Mọi thứ trong phòng đều không thay đổi, căn phòng này không phải do nàng bố trí, lại không biết vì sao Tử Mặc biết được cách thức nơi ở của nàng và cô trước kia, còn đặc biệt bố trí gian phòng này thành như vậy. Bất quá, cho dù bố trí thành thế nào cũng không có được sự ấm áp như gian phòng trước kia, thứ mà nơi này có suy cho cùng cũng chỉ là một mảnh băng hàn. Không có tiếng hô hấp và hơi ấm của người kia, thế giới này kỳ thực chỉ như một phiến băng hàn mà thôi.

Chầm chậm ngồi lên chiếc giường, nhẹ nhàng nằm xuống, trên nệm còn lưu lại chút thanh hương khi cô rời đi, tựa như trước kia chờ đợi cô quay về, tới khi trời tối cô sẽ trở lại. Vãn Ca, có phải không? Tới khi trời tối ngươi sẽ trở về. Ta vẫn ở nơi này chờ ngươi trở về.

Hoa Khuynh mở lớn đôi mắt, nàng biết trời đã tối rồi, cô cũng sẽ không trở về nữa, là chính tay nàng tiễn cô đi rồi, vĩnh viễn đều sẽ không quay trở về nữa, phải không?

Khẽ trở mình, cánh mũi tràn đầy vị đạo thuộc về cô, vị đạo thanh hương, lại thấy trên tường có khắc chữ: Vãn Ca, Hoa Khuynh. Nhất bút nhất hóa, không nguệch ngoạc xiêu vẹo như nàng từng khắc.

Nàng còn nhớ rõ khi đó cô không ở nhà, mình cũng nằm trên giường cô giống như bây giờ, cầm con dao nhỏ khắc từng nét từng nét chữ, cười cười nằm trên giường chờ cô trở về rồi sẽ nói cho cô biết, nhẹ nhàng vuốt lên bốn chữ kia, nói không rõ thứ tình cảm bồi hồi trong lòng.

Vãn Ca, xin lỗi.

Đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn mái tóc hỏa hồng trong gương phi tán trên bờ vai, trong gương tựa như lại xuất hiện hình bóng người kia, đứng sau lưng nàng nhẹ nhàng giúp nàng buộc tóc, dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng.

“Hoa Khuynh, về sau ta mỗi ngày đều giúp ngươi chải tóc, được không nào?”

“Ừm, được a, Vãn Ca, không cho ngươi gạt người nha.”

“Ngốc nghếch, ta sao có thể gạt ngươi chứ?”

“Ừm, Vãn Ca là tốt nhất.”

Lời nói quen thuộc vang vọng trong đầu, vì sao hiện tại hình ảnh nàng xuất hiện trong đầu lại rõ nét đến vậy chứ. Hoa Khuynh khẽ mím môi cười cười, có phải khi mất đi rồi sẽ đặc biệt tưởng nhớ hay không.

Mở ra ngăn kéo dưới bàn trang điểm, không có thứ gì, chỉ trống rỗng. Hoa Khuynh đang định đóng lại, chợt thấy tận cùng bên trong có một tờ giấy. Người kia biết mình sẽ tới nơi này sao? Còn nhớ mình thích lục xem ngăn tủ của cô nữa.

Mở tờ giấy kia ra, Hoa Khuynh biết mình suy đoán không sai, là thư mà Vãn Ca lưu lại cho nàng. Nhìn nét chữ thân thuộc, khóe mắt lại thực chua xót.

Hoa Khuynh,

Ta muốn hận ngươi, rất muốn hận ngươi.

Nhưng không có cách nào a! Ta yêu ngươi, đời này chỉ yêu một mình ngươi, bất luận đã xảy ra chuyện gì, ta vẫn như trước yêu ngươi, vẫn như trước không thể hận ngươi. Rõ ràng nhìn thấy ngươi hiện tại không phải là Hoa Khuynh của ta, rõ ràng biết sự thực ngươi không hề yêu ta, lại vẫn không khống chế được tình cảm của mình đối với ngươi.

Ngươi có biết không? Gian phòng này, không có tiếng cười của ngươi, không có sự chờ đợi của ngươi là xiết bao tĩnh mịch, trống rỗng, tựa như trái tim bị người ta móc ra, mà người tàn nhẫn móc ra trái tim của ta lại là ngươi, là người mà ta yêu sâu sắc. Ta có thể làm sao bây giờ? Ta không thể làm gì cả, chỉ có thể nhìn ngươi đem nó từ từ móc ra, sau đó chính là triệt để hắc ám.

Ngươi để ta thử nếm trải sự ấm áp của ánh sáng, rồi lại một lần nữa khiến ta luân lạc trong bóng tối, so với lần đầu tiên còn sâu hơn, không thể bò lên được. Ngươi tại sao có thể nhẫn tâm như vậy? Hoa Khuynh, ngươi tại sao có thể như vậy? Ngươi có biết hay không, ta từng không muốn để ngươi lây dính dù chỉ là một tia hắc ám, một tia nhiễm bẩn.

Mỗi lần tỉnh lại giữa đêm ta đều muốn ôm ngươi chìm vào giấc ngủ lần nữa, nhưng mà, mỗi lần tỉnh lại đều biết nơi này không phải căn nhà trước kia của chúng ta, ngươi có thể hiểu được loại cảm giác này không? Loại rét lạnh và đau đớn đến thấm nhập cốt tủy này, ngươi không hiểu được, vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được đau đớn của ta. Hôm nay, ta phải rời đi rồi, rời khỏi nơi đã bảo hộ ngươi mười tám năm nay, mười tám năm a. Thời gian đã dài như vậy rồi nhỉ. Hoa Khuynh, ta bảo hộ ngươi nhiều năm như vậy là vì cái gì? Chỉ là vì tình yêu của chính mình.

