Quý Như Sân ở cữ, Quý Tiểu Thiên hiểu rõ, thời gian mang thai rất vui sướng. Quý Như Sân cùng Quý Trì Nhu thay nhau ầm ĩ, một chút cũng không để ý Quý Tiểu Thiên, giữa ban ngày Quý Tiểu Thiên lại đi nha môn, nha đầu chỉ có a Bình. Hôm đó đúng dịp, nàng vốn là muốn tuyển mấy nha đầu, lại gặp phải bán người, nhìn bộ dáng không tệ lắm, mua trở về, thêm một nha đầu. Sau mời một bà vú.

Bất quá bà vú rất trẻ tuổi, thậm chí so với Quý Như Sân còn nhỏ hơn một tuổi, mới vừa sinh xong đứa bé thứ hai, cha đứa nhỏ đi xa, đi tìm công việc. Quý Tiểu Thiên không chọn được bà vú, nhìn nàng trẻ tuổi lại tiện nghi, chọn nàng. Ai ngờ, bà vú còn mang hai đứa nhỏ, Quý Tiểu Thiên tính toán, còn phải nuôi hai đứa nhỏ, một chút cũng không tiện nghi, muốn nói không được, bà vú kia ùm quỳ xuống, chiêu này đối với Quý Tiểu Thiên vô dụng, chẳng qua là con gái bốn tuổi cùng đứa con trai trong ngực trực khóc, Quý Tiểu Thiên mới vừa có con gái, mềm lòng mang về.

Quý Phu Nhân nhìn bà vú, không thể hài lòng, nói muốn đổi người, bà vú kia chỉ đứng ở một bên gạt lệ, chắc hẳn bị từ chối nhiều lần, cô bé kia ôm chân Quý Tiểu Thiên quỳ xuống

" A Hương cũng sẽ làm việc, a Hương sẽ chăm chỉ " Nước mắt nước mũi làm lòng Quý Tiểu Thiên thương yêu không dứt, nghĩ lúc trước nàng cầu người thu nuôi như vậy, căn bản không người để ý, sau đó mới học xấu, hôm nay mới sinh con gái, cũng coi vì con gái tích đức, vội vàng đỡ a Hương dậy

" Ngươi mau dậy đi, ta chưa nói đuổi các ngươi trở về "

A Hương như là không yên tâm, cứng rắn muốn ký khế ước bán thân cho Quý Tiểu Thiên, nàng suy nghĩ, bán thân, tóm lại có miếng cơm, coi như có thể giúp đỡ nhà, không đến nổi liên lụy đến nhà, bán cho Quý Tiểu Thiên, so với bán nhà tốt hơn, nàng làm không tốt mẹ bị đuổi, em trai cũng có người chiếu cố. Quý Tiểu Thiên chỉ muốn, mình cần mua nha đầu, tuy nói nha đầu này nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu chuyện, giữ lại trông nom đứa trẻ cũng tốt.

Bà vú thấy Quý Tiểu Thiên không phải là đồ háo sắc, trong mắt trong lòng chỉ có Quý Như Sân cùng đứa bé, yên tâm. Đến tận đây, bà vú ở lại Quý phủ, Quý Như Sân đột nhiên náo nhiệt lên, Quý Tiểu Thiên vui mừng, sân này tóm lại tự làm chủ. Vui mừng nhất chính là a Bình, cuối cùng mình có người để sai khiến.

Tuy tốn không ít tiền, trở về sau không cần cùng a Bình giặt tả, Quý Tiểu Thiên hài lòng. Nhiều khí lực, càng thích trêu chọc Trì Nhu, ôm không bỏ xuống được, ngủ cũng ôm, bà vú nói mấy lần không nghe, cứ thế Trì Nhu có thói quen ôm nhau ngủ, khi không thấy Tiểu Thiên liền muốn khóc, nếu không phải còn bú sữa mẹ, Quý Tiểu Thiên có thể mang tới nha môn.

Quý Như Sân đối với Quý Tiểu Thiên lúc ngủ, trong ngực ôm con gái mà không phải mình hết sức không vừa lòng.

