Nói thật, Cẩm Ngân sống qua ba trăm năm nhìn từng triều đại thay đổi, nhìn chiến hoá liên miên đến dung nhan tên họ của thân sinh phụ mẫu cũng đã mờ nhạt không nhớ rõ nổi. Khi còn thiếu niên kinh cuồng cũng yêu một người, sau đó vì rất nhiều lý do, cả hai đều mệt mỏi cuối cùng buông tay nhau để mặc đoạn tình đầu này trôi theo thế sự, y theo một vị chân nhân tu đạo, hắn theo lời cha mẹ cưới thê tử dựng sự nghiệp. Có thể nói đây là chuyện tình đầu tiên kết thúc trong an bình của Cẩm Ngân.
Về sau y cũng hứng thú cùng vài người trở thành bạn lữ nhưng có lẽ là do bọn họ quá đa tâm, quá mẫn cảm cũng quá tham lam cuối cùng chỉ còn lại dằn vặt và phản bội. Cẩm Ngân cũng hiểu sinh mệnh của phàm nhân rất ngắn ngủi, khi chứng kiến bản thân ngày một già đi còn ái nhân vẫn cứ mãi trẻ trung là điều đáng hận cỡ nào, nhưng không thể dùng loại lý do này để bào chữa cho lỗi lầm họ gây ra. Nếm trải quá nhiều đắng cay ngọt bùi khiến thứ gọi là hỉ, nộ, ái, lạc dần dần bị mài mòn... Đến khi nhìn lại, bản thân là ai cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Y sống như một con rối không có trái tim từng ấy năm, hiện tại trở thành một con rối chân chính cũng không cảm thấy ngạc nhiên hay oán hận gì. Chẳng qua vị " chủ nhân" này làm y không ngờ được.
Âu Thần Viên?
Đúng vậy, hàng trăm con rối ở đây đều được Âu Thần Viên tạo ra, kể cả con rối mà Cẩm Ngân nhập hồn vào. Vì vậy hiện tại, Âu Thần Viên là chủ nhân của y.
Cẩm Ngân "...."
Thật sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện cũng tương ngộ! Dây dưa không dứt! Càng gỡ càng rối!
Đối với con rối mà nói, kẻ tạo ra chúng chính là trời, chỉ cần một mệnh lệnh dù huỷ hoại bản thân hay xông vào hố lửa đều không do dự thực hiện. Cẩm Ngân có cảm giác muốn dùng tay vuốt mặt mình, tính toán nhân quả của ba mươi hai mạng người nhà Âu Thần mình đang gánh trên vai xem ra đã trả được một nửa rồi đi? Còn một nửa nữa...haizz
Bỗng nhiên các dây thép đang quấn ở cổ tay cổ chân y buông lỏng ra, Cẩm Ngân ngã ập xuống trên đám xác rối kia, đôi mắt vừa mới thanh minh đã trở nên mờ mịt như đứa trẻ mới lọt lòng, hơi nghiêng đầu nhìn Âu Thần Viên. Dung mạo của Âu Thần Viên so với trước đây không hề thay đổi, dáng người cao ngất khoác lên một thân trường bào đen làm cho người ta cảm giác rất áp lực, khí tức trở nên âm trầm hơn rồi? Rốt cuộc y đã chết đi bao lâu?
" Chủ nhân...?"
Cẩm Ngân thăm dò thử gọi một tiếng, trong chớp mắt đã thấy Âu Thần Viên bóp chặt khớp hàm của mình, toàn thân giống như bị cả trăm mũi kim đâm vào đau đớn cực kỳ.
Khoan!?
Con rối làm sao biết đau được!?
Cẩm Ngân siết chặt nắm tay nỗ lực mở to hai mắt bày ra bộ dáng kiếp sợ đẩy tay Âu Thần Viên ra, trong một khắc hai ngón tay thon dài của hắn đi vào kẹp lấy chiếc lưỡi mềm mại vuốt ve một chút, sau đó hai ngón tay siết chặt lộ ra lưỡi dao vô cùng nhỏ bên dưới móng tay trực tiếp cắt đứt cuống lưỡi của y.
Cơn đau trải dọc toàn thân giờ chỉ tập chung duy nhất vào trong khoang miệng, hai vai Cẩm Ngân run lên, qua một thời gian thì bình tĩnh trở lại. Âu Thần Viên luôn âm thầm quan sát phản ứng của y, nụ cười bên khoé môi càng lạnh lẽo tuỳ ý đem chiếc lưỡi đã đứt lìa ném xuống đất.
" Quả nhiên là cảm nhận được đau đớn, không uổng công bao năm qua dùng tinh dược chắt lọc từng chút tạo ra mạch máu cùng gân thịt"
"..."
Con rối sẽ không chảy máu, nhưng sẽ đau đây là chuyện hoang đường cỡ nào.
Cẩm Ngân hơi rũ mi mắt mím chặt môi lại, cảm giác khoang miệng trống rỗng đau đến chết lặng. Âu Thần Viên nắm chặt lấy phần tóc sau gáy của y lôi mạnh y ra khỏi đám xác rối ngổn ngang, cứ như kéo một con thú hoang đã chết xềnh xệch ra khỏi đại điện âm u.
" Mặc kệ ngươi có phải y hay không, nếu như đã rơi vào tay ta vậy thì chờ gánh hoạ đi."
