Ngày hôm sau, Quý Như Sân mang theo một ít thức ăn ngon đi xem Quý Tiểu Thiên, người gác trong phòng giam không cần đút lót, bọn họ vẫn có chút sợ Quý Tiểu Thiên, ngay cả nghiêm hình ép cung cũng không dám.

Quý Như Sân ở cửa kêu Quý Tiểu Thiên mấy tiếng, Quý Tiểu Thiên vẫn ngồi đưa lưng về phía nàng, không để ý nàng. Sai dịch kia mở cửa cho nàng liền đi ra ngoài, Quý Như Sân cám ơn sai dịch, xách hộp cơm đi vào, mới vừa đi tới trước mặt Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên không ngẩng đầu lên hỏi một câu.

" Nàng khỏe không? "

Quý Như Sân nhìn chằm chằm Quý Tiểu Thiên, không đoán ra tâm tư Quý Tiểu Thiên, chỉ có thể " Ừm " Một tiếng, ngồi xổm người để hộp cơm xuống, đem thức ăn ra, Quý Tiểu Thiên đột nhiên mở miệng.

" Trở về đi " Quý Như Sân ngẩng đầu nhìn Quý Tiểu Thiên, nhất thời ngẩn ra, Quý Tiểu Thiên tiếp tục nói.

" Nơi này bẩn, nhà có nhiều chuyện, nàng không cần thường xuyên đến thăm ta. Nàng khôi phục khá tốt, ta cũng yên tâm" Quý Tiểu Thiên bưng lên chén ăn cơm, không dám nhìn tới Quý Như Sân. Nàng sợ nhìn Quý Như Sân hoài nghi đối với mình, đối với mình thất vọng.

Quý Như Sân biết tâm tình nàng không thoải mái, bị oan ức không vui vẻ được, cũng không nói gì nhiều, thấy nàng ngoan ngoãn ăn cơm, thì yên tâm.

" Vậy sau giờ ngọ ta trở lại thăm nàng " Quý Tiểu Thiên không nói gì.

Liên tiếp mấy ngày, Quý Như Sân đem ba bữa ăn tới, hai người không có lên tiếng, có lúc Quý Như Sân để hộp cơm xuống liền đi, có lúc sẽ nhìn Quý Tiểu Thiên ăn xong.

Mười ngày sau, vốn là ngày định tội Quý Tiểu Thiên, lại bị Triệu Đan lật lại án. Thà nói Triệu Đan lật bản án, không bằng nói Quý Như Sân, đầu mối trọng đại đều do Quý Như Sân cung cấp, bọn họ muốn bắt Quý Tiểu Thiên, Triệu Đan không thể nào, không biết, vừa biết nhưng không ngăn cản, chắc hẳn đồng ý suy luận nhất đẳng bộ đầu. Nếu không phải Quý Như Sân nàng cũng không nghĩ ra phải đi lật bản án.

Tuy nói đồng ý, nhưng có một ít điểm khả nghi, khi bộ đầu bị án oan, hôm nay có nhiều ý kiến khác nhau, dĩ nhiên muốn tra rõ ràng, không thể không nói Quý Như Sân so với Quý Tiểu Thiên rõ ràng rất nhiều, thông minh rất nhiều, thậm chí có thể nghĩ đến sơ hở nàng không nghĩ tới, chân tướng vụ án bắt đầu nổi lên mặt nước.

Như lời Quý Như Sân chỉ điểm, cùng Quý gia sống chết, làm ăn sức đầu mẻ trán dĩ nhiên không ít, mà oán hận có thể làm ra loại chuyện này như vậy, chỉ có Tào Bang, Tào Bang tức giận, tìm Quý gia trút giận. Quý gia giữa trưa không có cao thủ trông chừng, không phải chỉ có người Quý gia biết, người thương nhân phần lớn đều biết.

Bọn họ diễn một trận cướp ngục, đem người nhốt ở trong phòng giam thả ra, mấy người kia đi núi Bình Sơn, xác thực làm sơn tặc. Thủ lĩnh thấy bọn họ trở lại biết vụ án đã xử sai, liền đi tìm người mua phí ngậm miệng, tìm hiểu nguồn gốc, Nhị thiếu gia Tào Bang bị bắt. Nhị thiếu gia da dẻ nộn thịt, trong ngày thường được nuông chiều kiêu căng, giết người mới làm cho ý niệm hả giận, trải qua trận đánh, gậy còn chưa đánh xuống, hắn đã khai ra. Đây tính là chứng cớ xác thực, Quý Tiểu Thiên vô tội được thả.

Quý Tiểu Thiên căn bản không phải người tính tốt, đêm đó thả ra liền dẫn mấy huynh đệ đem Huyện thái gia đắp chăn đánh cho một trận, tuy nói Huyện thái gia bị chăn che không nhìn thấy người, tướng mạo, nhưng suy nghĩ một chút chắc là Quý Tiểu Thiên trút giận, không dám nhúc nhích, bị đánh một trận coi như yên tâm, hắn sợ nhất Quý Tiểu Thiên tìm người nhà phiền toái.

Quý Tiểu Thiên nào có dễ dàng hết giận, mười ngày trong tù dồi nén, lại hợp lại phải đem nhất đẳng bộ đầu đánh một trận. Quý Như Sân nghe được, mở miệng khuyên nhủ.

" Hắn không thể so với Huyện thái gia, bản thân biết võ công, bên người có người theo biết võ công. Lại là đại quan kinh thành tới, các ngươi đánh không được " Quý Tiểu Thiên nghe không nói thêm gì nữa, tiểu Đông tức tối bất bình.

" Không thể để như vậy được! " Quý Tiểu Thiên đứng lên quyết định.

" Hảo hán không ngăn được nhiều người, chúng ta kêu nhiều người, không đánh không thể! "

" Nếu như bị bắt được, nàng phải ngồi tù " Quý Như Sân không nghĩ Quý Tiểu Thiên xung động như vậy, thua thiệt luôn là nàng.

" Ta đều đã ngồi tù! Ta ngồi mười ngày, ta đánh mười ngày " Quý Tiểu Thiên buông lời liền đi. Khoai lang vội vàng đi theo ra ngoài, tiểu Đông cùng Chuột an ủi Quý Như Sân.

" Chị dâu, ngươi không nên tức giận, đại ca có tính khí này. Chúng ta nhìn một chút " Nói xong chạy ra ngoài. Quý Như Sân ngồi ở đằng kia ủy khuất, nhiều ngày qua như vậy, hai người không có nói chuyện, thật vất vả nói chuyện, nhưng là như vậy. Vốn bị nàng cưng chìu ở lòng bàn tay, chẳng lẽ người trở lên thông minh không cần cưng chìu sao, cảm thấy mất mặt đối với mình.

Quý Tiểu Thiên cuối cùng vẫn đánh nhất đẳng bộ đầu, bất quá là ăn miếng trả miếng, nàng đi thuê người, thừa dịp những người đó phải về kinh trước một ngày, sét đánh không kịp bưng tai đem nhất đẳng bộ đầu đánh một trận, bộ đầu kia dĩ nhiên đoán được là ai đánh hắn, tuy nói ngươi oan ức, nhưng lòng dạ quá hẹp hòi. Đối đãi tiểu nhân vẫn là tránh đi, hắn không truy cứu nàng.

Ngược lại Triệu Đan cùng Quý Tiểu Thiên nói chuyện này, Quý Tiểu Thiên chết không nhận tội, một bộ ngươi không chứng cớ, không có biện pháp, Triệu Đan lắc lắc đầu nói.

