"Văn Huyên à, nói nhiều với con nhỏ này làm gì, xem chừng nó vẫn chưa biết mình đang đắc tội với ai đâu!"

"Phải đó, phục vụ kiểu gì mà lại chẳng biết cách cư xử! Chi bằng dạy cho nó hiểu thế nào là phép tắc đi!"

Trác Văn Huyên cười khẩy, sự khích lệ từ đám bạn đã khiến ý định bắt nạt người của cô ta lại càng thêm được củng cố.

Chu Anh không ngừng bị những cánh tay kia đẩy lùi về sau, liền bắt đầu hốt hoảng, đôi chân chưa kịp trụ vững đã mất thăng bằng...

"Chuyện gì mà náo nhiệt vậy?"

Một đôi tay vươn ra đỡ lấy cô, Chu Anh tức thì rơi vào lồng ngực mềm mại, thoang thoảng hương hoa trang nhã của ai đó. Khoảnh khắc trông thấy phía sau mình là Bạch Thụy Hoan, khuôn mặt thanh thuần của nữ chính Chu Anh lại càng thêm phần kinh hãi.

Mà những kẻ còn lại có mặt ở đây, đều nhận ra được thân phận của người vừa mới đến.

"Bạch Thụy Hoan??" Đứa con gái bên cạnh Trác Văn Huyên khẽ thốt lên, sau đó lén kéo lấy gấu áo của cô ta.

"Biết rồi, có gì mà phải làm quá lên thế!" Miệng thì nói vậy, nhưng bộ dáng vị thiên kim nọ vẫn thoáng hiện chút dè chừng.

Phùng Nghiên quan sát biểu tình đột ngột thay đổi của đám con gái nọ, thầm nghĩ không ngờ nữ phụ phản diện lại có thể khiến bọn họ e ngại đến như vậy. Quả nhiên, độ ngang ngược của Bạch Thụy Hoan thực đúng là danh bất hư truyền, bá đạo không ai sánh bằng!

Sau khi giác ngộ xong, cô quả thật không biết nên vui hay nên buồn.

"À, Trác Văn Huyên phải không? Hoan nghênh cô đến giao lưu với hội quán chúng tôi!" Bạch Thụy Hoan bề ngoài tuy niềm nở, thế nhưng đôi mắt phượng lại ánh lên tia nhìn sắc bén: "Chỉ có điều, người không phận sự thì không được phép ra vào phòng nghỉ dành cho nhân viên. Cô và bạn mình vẫn chưa biết chuyện đó à?"

Vừa rồi Phùng Nghiên đã nghe thấy tên người nọ, nhận ra nhân vật này có lẽ là thiên kim của nhà họ Trác. Ông bà Trác ngoài năm mươi tuổi mới có nổi một mụn con, vậy nên mới mặc sức dung túng, khiến cho Trác Văn Huyên đi đâu cũng hếch mũi đến tận trời, căn bản không xem ai ra gì. Điểm này quả thật có phần giống với Bạch Thụy Hoan, đều là bệnh công chúa. Thế nhưng so với Bạch Thụy Hoan mưu mô thâm hiểm, thì kẻ đầu óc đơn giản như Trác Văn Huyên vốn chẳng được tính là gì.

"Hừ, có gì ghê gớm chứ? Tôi đi nhầm chỗ thì đã sao?" Trác Văn Huyên thoáng vẻ chột dạ, đột nhiên chỉ thẳng vào mặt Chu Anh: "Cái đồ xui xẻo này lại dám làm bẩn váy của tôi, hôm nay cô ta đừng hòng rời khỏi đây dễ dàng!"

Phùng Nghiên liếc nhìn đống đổ vỡ bên dưới chân mình, vô vàn mảnh thủy tinh nhỏ cùng thứ chất lỏng gì đó vương vãi khắp nơi trên mặt sàn, tạo thành một mớ hỗn độn, lại nhìn sang bộ váy đã bị ướt hết một mảng của đối phương, quả thật cũng có chút khó coi...

"Vậy cô Trác muốn thế nào?"

"Đơn giản thôi, quản lí Bạch để tôi đích thân dạy dỗ lại ả nhân viên này một phen, tôi hả giận rồi thì mọi chuyện coi như xong!"

Phùng Nghiên không cần suy nghĩ, dứt khoát đáp lại một câu: "Tôi từ chối."


"Bạch Thụy Hoan, cô...! "

"Cách duy nhất để giải quyết chuyện này, chính là để nhân viên của tôi đích thân xin lỗi cô Trác, sau đó hội quán chúng tôi sẽ căn cứ vào thiệt hại của cô để bồi thường một cách thích đáng, đôi bên dĩ hòa vi quý." Phùng Nghiên chống cằm nghĩ ngợi: "Còn nếu cô Trác vẫn chưa hài lòng, tôi đành phải chịu phiền phức một chút, cho người kiểm tra lại camera giám sát để làm rõ sự việc, tiện thể đòi lại công bằng cho cô. Cô cảm thấy thế nào?"

Nét bối rối thoáng hiện trên gương mặt của Trác Văn Huyên, rõ ràng là cô ta vẫn không cam tâm, nhưng cũng hiểu được rằng mình không thể làm lớn chuyện.

Phùng Nghiên ngậm cười, từ đầu đến cuối, mọi biểu hiện của đối phương đều bị cô thu hết vào trong tầm mắt.

"Được thôi! Nể mặt quản lí Bạch, tôi không thèm so đo với loại người thấp kém này!"

"Cảm ơn cô Trác!" Phùng Nghiên lại quay sang Chu Anh, phát hiện nữ chính vẫn đang yên lặng đứng một chỗ, mặt cúi gằm xuống không rõ biểu tình. "Chu Anh, cô mau nhận lỗi với vị khách này đi!"

"Thưa quản lí, tôi không sai, việc gì phải xin lỗi?" Nữ chính ngước đôi mắt sáng trong lên, cơ hồ những hoang mang lo sợ trước đó đều tan biến hết. