Quý Tiểu Thiên thấy nàng khóc, lại phiền lòng, nhưng lại không thể bỏ mặc nàng, chỉ đứng nhìn nàng khóc, Quý Như Sân thấy nàng không đi, nên cũng không khóc nữa, Quý Tiểu Thiên nhìn nàng khóc thút thít một lúc lâu mới hiện lên nét mặt tươi cười.

Quý Tiểu Thiên dẫn Quý Như Sân đi khắp nơi, thấy thời gian đã trễ dẫn nàng trở về. Quý Như Sân hẹn nàng ngày mai lại gặp, Quý Tiểu Thiên chẳng qua là cười cười, không trả lời.

Quý Như Sân trở về phủ rất là vui vẻ, đối với cha mẹ anh cả nói chuyện cũng hiểu chuyện không ít, Quý Lão Gia vuốt râu rất là vui vẻ yên tâm..

" Như Nhi quả thật trưởng thành " Quý Như Sân bộ dáng thẹn thùng chọc cho cả nhà cười to.

Chẳng qua là ngày vui ngắn ngủi, hôm sau Quý Như Sân si ngốc ở cửa đợi Quý Tiểu Thiên đã lâu cũng không thấy tới. Quý Nhuận Sân khuyên nàng trở về cũng không chịu, chỉ nói.

" Đợi một lát nữa nàng sẽ tới " Quý Nhuận Sân không thể làm gì khác hơn là cùng nàng đứng chờ, muốn nói vài lời dỗ nàng vui vẻ, không hề có hiệu quả.

" Nàng có phải không muốn Như nhi hay không? " Rốt cuộc trời đã tối, nàng chu miệng, dựa vào Quý Nhuận Sân khóc lớn.

" Như thế nào không muốn, có lẽ là hắn quá bận rộn, ngày mai anh dẫn ngươi đi tìm hắn có được không " Quý Nhuận Sân thấy vậy, hận không thể túm tên Quý Tiểu Thiên đánh, không thể làm gì khác hơn là dỗ nàng.

" Như Nhi có thể quấy rầy nàng làm việc hay không? " Quý Như Sân nghe Quý Nhuận Sân nói, khóc nhỏ một chút. Quý Như Sân muốn đi tìm Tiểu Thiên, nhưng lại sợ chọc nàng phiền toái.

" Sẽ không, thấy ngươi, hắn cao hứng còn không kịp đâu " Quý Nhuận Sân vỗ nhẹ lưng Quý Như Sân.

" Mới không phải, ngày hôm qua nàng không vui " Quý Như Sân không tin.

" Hắn tại sao không vui? " Quý Nhuận Sân suy nghĩ, tuy nói tâm trí em gái nhà mình có chút vấn đề, có thể nói về dung nhan và gia thế người muốn cầu hôn đến cửa không ngừng, Quý Tiểu Thiên điều kiện như vậy có được Như Nhi nên vui mới đúng, nghe Như Nhi nói đến, ngược lại là ngày hôm qua hai người cãi nhau không vui, hôm nay cố ý không đến.

" Như Nhi, Như Nhi nói muốn làm nương tử nàng, nàng không muốn " Quý Như Sân nói cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, đỏ mặt cúi đầu, len lén lau nước mắt, lại giương mắt len lén nhìn anh mấy lần, thấy anh không có trêu chọc mới ngẩng đầu lên.

Quý Nhuận Sân quả thực không hiểu Quý Tiểu Thiên bất mãn cái gì, theo lý ngại chuyện tâm trí nàng, ngày thứ hai không đến, chẳng lẽ hắn chỉ muốn cùng Như Nhi làm người bạn, lưu manh cũng có trái tim thuần khiết như vậy?

