Đệ nhị chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm

Trong lễ truy điệu vào ngày tuyết rơi đầy trời ấy dường như ta đã mất đi ái tình.

Ta muốn mai táng tình yêu của ta đối với ngươi, mai táng tại đây trong trận phong tuyết này.

Một gốc cây hoa mai đứng thẳng bên cạnh, nhìn thật kĩ dáng vẻ xinh đẹp của nó.

Trong vẻ xinh đẹp còn mang theo sự kiên quyết.

Gió thổi qua, hoa mai rơi xuống. Nhẹ nhàng mà dừng lại trên mặt tuyết trắng.

Một mảnh mai hoa lạc điệu rơi trên tuyết trắng, hiện ra càng thêm nổi bật.

Nhặt lên một đóa hoa mai rơi trên nền tuyết, xung quanh cánh hoa có màu sắc đậm đặc, chính giữa lại mang theo chút xanh ráp, giữa đất trời mênh mông lúc này càng lộ ra vẻ đậm đặc như thế.

Hơi cúi đầu, mái tóc đen dài lại quấn lên một cành mai, quấn trụ rất sít sao, không thể phân ly, thế nào lại không thể phân ly chứ? Hơi dùng sức mà ngẩng đầu lên, chỗ da đầu khẽ truyền đến chút đau đớn, lại dùng sức một chút nữa, sau đó tóc liền đứt.

Hoa Khuynh, ngươi từng nói sợi tóc của ta rất đẹp, như ngọc trai đen trong lòng biển sâu, sau đó lại đòi quấn lấy ta cùng đi đến nơi biển cả xanh thẳm ấy, đi mò ngọc trai đen kia. Ta chưa từng đáp ứng ngươi, ngọc trai đen nơi sâu thẳm dưới đáy biển sao lại có thể giống ta toàn thân nhuộm đầy huyết tinh như vậy chứ. Trên lưng ta đeo nhiều tội nghiệt lắm, cho dù đến kiếp sau, cả một đời cũng khó mà trả hết nợ, nhưng mà, vì ngươi, ta cam nguyện mang toàn thân nợ máu này.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giao lão. (1)

Lời thề của ta, hôm nay đã không còn cần thiết nữa rồi.

Bẻ xuống một nhành mai, đem tóc dài kia quấn lên, 囧 (2) đóa hoa mai này. Mặc cho sợi tóc nọ lạc điệu rơi xuống quấn quanh cổ.

Ngươi từng nói ta rất đẹp, vẻ đẹp mị hoặc nhân tâm.

Chỉ là dẫu thế vĩnh viễn cũng không mị hoặc được ngươi.

Mà ngươi lại dùng sự hồn nhiên thuần chất thiết tha của ngươi để trùm nhốt ta.

Lại nhẹ nhàng bẻ xuống một cành mai, trên cành mai loang lổ đầy vết rách, cũng giống như trái tim của ta lúc này, đầy vết rách.

Hoa Khuynh, ta vẫn luôn không phải là người dũng cảm, ngươi không hề biết, sự dũng cảm của ta chẳng qua chỉ là xuất phát từ ngươi, đã không còn ngươi, ta không nhìn thấy thế giới này còn bao nhiêu tốt đẹp, thứ hiện hữu chẳng qua chỉ còn là sự vắng lặng như tử thủy lan tràn ra cùng nỗi sợ hãi kia.

Chìa cánh tay dài mảnh ra, đem hoa phục nọ vén lên, lộ ra cổ tay trắng ngần, đỉnh cành mai chậm rãi đâm vào nơi cổ tay, huyết nhục rách ra.

Ta nhìn, máu tươi từ trong cơ thể của ta chảy ra, đẹp đẽ như vậy, như bỉ ngạn hoa nở rộ.

Từng giọt từng giọt như cánh hoa nở rộ rơi xuống nền tuyết trắng tinh, sau đó lại nở rộ, từng đóa từng đóa.

Mũi chân khẽ vạch lên nền tuyết.

Xoay tròn…..xoay tròn…..

Ta muốn ôm lấy dáng tươi cười ôn nhu kia.

Vũ trụ ở trước mắt ta chuyển động, ta hi vọng nó vĩnh viễn đừng bao giờ ngừng lại.