" Nương tử ngươi so với ngươi thích hợp làm bộ đầu hơn " Quý Tiểu Thiên dĩ nhiên biết nàng nói cái gì, trong lòng nàng đều biết, mình có thể đi ra nhờ Quý Như Sân, Quý Như Sân trên mặt tiều tụy nhìn ở trong mắt, nàng muốn ôm nàng, nhưng vừa sợ Quý Như Sân hôm nay coi thường nàng, vẫn không có cùng nàng nói gì.

" Ta biết Bất quá chúng ta ở địa phương nhỏ này, nàng làm bộ đầu quá lãng phí, có ta là đủ rồi".

Quý Tiểu Thiên sau khi đi, Quý Như Sân lại đi tìm Triệu Đan, nói nàng và Quý Tiểu Thiên đã là vợ chồng, mong rằng Triệu cô nương tự trọng. Triệu Đan bị hai người chỉnh buồn cười.

" Ngươi nên coi trọng phu quân của mình, mà không phải đến tìm ta "

" Quản phu quân là chuyện của ta, ngươi nên làm như thế nào là chuyện của ngươi, ta không có nghĩ gì, ngược lại ngươi đem mình nghĩ quá nặng, ta bất quá nói mấy câu, ngươi không cần làm ra một bộ dáng ngươi cùng Tiểu Thiên có cái gì, hủy danh dự nhà ngươi. Tuy nói hai ta không làm bạn, bất quá vẫn cám ơn nhiều " Quý Như Sân không nóng không lạnh nói.

Quý Như Sân cùng Quý Tiểu Thiên ban đêm ngủ chung, giống như hai người ở cùng nhau, ngay cả lời không có nói, sáng sớm, Quý Tiểu Thiên tới tiễn biệt Triệu Đan, đây không thể nghi ngờ thêm dầu vào lửa, Quý Như Sân giận không để ý đến, ở luôn cửa hàng. Phá vụ án Quý phủ, Quý Lão Gia bọn họ trở về, cửa hàng thêu không cần Quý Như Sân quản, Quý Như Sân coi như học làm ăn, muốn làm ăn lớn.

Chỉ có thể nói lòng ghen tỵ nữ nhân quả thực đáng sợ, Quý Tiểu Thiên vì xứng với Quý Như Sân, đang cố gắng học " Kinh thi ", Quý Như Sân quyết định mở cửa tiệm khác ở Thương huyện, chuẩn bị mở.

Phòng thu chi báo lại, Quý Tiểu Thiên sững sốt hồi lâu mới phản ứng, mình góp nhặt bạc nhanh xài hết rồi, khẽ cắn răng tùy tiện nói.

" Được rồi được rồi, ta biết, sau này đi tìm phu nhân, nói ta muốn một lòng đọc sách thánh hiền, mặc kệ những thứ này "

Phòng thu chi vốn được Quý Như Sân phái đi tìm Quý Tiểu Thiên báo cáo. Quý Như Sân bất quá muốn Quý Tiểu Thiên tức giận đến tìm mình, mình đã rải đường, có thể hòa hảo như lúc ban đầu, ai ngờ Quý Tiểu Thiên không làm gì, bạc xài hết rồi cũng không tới trách nàng, nào giống bộ dáng hẹp hòi đi đánh Huyện thái gia cùng nhất đẳng bộ đầu.

Lại nghe Lưu Văn tới tìm mình, trong lòng đang giận dỗi liền đồng ý. Quý Như Sân từ lúc quản cửa hàng thêu, Lưu Văn có tiếp xúc mấy lần, Lưu Văn thấy nàng khôi phục thần trí, biết giao thiệp, đẹp hơn mấy phần, làm việc có phí phách, lúc bình thường khác với lúc làm việc, dáng vẻ lạnh lùng, làm cho lòng người rung động, thầm than Quý Tiểu Thiên thật tiện nghi.

Đảo mắt suy nghĩ một chút, hôm nay Quý Như Sân nhất định không coi trọng Quý Tiểu Thiên, không bằng nhân cơ hội theo đuổi, tuy nói thân không hoàn bích, nạp thiếp không sai, ai chẳng biết Quý gia cưng chìu con gái, vì con gái, ngay cả mạng cũng không cần, gia sản nhất định có phần, vì sản nghiệp, cưới nàng làm vợ cũng chịu a.

