Ân Ngôn sau hai ngày ở cùng Giang Nghiêm Phong liền phát hiện, chỉ cần cậu càng chống đối thì tên biến thái đó càng hung hãn.

Chính vì như vậy Ân Ngôn rất thức thời, chỉ cần Giang Nghiêm Phong muốn thì cậu biến thành một cái xát, để mặc Giang Nghiêm Phong muốn làm gì thì làm.


Mà Giang Nghiêm Phong đâu dễ dàng bỏ qua cho Ân Ngôn, lần nào cũng làm đến khi Ân Ngôn chịu không nổi cầu xin hắn thì hắn mới thỏa mãn.

Thời gian trên đảo chỉ còn có hai ngày nữa, Ân Ngôn thực sự vui mừng, những ngày qua chính là những đáng sợ nhất cuộc đời cậu. Nhưng Ân Ngôn chính là không biết giấu giếm niềm vui của mình, Giang Nghiêm Phong đều cảm nhận được.

Buổi tối trong phòng, Ân Ngôn và Giang Nghiêm Phong ngồi trước một cái tivi lớn.


Ân Ngôn thấy khó hiểu nhìn sang Giang Nghiêm Phong: "Coi gì?"

Giang Nghiêm Phong: "Hừm, điều thú vị."

Màn hình được mở lên, trên đó bắt phát một đoạn hình ảnh dung tục, đó chính là hai nam nhân đang làm tình với nhau.


Trong hình nam nhân nằm dưới không ngừng phát ra tiếng khóc nỉ non lẫn tiếng rên rỉ dâm mỹ, miệng thì đang cầu xin nhưng làm người nghe cảm giác như đang câu dẫn gợi tình, người nam nhân này chính là Ân Ngôn. Mà người nam nhân trên đã được xử lí che mờ gương mặt, không cần nghỉ cũng biết đó là Giang Nghiêm Phong.

Ân Ngôn đơ người ra, lúc ngày Giang Nghiêm Phong nói thì thầm vào tai Ân Ngôn: "Đây là lần đầu tiên của em đó, rất đẹp!"

Ân Ngôn lúc này tỉnh táo lại, đứng bật khỏi ghế, nóng giận: "Giang Nghiêm Phong anh cuối cùng là muốn gì."

Giang Nghiêm Phong dựa ghế ngước nhìn Ân Ngôn đang nổi giận: "Tôi chỉ là muốn kỉ niệm thôi."

Ân Ngôn lớn tiếng: "Không cần, có gì hay mà kỉ niệm."

Giang Nghiêm Phong cười nhẹ: "Hừm, tôi là sợ em quên mất lần đầu tiên của mình, cũng sợ em quên mất chủ nhân của mình."

Ân Ngôn nắm lấy cổ áo Giang Nghiêm Phong: "Anh xóa đoạn phim này cho tôi, ngay lập tức!"

Giang Nghiêm Phong: "Mấy ngày nay ngoan ngoãn, bây giờ lộ bản chất thật rồi. Bảo bối tôi rất thích."

Nói xong Giang Nghiêm Phong đột ngột hôn môi Ân Ngôn, Ân Ngôn giãy giụa nhưng bị kiềm chặt.

Mãi đến khi Ân Ngôn bị hôn hô hấp khó khăn, hoàn toàn dựa vào người Giang Nghiêm Phong thì mới được thả ra.

Giang Nghiêm Phong ôm lấy Ân Ngôn vào lòng: "Em thật cứng đầu, ở bên tôi rất tốt mà. Em muốn gì tôi cũng sẽ cho em."

Ân Ngôn cảm thấy bất lực, mệt mỏi, tự hỏi tại sao mình lại gặp chuyện như thế này, những ngày qua ngoại trừ trên giường bị hành hạ đến phát khóc thì những lúc bình thường Ân Ngôn luôn lạnh nhạt. Nhưng giây phút này cậu đã khóc: "Buông tha cho tôi đi... Cầu xin anh!"

