗ lực vịn lấy chân bàn mới có thể đứng vững, vừa buông chân bàn ra nghĩ muốn quay về giường, đầu một trận hoa lên, ngay sau đó liền suýt té trên mặt đất. Cửa đột nhiên bị mở ra, nhìn thấy A Lương vọt vào đỡ lấy thân thể của mình mới không ngã xuống.

“Nhan tỉ tỉ, thế nào rồi, vẫn ổn chứ?” A Lương đứng ở bên ngoài đợi hồi lâu nhịn không được mới chạy vào, không nghĩ tới thứ nhìn thấy lại là thân ảnh cô ngã xuống, phía trước áo ngủ trắng noãn là một phiến đỏ tươi, nơi khóe môi còn có vết máu chưa khô, nhìn thấy ngũ quan trên mặt cô vì thống khố mà rối rắm lại một chỗ, mồ hôi tinh tế đã thấm dày, chính mình cũng nổi lên một trận đau đớn theo.

Vì cái gì mỗi lần mình nhìn thấy đều là khi cô thụ thương.

Gắng sức kéo ra một mạt tiếu dung an ủi A Lương: “A Lương, không cần lo lắng.”

A Lương không nói gì, chỉ lẳng lặng dìu ta ngồi xuống, để ta nằm ở trên giường, chính mình ngồi bên cạnh, đôi mắt ngăm đen nhìn ta chăm chú, muốn phải từ trong tròng mắt kia tìm ra cái gì đó, lại cái gì cũng nhìn không ra, chỉ nghe thấy tiếng nàng khẽ khàng thở dài. Thanh âm ngày thường ôn hòa tinh tế thêm nhiều phần bất đắc dĩ: “Nhan tỉ tỉ, vì cái gì mỗi lần đều là nhìn thấy ngươi thụ thương.” Dứt lời lấy ra khăn tay thay ta lau vết máu bên khóe môi.

Nhìn thấy trên gương mặt trẻ con của A Lương lộ ra loại thần tình thê lương này, không khỏi ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, vươn tay xoa nhẹ mi gian* của nàng: “A Lương, ngươi nhỏ như vậy đã cau mày về sau sẽ già rất nhanh đó.”

(mi gian: chỗ giữa hai lông mày đó)

A Lương bị ta đùa như thế lập tức mặt đỏ bừng, nhưng vẫn trách móc ta hai câu không hơn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sẽ không đâu, còn cách khi đó lâu lắm, khi nào già thì nói sau.”

Còn cách khi đó lâu lắm?

A Lương ngươi còn nhỏ, đợi đến khi trưởng thành sẽ biết khi đó kì thực tới rất nhanh.

Nhìn chăm chú khuôn mặt nho nhỏ của nàng, không nỡ nói cho nàng biết những lời bi thương ấy.

Hoa Khuynh, chúng ta cả đời còn dư lại bao nhiêu lâu?

Lúc trước chỉ biết là yêu thì tốt rồi,

Nhưng không biết yêu càng sâu,

Kết cục lại càng bi thảm.

_________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play