" Nàng ôm con ngủ, nàng cưới ta hay cưới con nha! " Quý Tiểu Thiên cười cười, dựa vào, ôm mỗi tay một người.

" Nàng cùng con gái ghen cái gì a, ta thích con còn không phải bởi vì nàng sao ".

" Nàng cái này gọi lẫn lộn đầu đuôi, nàng nếu bởi vì ta mới thích con, vậy nàng không bằng chỉ thích ta nha! " Quý Như Sân làm sao có thể thỏa mãn, làm mẹ không muốn nhường như vậy, cảm thấy từ khi đứa bé ra đời, Quý Tiểu Thiên chia một người một nửa.

" Không có người thích con, con thật đáng thương nha " Quý Tiểu Thiên không rõ lời Quý Như Sân.

" Trên đường nhiều người như vậy nàng không thích, nàng lại thích con " Quý Như Sân cảm thấy Quý Tiểu Thiên không đạo lý chút nào.

" Thiên Thiên dù sao cũng là chúng ta sinh, thương con là đúng a " Quý Tiểu Thiên.

" Nàng đau ta là được rồi, con có tướng công nàng đau " Quý Như Sân cố gắng sửa ý nghĩ Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên cảm thấy nàng thật nhẫn tâm a.

" Con còn chưa lập gia đình sao, không có bao nhiêu năm có thể thương, vẫn là yêu nàng nhiều " Quý Tiểu Thiên dỗ, Quý Như Sân căn bản không nghe, trở mình không để ý đến nàng.

Quý Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, đem Trì Nhu đặt ở trên giường nhỏ, còn chưa đi hai bước, Quý Trì Nhu oa oa khóc lớn, Quý Tiểu Thiên không bỏ được, ôm trở lại, Quý Trì Nhu lập tức dừng khóc, ngủ an ổn.

" Nàng xem con không chịu ngủ một mình, một mực khóc không bỏ được con " Quý Tiểu Thiên leo lên giường.

Quý Như Sân có chút dao động, nếu không phải là bởi vì Quý Trì Nhu cách hai nàng sẽ khóc, nàng đau lòng, nàng mới sẽ không dễ dàng tha thứ Quý Tiểu Thiên ôm nàng nhiều ngày như vậy, vẫn không có phản ứng Quý Tiểu Thiên.

" Không bằng chúng ta như lúc mang thai, nàng ôm đứa bé, ta ôm nàng a " Quý Tiểu Thiên đem đứa trẻ đặt ở trong ngực Quý Như Sân.

Thật ra thì Quý Tiểu Thiên không muốn Quý Như Sân mệt mỏi, mình mới ôm lấy. Quý Trì Nhu tuy ngoan, nhưng nửa đêm phải nháo, Quý Tiểu Thiên cảm thấy làm Quý Như Sân đút sữa là đủ rồi, thay tả mà đánh thức nàng không tốt.

Quý Như Sân nghe Quý Tiểu Thiên, vui vẻ đồng ý, Quý Tiểu Thiên từ phía sau lưng ôm hai người, có chút bất đắc dĩ ngủ.

Những thứ này đều không là khó khăn nhất, khó khăn nhất để cho Quý Như Sân ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Quý Như Sân ban đầu còn có thể nằm thật tốt, qua mấy ngày muốn đi theo Quý Tiểu Thiên ra cửa, Quý Tiểu Thiên không chịu, bên trái dỗ bên phải hò hét không tốt, hung dữ một câu. Quý Như Sân muốn khóc, Quý Tiểu Thiên nhanh chóng dỗ, đang cữ làm sao có thể khóc.

Quý Tiểu Thiên ở trong nha môn ngây ngô không lâu, chạy qua chạy lại mấy chuyện, luôn luôn trở lại thăm Quý Như Sân có ngoan ngoãn nằm hay không, ngồi cùng Quý Như Sân, nhàm chán giết thời gian. Đằng này, lại gầy không ít. Quý Như Sân không uống thuốc bổ, chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm, Quý Tiểu Thiên phụng bồi nàng, vừa mệt lại ăn không ngon, gầy một khối, Quý Phu Nhân đau lòng con rể, thường xuyên kêu bếp sau mang ít thuốc bổ tới, Quý Tiểu Thiên uống mấy lần rồi từ chối.