" Hắn có nói gì nữa không? "

" Cửa cái gì hộ cái gì, có phải hay không chúng ta ở quá xa?" Quý Như Sân nghe Quý Tiểu Thiên nói, lại không thể nói ra nàng là cô gái, cố gắng suy nghĩ môn đăng hộ đối nói thế nào. . ngôn tình tổng tài

" Vậy Như Nhi đối với hắn có yêu thích không? Quý Nhuận Sân nghe hiểu, lần này đối với Quý Tiểu Thiên hứng thú, người này tự biết mình, còn hiểu môn đăng hộ đối, xem ra ánh mắt cha thật sáng nhìn một lần ra người tốt.

" Nhưng là Tiểu Thiên không thích Như Nhi " Quý Như Sân không ngừng bận rộn gật đầu.

" Ai nói hắn không thích, hắn chưa nói ra không thích, có thể trong lòng thích nha, thích không phải dựa vào miệng nói, phải dựa vào cảm thụ trong lòng " Quý Nhuận Sân xem ra, Quý Tiểu Thiên cũng không phải là không thích Như Nhi, chẳng qua là ngại gia cảnh, không dám vọng tưởng thôi, hôm nay hành động như vậy là muốn chặt đứt ý niệm Như Nhi, người khá, Như Nhi cũng khó lòng mà không thích, tất nhiên phải giúp Như Nhi đoạt được.

" Vậy ngươi tự mình suy nghĩ, hắn đối với ngươi tốt không? " Hắn thấy Quý Như Sân không quá hiểu, đổi cách giải thích khác.

" Tốt, giống như cha mẹ anh cả " Quý Như Sân suy nghĩ cười ngọt ngào. Hắn nếu không phải thích ngươi, tại sao lại đối với ngươi tốt chứ?

" Vậy hắn vì sao không muốn cưới ta? " Quý Như Sân ngồi ở bên cạnh Quý Nhuận Sân, nửa tin nửa ngờ nói.

" Chuyện này không biết, đợi anh cùng cha nói, đi tìm hắn hỏi là được. Hắn sợ anh với cha không đồng ý "

Hai anh em ngồi ở trên bậc thang trước cửa, ngươi một câu ta một câu trò chuyện, Quý Phu Nhân đứng ở phía sau tâm tình khá phức tạp lệ rơi xuống, không biết là đau lòng con gái nhà mình hay là rốt cuộc tìm được con rể kích động. Nếu Như Nhi không phải bị bệnh, nhất định là một người thông minh, như thế có thể yên tâm. Bây giờ ngay cả chọn con rể không dễ dàng, lại sợ khi dễ Như Nhi, lại sợ Như Nhi thua thiệt, hôm nay Như Nhi tự mình chọn người yêu thích, tuy nói điều kiện không được, nhưng là một người biết lý lẽ, đối với nàng tốt, cũng là hiếm thấy.

Quý Tiểu Thiên thân thế đơn giản, không bao lâu tra được rõ ràng, Quý Phu Nhân thấy nàng chưa từng khi dễ phụ nữ và trẻ con, hôm nay biết cầm tiền làm ăn, tuy nói sòng bạc không phải làm ăn tốt, nhưng cũng là làm ăn, thật đúng là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vui mừng, ăn cơm tối, Quý Phu Nhân kéo Như Nhi nói chuyện, nếu thật lòng thích vậy thì phải nắm chặt, phải bảo vệ mình tốt, đừng để cho mình bị thua thiệt, Quý Như Sân nghe không hiểu lắm.

Hôm sau, Quý Nhuận Sân quả nhiên mang Quý Như Sân đến nha môn, một đám sai dịch trợn mắt hốc mồm, Quý Tiểu Thiên thầm than mình rước lấy nhiều phiền toái lớn. Chuyện trong nháy mắt đó, tựa như toàn huyện mọi người đều biết Quý Tiểu Thiên cùng Quý Đại tiểu thư có mối nhân duyên.

"Tiểu Thiên, ngày hôm qua ngươi tại sao không đến tìm ta? " Quý Như Sân vừa thấy được Quý Tiểu Thiên đi tới, hoàn toàn không để ý Quý Nhuận Sân cảm thụ.