Trước mắt từ từ mơ hồ, đôi mắt phiếm hơi nước nhìn không thấy thân ảnh của ngươi.

Toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại một mình ta chật vật đuổi theo phía sau thân ảnh ngươi, lại không nhìn thấy khuôn mặt ngươi.

Sau đó bóng tối ập tới, thân thể như cánh hoa giữa gió rơi xuống mặt đất, nhắm mắt lại dường như thấy được thân ảnh lảo đảo của ngươi…

Ta không biết có hay không trở về khoảng thời gian trong quá khứ kia, lúc ngươi dựa sát vào ta nói cười, ánh dương quang xán lạn vào buổi chiều kia, lúc ngươi nói ngươi muốn ta.

Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đang ở nơi nào, xung quanh ta đều bị bao phủ bởi một phiến hắc ám, không thấy rõ mặt của ngươi, ta nghĩ muốn chạy trốn, lại không có chỗ nào để trốn chạy, xung quanh chỉ là bả vai của chính mình, co rụt ở trong góc.

Mở mắt ra, sa trướng hồng sắc đập vào tầm mắt, ta biết ta không chết được, còn chưa nói câu nào, cái tát thanh thúy đã lưu lại trên mặt ta một dấu tay. Sau đó thanh âm băng lãnh liền truyền đến: “Vì sao tìm chết?”

“Ta không biết.” Ta không có nói dối, đây là lời nói thật tâm, ta không biết vì cái gì mà lúc ấy lại như vậy, chỉ là trong đầu lộ ra một từ tuyệt vọng này.

Phía trước là kuôn mặt cực đẹp kia phóng đại trước mắt ta, môi mỏng khẽ mở: “Ta sẽ không cho ngươi chết, trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ cái gì gọi là đau đớn.”

Ta không nói gì.

Nhắm mắt lại cũng có thể cảm thụ được cỗ hàn khí lăng lệ kia, thủy chung không thể buông tha ta, đến tột cùng là vì cái gì? Hoa Khuynh.

“Đứng lên.” Ngữ khí không chút nghi ngờ vang vọng trong cung điện.

Mới dùng một tay dựng người dậy, đau đớn kịch liệt từ trên cổ tay liền truyền đến, cắn chặt môi không cho mình phát ra âm thanh nào, dùng tay kia gắng sức chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ.

Dường như Hoa Khuynh rất hưởng thụ thần tình thống khổ của ta.

“Dùng hai tay chống.”

Hai tay? Được rồi, liền dùng hai tay.

Đau đớn chậm rãi sâu thêm, từ cổ tay truyền thẳng vào trong đầu, ngay cả suy nghĩ cũng trận trận đau đớn, tay lại càng không cần phải nói, một mực run rẩy, môi tràn ra một chút tơ máu, gắng sức bảo chính mình không nhìn tới nàng, khởi động thân thể đi xuống giường, chính là nàng lại cố ý đụng vào, còn chưa kịp đứng vững lại té lăn trên mặt đất, cổ tay bị ép lên, băng gạc màu trắng phiếm huyết hồng. Cường chống đứng lên, cúi đầu đứng trước mặt nàng, hi vọng nàng có thể không làm khó dễ ta nữa.

Dường như lời cầu khẩn của chính mình có tác dụng, Hoa Khuynh không hề làm khó dễ. Chỉ dùng ngữ khí lạnh như băng kia đuổi ta đi: “Đi ra phía hậu điện tìm người.”

Hậu điện là chỗ ở của các loại nha hoàn, khó mà không phải bảo ta đi làm nha hoàn.

Không nói gì, chỉ là im lặng lui xuống.

Đi qua một tòa cung điện san sát, trên đường ngoằn nghèo uốn khúc tản mác ánh dương quang mùa đông, không có chút mảy may ấm áp. Nhưng tuyết trắng lại nổi lên quang mang màu vàng.

Không có tâm tư thưởng thức loại cảnh sắc như mộng ảo này, tăng tốc nhịp bước đi hướng về phía hậu điện.