Quý Như Sân chân trước mới ra cửa, Quý Tiểu Thiên chân sau đã biết, vì thế càng xác định suy nghĩ trong lòng, ôm Quý Trì Nhu khóc ai oán, Quý Trì Nhu căn bản không biết cha nàng làm sao

" Cha, thơ này nếu quá khó khăn ngươi không cần làm " Quý Tiểu Thiên cầm tay áo xoa xoa nước mắt, thút thít nói.

" Có thật không? Vậy ta trở về " Thật giống như vì không làm được thơ mới khóc.

Hôm sau, Quý Như Sân lại bị Lưu Văn mới, đi tham gia thi hội, Quý Tiểu Thiên lật kinh thi trong tay, phiền não ném một bên, đi ra đường chiếm tiện nghi người khác, xách một giỏ không cần đưa tiền mang về, tâm tình tốt hơn nhiều, còn hừ tiểu khúc, vừa vặn Quý Như Sân nghe được, Quý Như Sân suy nghĩ, ta cùng nam tử đi thi hội ngươi còn như vậy, quả nhiên không có mình vẫn tốt. Quý Tiểu Thiên nhìn thấy Quý Như Sân nhớ tới thi hội, sắc mặt lại kém xuống, Quý Như Sân tự mình khổ sở trở về phòng.

Mấy người làm tức thời hiểu ý chủ tử, tất cả ngậm miệng không nói lời nào.

Quý Tiểu Thiên trở về phòng, Quý Như Sân đã ngủ rồi. Quý Tiểu Thiên như thế nào bình thường, thật sự nhìn Lưu Văn không vừa mắt, không tốt ở trước mặt Quý Như Sân nói gì, đở phải nói mình nhiều chuyện, suy nghĩ ngày mai nên đi tìm tên Lưu Văn kia nói một chút mới được. Nghĩ xong, nháy mắt thì ngủ. Quý Như Sân nghe nàng ngủ, trong lòng lại tức giận, nàng làm sao ngủ ngon như vậy, không quản mình.

Quý Tiểu Thiên mất ngủ mấy ngày, vừa ngủ cảm giác sâu, ngay cả Quý Như Sân đứng lên cũng không phát hiện. Quý Như Sân ngồi ở giường nhìn Quý Tiểu Thiên, nhìn một chút lau nước mắt, một hồi mệt nhọc, trở lại ngủ.

Sáng sớm Quý Tiểu Thiên đứng dậy đi tìm Lưu Văn, Quý Như Sân không nhịn được đi theo, nếu không nói Quý Tiểu Thiên ngu xuẩn, có người đi phía sau không có phản ứng.

Quý Như Sân thấy Quý Tiểu Thiên tìm tới Lưu Văn thì kinh ngạc, trốn ở một bên không làm bọn họ phát hiện. Quý Tiểu Thiên vốn không phải người vòng vo, thấy Lưu Văn vào thẳng vấn đề.

" Ngươi cùng Như Nhi xảy ra chuyện gì?"

" Giữa nam nữ còn có xảy ra chuyện gỉ? Nên chuyện gì xảy ra đều xảy ra " Lưu Văn khinh thường nói.

" Ngươi đừng cùng ta chơi đùa gì. Ngươi nếu như chỉ muốn đùa bỡn nàng, ta khuyên ngươi cách xa nàng " Quý Tiểu Thiên thấy Lưu Văn bộ dáng con nhà giàu, cảm giác không có thể phó thác, suy nghĩ lại mình, đại khái vẫn là so với mình đáng giá phó thác.

" Nếu ta muốn thành thân với nàng, ngươi có thể buông tay? " Lưu Văn nghe giọng Quý Tiểu Thiên, hai vợ chồng xảy ra vấn đề, quả nhiên Quý Như Sân suy nghĩ giống mình, coi thường Quý Tiểu Thiên, người ngu ngốc thật đáng thương.