" Ách.... Nha môn chuyện nhiều, chờ ta làm xong cũng đã trễ, không đi tìm ngươi " Quý Tiểu Thiên có chút chột dạ

" Ta bây giờ cũng có rất nhiều chuyện phải làm đây, ngươi đi về trước đi " Vừa nói hạt dưa cầm trên tay bỏ xuống bàn, vỗ vạt áo, phủi đi những mảnh vụn, lại đem đao rút ra lau, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, dù da mặt dày đi nữa cũng có chút ngượng ngùng.

" Không có sao, ta chờ ngươi " Quý Như Sân ngồi xuống ghế, cười híp mắt nhìn chằm chằm Quý Tiểu Thiên nói

Quý Tiểu Thiên vừa thấy nàng không đi, hướng Quý Nhuận Sân nhìn, suy nghĩ Quý gia không muốn Quý Như Sân cùng mình đi chơi, sợ là Quý Nhuận Sân tìm tới mình gây phiền toái, khẽ lắc đầu một cái, tỏ ý mình cùng Quý Như Sân không có quan hệ. Ai ngờ Quý Nhuận Sân không hề phản ứng nàng, cùng Quý Như Sân nói mấy câu liền đi. Quý Tiểu Thiên hận không được đi theo hắn, lại nhìn Quý Như Sân bên cạnh nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, lùi về một bước, tiếp tục lau đao.

Quý Tiểu Thiên một bên lau đao, vừa nghĩ tới trong nha môn có chuyện gì cần làm hay không, không thể ở chỗ này lau đao một ngày, đao này mỏng, không cần lau a. Suy nghĩ, Quý Tiểu Thiên ở trong nha môn đi xung quanh, làm bộ như đang kiểm tra, làm bộ gật đầu, thấy người đang ngủ gà ngủ gật, gật đầu nói: Ừm, ngủ không tệ.

Không phải Quý Tiểu Thiên không biết làm chuyện gì, thật sự là trong nha môn không có chuyện gì làm, ngay cả sai dịch cũng nhàn rỗi ngủ gật, nàng làm bộ đầu có cái gì làm. Quý Như Sân một mực đi theo Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên đi đến chỗ nào nàng đi theo đến đó, Quý Tiểu Thiên làm bộ xem xét, nàng cũng chỉ là nhìn chằm chằm Quý Tiểu Thiên cười, Quý Tiểu Thiên thấy nàng bộ dáng thâm tình, quả thực ức chế, nói không được, đuổi không đi, sợ là mình chạy đi, sẽ bị Qúy phủ bắt trở lại cho Quý Như Sân.

Nói đến, nàng không ghét Quý Như Sân, thậm chí là thích, chỉ là thích này kiểu kia, nàng xem Quý Như Sân là em gái, từ nhỏ chơi cùng một đám nam tử lớn lên, hôm nay tất cả đều là cùng nam tử làm việc với nhau, chưa từng có cô gái nào chơi cùng nàng, thật vất vả có người nguyện ý chơi cùng nàng, dĩ nhiên là xem như em gái thương yêu thật tốt, chẳng qua là, em gái này biết được mình là cô gái, vẫn muốn gả cho mình đây là đạo lý gì a, loại này làm sao chấp nhận được a.

Quý Tiểu Thiên cuối cùng đi bộ xong, đang muốn tìm cái ghế ngồi xuống, Quý Như Sân bưng hạt dưa tới, Quý Tiểu Thiên không nhịn được sờ đầu nàng, nhận lấy hạt dưa lột cho nàng, ôn nhu như vậy, Quý Như Sân ăn hạt dưa không chặn nổi miệng nói

" Tiểu Thiên nguyện ý cưới Như Nhi sao? "

Quý Tiểu Thiên quả thực không biết biết làm như thế nào, ngay cả hạt dưa cũng không muốn ăn, Quý Như Sân làm sao, chỉ cần mình mềm lòng một chút, liền hỏi mình muống kết hôn với nàng không, không nói nàng có mệt hay không, không phải cho ít hạt dưa sao, nếu thế gian này mọi cô gái đều như nàng, không cần người mai mối.