Mới vừa vào hậu điện liền truyền đến một tiếng quát mắng: “Ngươi tên tiện nô này, còn dám lười biếng.” Chỉ nhìn thấy dáng dấp vị công công kia cầm một cây củi rơm quật đánh một vị tiểu cô nương.

“Khụ khụ…..” Thấy bọn họ đều không nhìn cô, đành phải khụ hai tiếng hi vọng dẫn được sự chú ý của bọn họ.

Vị công công kia phản ứng đầu tiên, dùng cặp mắt xếch của hắn tinh tế đánh giá cô, sau đó xuất hiện tiếng cười khiến kẻ khác phải khẽ mao cốt tủng lan (đại ý là ghê rợn =.=), trên người không tự chủ được mà sởn gai ốc.

Nếu như không có tiếng cười khẽ và khuôn mặt son phấn kia, nhất định sẽ là một người rất thanh tú. Chỉ đáng tiếc là.

“Xin hỏi vị này là ai?”

Công công kia nghe thấy ta nói một câu này, liền đến gần, một trận nồng nặc mùi son phấn không khỏi khiến ta nhăn mày, bình sinh ghét nhất chính là mùi son phấn đàn bà.

Đầu ngón tay nhọn nâng cằm ta lên, khinh bỉ liếc qua đầu.

Thấy người không thú vị đành phải thu ngón tay về: “Nga, ngươi chính là nha đầu nọ mà hoàng thượng phân phó ta quản giáo.”

Nha đầu?

Nguyên lai ta đã là nha đầu rồi.

Khẽ gật đầu, xem như thừa nhận.

“Ta là tổng quản dĩ nhân của hậu điện này, hoàng thượng đã đem ngươi giao cho ta, tất nhiên không thể phụ sự tín nhiệm của hoàng thượng, ngươi nói có đúng không?” Trong giọng nói nhàn nhạt tràn đầy ý vị khác thường.

Một loại mở màn cho sự bắt đầu.

“Vâng.” Cúi đầu, nhìn tảng đá trên mặt đất kia tích đầy tuyết trắng, bạch sắc đến gai mắt.

Không biết người phía trước nọ đang là sắc mặt gì, chỉ nghe thấy âm hưởng trầm thấp vang lên: “Hoàng thượng nói ngươi có dung nhan mị hoặc nhân tâm, từ nay trở đi, ngươi gọi là mị nô đi.”

Mị nô? Dung nhan mị hoặc nhân tâm hiện tại chỉ có thể xem như là nô lệ của ngươi.

“Được, đa tạ dĩ nhân ban tên.” Vãn Ca ta luân lạc đến tận bây giờ, còn có quyền nói gì chứ.

Trầm mặc trong thế giới của chính mình, lại không biết người trước mặt lúc này đang suy nghĩ cái gì, trên khuôn mặt ám muội tản ra tiếu dung khiến kẻ khác phải rùng mình.

“Công việc của ngươi từ nay về sau chính là hầu hạ hoàng thượng.”

“Hầu hạ hoàng thượng?” Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, không biết Hoa Khuynh lại suy nghĩ cái gì? Lẽ nào chỉ là vũ nhục ta như vậy sao? Sắc mặt của nàng, lúc này hẳn là rất khinh thường đi.

“Thế nào, không nghe thấy? Ngươi sau này hầu hạ hoàng thượng. Minh bạch chưa? Sinh hoạt hàng ngày của hoàng thượng cũng đều do ngươi chiếu cố.”

Không có quyền cự tuyệt, chỉ có thể như vậy sao? Quan hệ của chúng ta chỉ có thể là như thế này sao? Hoa Khuynh?

Thanh âm trầm thấp lại vang lên: “A Lương, đem nô tì xinh đẹp này đi xem phòng của ả.”

“Vâng, dĩ nhân.”

Thật sự là giống như đang nằm mơ, mới vừa thoát ra từ nơi ấy, lại bị tuyên bố quay về lần thứ hai, nhưng lần này lại quay về với thân phận nô tài. Hốt hốt hoảng hoảng đi theo phía sau tiểu cô nương gọi là A Lương kia.

“Nhan cô nương, tới phòng của ngươi rồi.” Giọng nói thanh thúy đem ta kéo trở về hiện thực. Ngẩng đầu nhìn cái gọi là phòng này. Cũ cũ nát nát đều như sắp sụp xuống, miếng gạch ngói vụn cũng rớt xuống rất nhiều.

