Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Ân Ngôn trở về ký túc xá, sáng nay cậu không có tiết học.
Ngã lưng xuống giường nhìn trần nhà, cậu phát ra một tiếng thở dài. Ân Ngôn muốn điện cho Trương Nghi nhưng cậu không dám, không còn mặt mũi nữa.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình thì ra là mẹ của Ân Ngôn.
Ân Ngôn: "Mẹ, con nghe."
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng khóc.
Ân Ngôn ngồi dậy khẩn trương: "Mẹ, có chuyện gì, mẹ, đừng khóc, nói cọ nghe."
Ở bên kia điện thoại mẹ Ân nức nở: "A Ngôn... Hu... Tiểu Nghi... Nó..."
Ân Ngôn vừa nghe thấy tên Trương Nghi lòng nặng trĩu, giọng run run: "Cậu ấy... Làm sao..."
Mẹ Ân khóc lớn: "Nó chết rồi... Hu hu... Tiểu Nghi đáng thương..."
Ân Ngôn điếng người, điện thoại rơi khỏi tay: "Không, không thể nào."
Ân Ngôn run rẩy cầm điện thoại lên, bấm điện chi ba: "Ba... Trương Nghi... Chết rồi sao?"
Ba Ân bên kia giọng nói âu sầu nghẹn ngào: "Là thật..."
Ân Ngôn run run: "Tại sao, cậu ấy tại sao lại chết..."
Ba Ân thở dài: "Nó bị người ta cưỡng bức, cắt cổ tay tự tử."
Ân Ngôn buông điện thoại khóc lớn, khóc một hồi cậu lấy lại bình tĩnh bắt xe về nhà.
Ba Ân nhìn thấy con trai hai mắt đỏ hoe, lòng xót xa: "A Ngôn!"
Ân Ngôn gương mặt phờ phạt, tóc tai rối bời: "Ba, con muốn đến nhà tang lễ."
Ba Ân gật đầu, chở Ân Ngôn đến nhà tang lễ.
Một lúc sau, tại nơi diễn ra tang lễ bây giờ ai đang chăm chú, mặt hiện rõ xót xa cho cậu thiếu niên đang khóc đến đáng thương ở đó.
Cậu thiếu niên cứ quỳ mãi, đầu cúi xuống chạm đất người vì khóc mà run lên, Ân Ngôn đã quỳ như vậy cả tiếng rồi.
Từ lúc đến nơi cậu đã quỳ như vậy, giữ nguyên tư thế đó cả tiếng đồng hồ. Ba mẹ Trương Nghi nhìn thấy cậu như vậy càng thêm đau lòng.
Mẹ Ân thấy con trai mình như vậy, chịu không được đến gần: "A Ngôn con đứng lên đi, con cứ quỳ như vậy tiểu Nghi cũng không sống lại được."
Ba Ân đỡ cậu: "A Ngôn, đứng dậy đi con trai ngoan."
Ai biết được Ân Ngôn vừa bước được vài bước đã ngất xỉu.
Cơ thể cậu vừa mới trải qua một trận bệnh, tinh thần luôn căng thẳng, ngồi xe nhiều giờ liền tất nhiên là không chịu được.
Cả nhà tang lễ rối loạn vì cậu. Ai cũng tiếc thương cho Trương Nghi và đau lòng cho Ân Ngôn.
Khi Ân Ngôn tỉnh dậy phát hiện mình đang ở bệnh viện, ba mẹ cậu đều ở đó, vừa nhìn thấy con trai bảo bối của mình tỉnh mặt hai người họ hiện rõ vẻ vui mừng.
Mẹ Ân rưng rưng: "A Ngôn, con cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Ba Ân gương mặt mệt mỏi: "Vợ à, em đi gọi bác sĩ đi."
Mẹ Ân liền rời đi.
Lúc này ba Ân nghiêm mặt: "A Ngôn, con là gay?"