Giang Nghiêm Phong sờ mặt Ân Ngôn, mặt đối mặt với cậu: "Ngoan, tôi yêu em!"

Ân Ngôn mắt đẫm lệ, thoát ra khỏi người Ân Ngôn bước lùi về sao: "Tôi không cần, Giang Nghiêm Phong, tôi cầu xin anh, anh tha cho tôi. Tôi thật sự không cần, không muốn cái gì hết. Tôi chỉ cần cuộc sống bình yên thôi."

Giang Nghiêm Phong: "Ân Ngôn, những thứ tôi cho em, em không cần thì em vẫn phải nhận lấy."

Giang Nghiêm Phong nhìn thấy Ân Ngôn càng lùi về sau, càng lúc càng cách xa hắn nên bước nhanh lại ôm lấy Ân Ngôn bế đến giường lớn.

Ân Ngôn bây giờ như phát điên mà đánh Giang Nghiêm Phong, nhưng cuối cùng hai tay vẫn bị Giang Nghiêm Phong chế trụ.

Ân Ngôn hét lên: "Cút, cút đi."

Giang Nghiêm Phong: "Em biết rằng tôi sẽ dùng đoạn phim này uy hiếp em, vậy tại sao em không biết làm cách nào để tôi không công bố đoạn phim này sao?"

Ân Ngôn lắc đầu: "Tôi không biết, không biết gì hết, anh cút đi cho tôi."

Ân Ngôn làm sao mà không biết chứ, chẳng qua cậu không muốn tiếp tục bị làm nhục, không muốn gặp Giang Nghiêm Phong nữa. Cậu luôn nghỉ chỉ cần qua một tuần ở trên đảo này, cậu sẽ thoát khỏi Giang Nghiêm Phong.


Ân Ngôn thực sự không nghỉ đến sẽ bị quay lén, cậu nghỉ Giang Nghiêm Phong là nhất thời hứng thú, để hắn chơi chán rồi thì cậu sẽ được tha. Không ngờ rằng Giang Nghiêm Phong lại nói rằng hắn yêu mình.

Giang Nghiêm Phong lạnh lùng: "Được, em không biết, vậy để tôi nói rõ cho em biết. Em phải thuận theo tôi, phải chiều chuộng tôi, chỉ cần tôi kêu em một tiếng thì em phải đi đến bên cạnh tôi, chỉ cần tôi muốn đè em thì dù là ở đâu em cũng phải phục vụ tôi, thỏa mãn tôi."

Giang Nghiêm Phong bóp cổ Ân Ngôn: "Bằng không, tất cả mọi người đều sẽ được chiêm ngưỡng dáng vẻ dâm đãng của em trên giường."

Sau đó Giang Nghiêm Phong bắt đầu xé đồ Ân Ngôn mạnh mẽ đi vào.

Ân Ngôn đau đớn: "A... A... Ư..."

Ân Ngôn giãy giụa, đánh Giang Nghiêm Phong, cậu đánh Giang Nghiêm Phong tới tấp, trút hết những uất ức lên nhưng cú đánh đó.

Sau đó, vào hai ngày cuối cùng ở trên đảo Ân Ngôn bị Giang Nghiêm Phong đòi hỏi đủ kiểu. Bình thường chỉ làm tình trong phòng, nhưng vào hai ngày cuối cùng Giang Nghiêm Phong chính là làm ở khắp nơi, chỉ cần hắn muốn.

Ân Ngôn không chịu ăn, Giang Nghiêm Phong liền đè cậu lên trên bàn ăn mà làm. Đi dạo vườn hoa, Ân Ngôn không thèm đoái hoài đến hắn, Giang Nghiêm Phong liền đè cậu ở bụi hoa mà làm.

Giang Nghiêm Phong chính là đang chứng minh lời nói đêm đó của hắn: "Em phải thuận theo tôi, phải chiều chuộng tôi, chỉ cần tôi kêu em một tiếng thì em phải đi đến bên cạnh tôi, chỉ cần tôi muốn đè em thì dù là ở đâu em cũng phải phục vụ tôi, thỏa mãn tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play