Âu Thần Viên mang Cẩm Ngân về giáo đàn của hắn, không cho y một ánh mắt dư thừa nào đem y ném cho thuộc hạ đem y nhốt tại một căn biệt viện bỏ hoang. Cẩm Ngân lười oán hận hoặc nói không để cách cư xử trẻ con này của Âu Thần Viên vào mắt. Y vừa mới biết được hoá ra lúc trước Âu Thần Viên may mắn tìm được một loại thánh khí bị chôn vùi vạn năm tên gọi Xích Hồn, kẻ chết người sống chỉ cần bị xích hồn móc vào dù từ cõi âm ti tăm tối nhất cũng sẽ bị kéo trở lại nhân gian.
Ngươi tưởng rằng bản thân đã bị đá ra khỏi hồng trần lại bị đồ đệ của ngươi kéo hồn lại ép ngươi nhập vào thân xác của một con rối để tiếp tục hành hạ ngươi cho thoả hận thù. Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào!
Cẩm Ngân thật sự đưa tay lên vuốt mặt, lúc trước tuy nói Cẩm Ngân đồ sát cả nhà Âu Thần Viên nhưng rõ ràng gia tộc hủ bại đó không chuyện nhơ bẩn nào không nhúng tay, mua không ít nữ hài dưới mười hai tuổi về giết chết để tế lễ, dùng máu để nhuộm vải bán giá cao ngất ngưởng, mà nhìn qua cũng không thương yêu gì Âu Thần Viên cho cam vậy mà Âu Thần vì bọn họ trả thù y từng ấy năm, đến khi y chết rồi lại kéo y lại dày vò tiếp. Đây chính là một giọt máu đào hơn ao nước lã trong truyền thuyết sao?
Hoá ra lão tử bao năm qua chăm bẵm nuôi dạy hắn thành người để hắn quay lại nói " Công ơn dưỡng dục của sư tôn cao như trời rộng như bể, hiện tại đệ tử xin phép được dùng thân thể người rửa huyết hải thâm thù khi xưa, sư tôn vất vả rồi."
Ha ha ha.
Cẩm Ngân nghiền ngẫm từng câu nói của Âu Thần ngày đó, hình như hắn cũng không xác định kẻ nhập hồn là y? Có nghĩa hắn cũng không tin tưởng thứ thánh khí Xích Hồn kia sẽ móc được hồn y về? Vậy có nên tiếp tục giả ngu hay không?
Hiển nhiên...không thể!
Sẽ bị chơi chết đó! Nhưng không giả ngu cũng sẽ bị chơi chết!
Một tiếng búng tay rất nhẹ vang lên, Cẩm Ngân vốn đang đứng ở ngoài cửa phòng thì giật mình tỉnh táo lại, thân thể đã phản ứng trước não nhanh chân đi vào thư phòng. Âu Thần Viên lười biếng dựa vào trường kỷ, bên cạnh chất hàng đống công văn lộn xộn, hiển nhiên cái giáo đàn hắn điều hành quy mô không hề nhỏ thậm trí là khổng lồ. Lúc Cẩm Ngân tiến vào mắt của hắn vẫn không rời khỏi công văn chỉ điều chỉnh người ngồi thẳng dậy.
" Cởi y phục ra."
"...."
Ngón tay của Cẩm Ngân cứng đờ theo mệnh lệnh đem y phục rộng thùng thình của mình cởi ra từng cái một đến khi cả thân thể xích loã đứng trước mặt Âu Thần Viên, bên trong nội tâm Cẩm Ngân có chút tan vỡ. Sống suốt một đời, vào mấy ngày cuối bị ngược đãi như dã thú nhốt trong lồng, hiện tại sống lại thân thể cũng không nghe theo mình, chỉ như sủng vật người ta muốn đánh đập lăng nhục tuỳ ý. Tam quan, tiết tháo dù đã vỡ đến không dán lại được nhưng bị nghiền nát thành như vậy...
Âu Thần Viên tiếp tục xử lý công văn, đến khi " ngọn núi nhỏ" vơi đi hơn phân nửa mới nhấc mí mắt lên nhìn con rối đang im lặng đứng ngay gần mình, không thể không nói bao nhiêu dược liệu tiên thảo được triết suất ra từng giọt một đắp nặn nên thân thể con rối giống hệt người thật này rất đáng giá, từ gương mặt tuyệt diệu đến thân hình cân xứng chạm vào dẻo dai mềm mượt chỉ là chung quy không phải người sống, sẽ không có vân tay, cũng chẳng có độ ấm.
Linh hồn trong con rối này...liệu có phải y không?
Nếu là y, vẻ mặt hiện tại sẽ pha lẫn buồn bực cùng bất đắc dĩ đi?
Ánh mắt của Âu Thần Viên ngày càng nóng bỏng, ngày càng quái dị như một con báo đang nhìn chòng chọc con mồi. Cẩm Ngân mím chặt môi đè nén lại bản năng phục tùng của con rồi cố gắng điều khiển cơ thể mình lùi ra sau một bước. Âu Thần nhận ra động tác của y, chồm người dậy nắm lấy cổ tay của y kéo mạnh lại. Cái tư thế nhào vào lồng ngực không có khả năng xảy ra vì hắn đã nghiêng người áp đảo y xuống nhuyễn tháp, sau gáy bị hoa văn trạm trổ bên trên đập vào đau quá.
Nhưng ngay sau đó cái đau xé rách từ phía dưới truyền đến làm y lập tức co quắp, đôi môi luôn khép chặt không khống chế được hé ra hút không khí để lộ khoang miệng bên trong trống rỗng không có đầu lưỡi.
Âu Thần Viên tiến vào.
Thật sự...đau muốn chết.