" Như Nhi nhìn thấy thèm uống, không cần uống ".

Bất quá gầy đến mau, mập cũng mau, đợi Quý Như Sân có thể uống thuốc bổ, không ăn nổi tất cả vào bụng Quý Tiểu Thiên, không bao lâu tinh thần sung mãn, Quý Tiểu Thiên âm thầm vui mừng, cũng may lúc đó đói một lát mà ăn no một bữa, nếu không dày vò như vậy, không thì đem người phá hỏng.

Quý Trì Nhu được ba tháng, rốt cuộc bị ném đi ngủ chung bà vú, bởi vì Quý Tiểu Thiên quả thực không muốn để cho mắt con gái thấy hoặc nghe thấy cha mẹ nàng thân thiết. Ban đầu náo loạn mấy ngày, hai người nhịn xuống nhẫn tâm, sau đó Quý Trì Nhu không lộn xộn. Quý Như Sân lúc này mới hoàn toàn hết giận, Tiểu Thiên cuối cùng là của mình.

Quý Tiểu Thiên cùng Quý Như Sân thường thường mang Quý Trì Nhu ra cửa chơi, Quý Trì Nhu biết nói rất sớm, sáu tháng có thể gọi mẹ, hết lần này tới lần khác không gọi ra chữ cha, Quý Tiểu Thiên hận đến cắn răng nghiến lợi, nói mình sớm uổng công thương nàng. Quý Trì Nhu thích động đậy, thích ở trong ngực Quý Tiểu Thiên nhích tới nhích lui, được một tháng, có thể kêu cha.

Quý Tiểu Thiên phát hiện, Quý Trì Nhu nói sớm cùng Quý Như Sân quan hệ, giữa ban ngày, nếu Quý Tiểu Thiên không có ở đây, Quý Như Sân một mực kéo Quý Trì Nhu nói chuyện, cứng rắn muốn Quý Trì Nhu đáp lại, Quý Trì Nhu chịu khổ, học cùng Quý Như Sân trò chuyện giết thời gian. Cũng vì vậy, Quý Trì Nhu cùng hài tử cùng lứa khác biệt, đến hai tuổi nói chuyện đã rõ ràng lưu loát. Đầu tiên, Quý Tiểu Thiên còn vui vẻ yên tâm, chẳng qua là có một ngày, không biết nhà ai hôn sự, trở lại trên đường nghe hai mẹ con trò chuyện hết sức vui mừng.

" Mẹ, động phòng là làm gì? " Quý Trì Nhu ngồi ở trên đùi Quý Tiểu Thiên, hỏi Quý Như Sân, cha không biết nhiều chuyện, nên hỏi mẹ tương đối rõ ràng.

" Động phòng a, ta biết, vén khăn cô dâu, uống rượu hợp cẩn " Quý Như Sân trả lời vẻ mặt giống lúc đầu trả lời Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên nhất thời hoảng hốt, đợi nàng bình tĩnh lại, Quý Như Sân đã giải thích xong cái gì là rượu hợp cẩn, đang muốn nói tiếp hai vợ chồng thân thiết, bị Quý Tiểu Thiên che miệng, Quý Trì Nhu đang nghe một nửa, dĩ nhiên không chịu.

" Cởi quần áo làm gì? ".

" Đương nhiên là ngủ rồi, nhìn bên ngoài trăng thật sáng a " Quý Tiểu Thiên hàm hồ đáp.

Hai đứa bé vừa nghe, quả nhiên quên mình còn đang nói gì, vén rèm cửa sổ, thò đầu ra tìm trăng sáng. Quý Tiểu Thiên thở dài một hơi, có chút nhức đầu, không biết Quý Như Sân làm mẹ cùng Qúy Thiên Thiên nói những lời không nên nói, cái này mình làm sao ngăn được.

Ngày thứ hai Quý Tiểu Thiên vừa mới về nhà, Quý Như Sân cùng nàng nói oán trách cha với anh cả.