Thực là không thể tin nổi, trong cung còn có loại phòng này.

Quay đầu lại hướng nàng cười cười: “A Lương cô nương, đây là phòng của ta sao? Hình như sắp sụp xuống rồi.”

A Lương nọ khuôn mặt không khỏi nổi lên một trận đỏ ửng: “Nơi chúng ta ở đều là như vậy, đúng ra là chỗ ở của các tỷ tỷ có khá hơn một chút, ta cũng ở tại đây, ngay sát vách Nhan cô nương ngươi.”

Nguyên lai ta là dạng nô tài cấp thấp nhất a.

“A Lương, ta và ngươi đều là nô tài, gọi ta là Nhan nô đi.” Thở dài, thật sự là chìm vào kiếp sống nô lệ rồi, còn là hạng thấp nhất, có chút cảm giác thôi thúc muốn cười.

“Thật sao?” Trên khuôn mặt nho nhỏ của A Lương nọ lộ ra chút tiếu ý phấn khích. Sau đó dè dặt hỏi: “Ta có thể gọi ngươi là Nhan tỷ tỷ không?”

Nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của nàng, đột nhiên nhớ tới Hoa Khuynh, nữ hài kia lúc trước mỗi lần thấy ta mặt đều phiếm hồng, chỉ là nữ hài kia hiện tại đã mất rồi.

Nhàn nhạt mà gật đầu với nàng.

“Nhan tỷ tỷ.”

“Ừ…..”

Nhìn nàng vui vẻ đến nheo mắt lại, trong lồng ngực thật giống như bị một khối đá đè lên.

Hoa Khuynh của ta chẳng biết bao lâu rồi cũng nhìn ta sáng rỡ như hoa đào như vậy.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi hình như không vui, ngươi cười một cái đi? Khuôn mặt Nhan tỷ tỷ mới vừa cười rộ lên thật sự rất giống như thần tiên tỷ tỷ.”

Bất đắc dĩ đem tay nàng đang bám dính trên người hạ xuống, khóe miệng khẽ cười. Lúc này mới hết ồn ào.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi đi vào nghỉ ngơi trước, tối ta sẽ tìm ngươi, nếu không mau đi, lại có người mắng chửi ta.” Cái đầu nho nhỏ lộ ra một vẻ mặt khổ qua.

Ta gật đầu: “Ngươi đi trước đi.”

Đẩy ra cánh cửa nọ phủ đầy bụi đã lâu, một trận bụi bặm liền phiêu thổi tới, đành phải dùng tay còn lại không bị thương che kín mũi, lúc nào mới tiến vào trong. Gian phòng rất đơn giản, ngoài một cái giường nho nhỏ cùng một bộ bàn ghế con, còn lại cái gì cũng không có. Không biết phải thu dọn ra sao, đành phải ngồi ở trên giường chờ A Lương quay về để hỏi nàng một chút xem dọn dẹp thế nào.

Tựa lên đầu giường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Mơ màng ngủ thiếp đi.

Hết chương 2

(1): Thi từ danh ngôn, xuất từ “Kinh Thi” bài “Kích Cổ” trong “Bội phong”. Đại ý là: kiếp này nắm tay người vĩnh viễn kết hảo, cùng người vĩnh viễn không phân ly đến bạch đầu đáo lão!. Trăm nghìn năm qua vẫn luôn được người ta truyền tụng, trở thành một đại thuật ngữ chỉ tình yêu sinh tử không thay đổi.

(2): 囧: Từ ngữ mạng, chữ này vốn là một chữ ít gặp trong tiếng Hán, có lẽ không nhiều người biết nghĩa gốc của chữ này, nhưng người sử dụng nó thì ngày càng nhiều. Vì chữ “bát” bên trong giống đôi mắt cụp xuống, chữ “khẩu” giống cái mồm há ra, nên chữ này rất giống một “emotion” (biểu tượng cảm xúc), emo này chẳng vui vẻ gì. Vậy là, chữ 囧 bỗng nhiên biến thành khó xử, cô đơn, vô vọng, khốn đốn, đau thương…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play