" Chuyện của ta không mượn ngươi xen vào, nếu ta biết ngươi khi dễ nàng, ngươi chờ chết đi " Quý Tiểu Thiên cắn răng nghiến lợi để lại lời độc ác.

" Hừ, ngươi ở trong tù không đủ sao, nếu không phải nhìn Như Nhi có phân lượng, ta lười để ý ngươi. Ta muốn thành hôn lấy nàng làm thiếp hay vợ, hoặc một đêm phong lưu, ngươi không nên xen vào. Ngươi có bản lãnh quản tốt nàng nha, cùng ta đùa bỡn cái gì. Khó trách nàng không thích ngươi như vậy, trừ chơi xấu ra cái gì cũng không có " Quý Tiểu Thiên quả thực không nhịn được, động thủ, Lưu Văn là công tử bột, làm sao đánh lại, không đánh lại nữ nhân Quý Tiểu Thiên.

Mấy ngày trong lòng Quý Tiểu Thiên đè nén quá lâu, bị người gợi lên không biết nặng nhẹ. Quý Như Sân rất sợ nàng đem người đánh chết, vội vàng đem nàng kéo ra, có chút tức giận.

" Quý Tiểu Thiên, nàng làm gì! " Quý Tiểu Thiên nhìn chằm chằm nàng không nói gì, không một tiếng động đi mất, Lưu Văn dĩ nhiên sẽ không đuổi theo đòi đánh.

Quý Như Sân không có đi theo Quý Tiểu Thiên, nghĩ đến Quý Tiểu Thiên đi nha môn, đi qua cửa hàng xem tình hình, ở cửa hàng nhìn một chút mới trở lại nhà, lại thấy Quý Tiểu Thiên ngồi ở trong sân đang xé sách, Quý Như Sân đi tới, Quý Tiểu Thiên đem sách giấu sau lưng, Quý Như Sân cố ý vẫn nhìn chằm chằm vào sau lưng Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên có chút kỳ quái quay đầu xem Quý Như Sân đang nhìn cái gì, Quý Như Sân nhân cơ hội nhìn sách trên tay Quý Tiểu Thiên, nhìn bị xé tan tành kia là Kinh thi, Quý Tiểu Thiên xé Kinh thi làm gì?.

Quý Tiểu Thiên không nhìn thấy thứ gì, cầm sách rời đi, Quý Như Sân nghĩ đến chuyện buổi sáng, biết nàng thực sự để ý trong lòng mới buồn khổ như vậy, không nghĩ cúi đầu trước, cũng không để ý đến nàng.

Đến buổi tối, Quý Như Sân nằm ở trên giường xoay trái xoay phải, đợi không được Quý Tiểu Thiên trở về phòng, đứng dậy đứng dậy a Bình, người nọ cuối cùng ngủ ở trong thư phòng.

Quý Như Sân tức giận trở về phòng, trằn trọc trở mình làm thế nào cũng không ngủ được, đứng dậy đi tìm Quý Tiểu Thiên.

Quý Tiểu Thiên nằmở trên gường nhỏ xoay mặt bên trong, Quý Như Sân vừa vào cửa, nàng liền biết, chẳng qua là nàng không biết Quý Như Sân tới làm gì.

Quý Như Sân cởi áo khoác treo lên, cũng nằm gường nhỏ, chui vào chăn Quý Tiểu Thiên, từ phía sau lưng ôm Quý Tiểu Thiên, không nhịn được khóc lên.

" Tiểu Thiên, nàng không ôm ta, ta không ngủ được "

" Ta không ôm nàng cũng không ngủ được " Quý Tiểu Thiên thấy nàng ôm mình, cảm giác mình thật sự quá đáng, lại nghe lời này, thật sự đau lòng tự trách không dứt, vội vàng xoay người đem Quý Như Sân ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn trán Quý Như Sân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play