"Tiểu Thiên, cha và anh cả đêm qua lại đi thanh lâu. Tháng này đi mấy lần " Quý Tiểu Thiên vội vàng nhìn chung quanh, may Quý Trì Nhu không ở nơi này, lúc này mới yên tâm.

" Nàng quản ta tốt là được, nàng còn để ý cha và anh cả " Suy nghĩ làm ăn lớn gì, mà hai cha con cùng đi.

" Đều là do Tào Bang, đã một tháng, không làm ăn tốt, mẹ nói Tào Bang căn bản không muốn làm ăn cùng nhà chúng ta, cho nên anh ngày hôm qua đi cùng Lục gia nói làm ăn. Hừ, không phải là có mấy cái thuyền hư sao, có gì đặc biệt hơn người " Quý Như Sân bất bình. Tào Bang thuyền lớn nhất, thêu phẩm Quý gia muốn sang nước khác, dĩ nhiên tìm bọn họ, đáng tiếc bọn họ không thành tâm, không thể làm gì khác hơn là tìm thuyền Lục gia.

" Làm ăn khó tránh khỏi, nàng đừng khó chịu, mẹ nàng cùng chị dâu không nói gì, đi nói chuyện làm ăn, không phải đi tìm hoa " Nói là nói như vậy, có thể không thật sự nói chuyện làm ăn, nói xong làm ăn luôn là đi tìm hoa, bất quá nàng có thể làm gì, cũng không thể cùng Quý Như Sân than phiền.

" Nàng nói nếu sau này tướng công Thiên Thiên thường xuyên đi thanh lâu nên làm cái gì? " Quý Như Sân khó được ý thức làm mẹ, vì câu nói Quý Trì Nhu, thiếu chút nữa Quý Tiểu Thiên nước mắt một phen.

" Nàng yên tâm, nếu con gả cho người như vậy, ta chặt chân mang về cho nàng " Từ khi có Trì Nhu, Quý Tiểu Thiên càng hiểu được Quý Lão Gia đối với mình bất mãn, mình không để Thiên Thiên gả cho một người không tiền đồ như vậy. Nếu như có thể, cũng phải để Thiên Thiên xuất giá sau đó ở trong nhà, mới có thể không để cho người khi dễ.

" Hôm nay mẹ còn nói, muốn cho Thiên Thiên đi theo Trì Phong bọn họ cùng nhau học tập " Quý Như Sân lại nghĩ tới một chuyện.

" Sớm như vậy, Thiên Thiên mới hơn hai tuổi " Quý Tiểu Thiên có chút kinh ngạc, chơi còn chưa kịp đâu.

" Đúng nha, Thiên Thiên bây giờ đi theo chị dâu học đàn, học làm sao giờ còn chưa trở lại, không có người cùng ta chơi " Quý Như Sân bộ dáng bất mãn, chẳng qua là không người cùng chơi, Quý Tiểu Thiên suy nghĩ, cảm thấy hay là tìm một phu tử đi, đi theo Quý Như Sân không chừng dạy thành cái dạng gì. Tính toán, hôm nay cửa hàng với sòng bạc kiếm không ít, vừa vặn có thể mời phu tử tốt, nàng mới không chiếm tiện nghi Quý gia, Quý Tiểu Thiên nàng cũng có thể kiếm phu tử cho con gái mình.

Quý Trì Nhu ban đầu đi theo phu tử học, Quý Như Sân chân chính tìm không ra người chơi, ban đầu đi theo Quý Trì Nhu bên cạnh quấy rối, luôn nghĩ Quý Trì Nhu học mau để cùng mình đi chơi, phu tử quả thực không chịu nổi, hướng Quý Tiểu Thiên tố cáo, Quý Tiểu Thiên hết sức khó xử mỗi ngày tự mình đưa Quý Như Sân đi cửa hàng, qua một thời gian ngắn chạy đi nhìn Quý Như Sân có chạy trở về quấy rầy Quý Trì Nhu không. Quý Như Sân thấy Quý Tiểu Thiên cùng mình, cũng quên con gái nhà mình, đi theo Quý Tiểu Thiên trở về cuộc sống chưa sinh con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play