Hiện tại ta đã biết mình sai ở chỗ nào, sai ở chỗ khi ấy không nên trao tay cho ngươi, sai ở chỗ khi nhìn thấy nụ cười của ngươi lẽ ra không nên cười đáp lại, sai ở chỗ không nên kéo ngươi vào trong thế giới hắc ám này. Ta vẫn thường nghĩ, nếu khi ấy ngươi không vào cung, không gặp ta lúc ấy đang trốn trong góc tối, vậy sẽ như thế nào? Ta sẽ biến thành ma đầu lãnh huyết phải không? Nhưng ta không hối hận, chưa từng hối hận vì đã yêu ngươi, cả đời này đều sẽ không hối hận.

Bây giờ, ngươi đang ở ngoài cửa chờ ta, chờ đưa ta đi. Ta không biết tâm tình mình lúc này đến tột cùng là như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải hoan hỉ. Có thể rời khỏi ngươi, có thể không cần phải chịu những giày vò kia nữa, nhưng nếu như có thể, cho dù là dưới mười tám tầng địa ngục ta cũng muốn được ngây ngốc ở bên cạnh ngươi, quyết không ly khai ngươi. Nhưng mà, đây chính là ý nguyện của ngươi, là tự ngươi muốn ta ly khai ngươi, ta không có quyền cự tuyệt, không phải sao?

Hoa Khuynh, ta vẫn rất cảm tạ ngươi có thể lưu lại cho ta nhiều hồi ức như vậy, hồi ức đẹp như vậy, ta sẽ luôn đặt chúng ở trong lòng, tuyệt đối không quên. Những hồi ức này có lẽ sẽ chính là thứ bầu bạn cùng ta suốt đời, cũng là thứ duy nhất mà hiện giờ ta có được. Vậy nên, ta sẽ không để mất chúng.

Hoa Khuynh, ta vẫn là muốn hỏi ngươi, có lẽ… ta không thể nghe được câu trả lời của ngươi, nhưng vẫn muốn hỏi lại một lần… Ngươi rốt cuộc có từng yêu ta một chút hay không, dù chỉ là một chút ít.

Vãn Ca.

Hoa Khuynh không biết khi cô viết những dòng chữ này đã có biểu tình gì, bị người mà cô yêu sâu sắc như vậy tống tặng cho kẻ khác, sẽ hận nàng không? Hoa Khuynh biết cô vĩnh viễn sẽ không hận nàng, cho dù nàng giết cô, cô cũng sẽ không hận nàng.

Ta yêu ngươi.

Những lời này, vẫn luôn xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu. Thời điểm cô rời đi, khi cô gọi nàng quay lại, nàng cũng biết cô muốn nói gì. Vãn Ca, khi ngươi nói ra những lời này đã nghĩ những gì vậy? Nhất định là rất muốn ta cũng có thể trả lời ngươi một câu phải không? Chỉ tiếc là ta chưa từng trả lời ngươi một lần nào, có lẽ, đời này nếu như có thể gặp lại ngươi một lần nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết câu trả lời của ta, nhưng, chúng ta đã được định trước là không thể cùng nhau rồi.

Nhẹ nhàng gấp tờ giấy kia đặt lại vào trong ngăn tủ.

————-

Trên đường đi tới Si Điền quốc không gặp sự cố nào phát sinh, rất an tĩnh. Bên ngoài kiệu là một vùng nông thôn rộng lớn. Hiện tại đang là mùa đông, không có cây nông nghiệp nào sinh trưởng, cũng không có ai ở trên ruộng, trong từng mẫu từng mẫu thiên địa đều là từng phiến hoang tàn.

Không biết nàng đã đọc được lá thư ta viết chưa? Sau khi đọc rồi sẽ có biểu tình thế nào nhỉ, cười sự si tình của ta, hay là cười ta đần độn, biết rõ nàng không hề yêu mình, lại vẫn muốn hỏi, vẫn muốn tự rước lấy nhục nhã? Còn có biện pháp nào đây, ta chính là yêu ngươi như vậy, cho dù hèn mọn thấp kém, ta vẫn yêu ngươi.

Đã đi được nhiều ngày như vậy, hẳn là sắp đến nơi rồi. Ta vén rèm lên nhìn về phía cảnh sắc khác hẳn kia, chắc là đã vào tới địa phận của Si Điền quốc. Thời tiết không cách nào đẹp hơn, nặng nề âm trầm, giống như sắp mưa tới nơi. Người đi trên đường cũng không nhiều, nhưng ai ai cũng vội vàng chạy về nhà, ngay cả mấy sạp hàng bên đường cũng vội vã thu dọn. Ta cười cười hạ rèm xuống, cư nhiên còn có công sức nhàn rỗi ở đây ngắm nhìn những việc này. Không biết chờ đến khi gặp được nữ nhân kia rồi đến tột cùng sẽ như thế nào đây. Nữ nhân kia a, cường thế như vậy, hẳn là sẽ không để ta hưởng thứ gì tốt đâu nhỉ, cư nhiên sau khi đạt được đáp án rồi vẫn không chịu quay

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play