Ân Ngôn vì bất ngờ nên im lặng, thấy vậy ba Ân nói: "Vừa rồi ba thay đồ cho con đều nhìn thấy hết những vết tích đó, hơn nữa bác sĩ sau khi kiểm tra cho con cũng có nói phần phía sau của con cần bôi thuốc đều đặn, không được tiếp xúc nữa."
Ân Ngôn kinh ngạc, rồi chợt khóc lên: "Ba, ba cứu con với..."
Ba Ân thoáng kinh ngạc khi thấy phản ứng của con trai, liền trấn an: "A Ngôn, con bị gì, từ từ kể ba nghe, ba sẽ giúp con."
Ân Ngôn kiềm chế cơn khóc, nắm lấy tay ba Ân, từ từ kể đầu đuôi câu chuyện, từ lần đầu tiên gặp Giang Nghiêm Phong cho đến cái chết của Trương Nghi.
Ba Ân càng nghe mặt càng đen: "Khốn kiếp, A Ngôn con yên tâm, ba sẽ giúp con. Con nghỉ ngơi đi."
Đúng lúc này mẹ Ân dẫn bác sĩ đến, ba Ân để lại vài câu rồi rời đi.
Không ngờ là trong lúc ba Ân đi, mẹ Ân bảo là đi vệ sinh một chút thì Giang Nghiêm Phong lại xuất hiện trong phòng bệnh của Ân Ngôn.
Vừa nhìn thấy Giang Nghiêm Phong ánh mắt Ân Ngôn hiện rõ hận ý: "Đồ giết người!"
Giang Nghiêm Phong tĩnh bơ: "Cô ta tự sát chứ tôi không cầm dao đâm cô ta."
Ân Ngôn chán ghét: "Nếu không phải anh cho người làm chuyện đê tiện với cô ấy, thì làm sao cô ấy tự sát."
Giang Nghiêm Phong vẫn lạnh nhạt: "Em cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Đột nhiên ngoài cửa truyền vào giọng của ba Ân: "Sức khỏe của con trai tôi không cần Giang thiếu gia cậu quan tâm."
Ân Ngôn: "Ba!"
Giang Nghiêm Phong quay người: "Bác Ân!"
Ba Ân lạnh lùng: "Mời Giang thiếu gia từ nay về sau đừng làm phiền con trai tôi nữa."
Giang Nghiêm Phong nhìn thẳng vẻ mặt tự đại: "Xem ra bác đã biết chuyện của cháu và Ân Ngôn rồi, vậy cháu cũng nói thẳng, cháu sẽ không rời xa Ân Ngôn."
Ba Ngôn nở nụ cười lạnh: "Cậu không quyết định được việc này đâu Giang thiếu gia."
Lúc này chuông điện thoại của Giang Nghiêm Phong reo lên, sau khi nghe điện thoại hắn hướng hai cha con Ân Ngôn nói: "Bây giờ cháu có việc, khi xong việc sẽ ghé thăm."
Ba Ân quay lưng về phía Giang Nghiêm Phong nên gắn không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của ông ấy nhưng Ân Ngôn thì thấy.
Sau khi Giang Nghiêm Phong rời đi, Ân Ngôn liền hỏi: "Ba, ba đã làm gì."
Ba Ân cười hiền hòa: "A Ngôn, con sau này không cần lo lắng Giang Nghiêm Phong nữa, cậu ta sẽ không đến tìm con đâu."
Ân Ngôn khó hiểu: "Ba chắc chắn!"
Ba Ân khẳng định: "Chắc chắn, cậu ta sẽ không thể chống lại ba của cậu ta, con yên tâm."
Nghỉ một lát ba Ân nói: "A Ngôn ba sắp xếp cho con đi du học, rời xa nơi này một thời gian, hi vọng con quên được tiểu Nghi."
Ân Ngôn cảm động nhìn ba mình, chân thành nói tiếng: "Cảm ơn!"
Quả thật như lời ba Ân nói, Giang Nghiêm Phong không có tìm cậu nữa.
Khi gần đi du học Ân Ngôn nhận được một tin vui cậu sắp có em.
Thật là một tia nắng giữa trời đông.