" Ngươi cả ngày suy nghĩ chuyện kết hôn, ngươi biết kết hôn là gì không? " Mấy lần dày vò, Quý Tiểu Thiên quả thực không chịu nổi, kéo Quý Như Sân đi tới một nơi không người.

" Dĩ nhiên là biết, kết hôn phải mặc giá y, ta biết làm giá y rất đẹp, Kết hôn còn có kiệu hoa, còn phải bái đường rồi vào động phòng " Quý Như Sân vừa gật đầu vừa trả lời. Quý Tiểu Thiên thiếu chút nữa thì nói ra, không tệ lắm, biết thật nhiều. Lại nghĩ tới dự tính ban đầu, lời đến khóe miệng vòng lại

" Vậy ngươi có biết vào động phòng làm gì? "

" Biết a, anh cưới chị dâu ta đã thấy, vén khăn đội đầu cô dâu, uống rượu giao bôi " Quý Như Sân hơi ngước đầu, mặt đầy đắc ý, Quý Tiểu Thiên vừa thấy liền biết, nhất định là Quý Như Sân đòi muốn xem, Quý gia đối với nàng ngược lại là cưng chìu.

" Sau đó thì sao? "

" Sau đó liền ngủ nha " Quý Như Sân một bộ xem thường Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên cắn răng nói

" Đó là dỗ ngươi thì sao, nào có ngủ. Tất nhiên có một số việc không thể nói cùng ngươi " Quý Tiểu Thiên vừa nói học hình dáng Quý Như Sân, nghiêng đầu xem thường, tính tình thật trẻ con.

Quý Như Sân quả nhiên đi lên truy hỏi.

" Như Nhi sợ đau không? " Chẳng biết lúc nào, Quý Tiểu Thiên gọi Quý Như Sân là Như Nhi như vậy.

" Sợ " Quý Như Sân lập tức buông lỏng tay Quý Tiểu Thiên, giống như là sợ nàng ấy đánh nàng vậy, có chút không hiểu nhìn Quý Tiểu Thiên.

" Động phòng là phải đau, kết hôn nào giống như ngươi nghĩ đơn giản như vậy " Quý Tiểu Thiên thấy Quý Như Sân bộ dáng khó xử, thì có chút đắc ý, còn đắc ý không được bao lâu, Quý Như Sân lại Quý Tiểu Thiên nói

" Nếu cùng ngươi liền không sợ " Bộ dáng kia giống như là lấy hết dũng khí.

Quý Tiểu Thiên nhìn Quý Như Sân hướng nàng cười, Tiểu Thiên trời xui quỷ khiến nghiêng đầu hôn tới, chẳng qua là nhẹ nhàng đụng một cái, giật mình tỉnh lại, lập tức lùi lại, giương mắt nhìn Quý Như Sân, Quý Như Sân cúi xuống nhìn Quý Tiểu Thiên, hai tay cầm cánh tay tiểu Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Tiểu Thiên cảm thấy lông mi thật dài của Quý Như Sân phủ trên mặt nàng.

Trong lúc nhất thời, giữa hai người tràn đầy mùi vị mập mờ, Quý Tiểu Thiên có chút xấu hổ, Quý Như Sân nhẹ nhàng mở miệng.

" Không đau " Dập tan bầu không khí ái muội, Quý Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói

" Ta không phải nói cái này "

" Vậy ngươi nói cái nào? Chúng ta thử xem " Quý Tiểu Thiên không giống Quý Như Sân dè đặt,xấu hổ, nhưng lại không thể nói nàng, có chút tức giận nói

" Làm sao có thể thử chứ? Ai muốn thử với ngươi a ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play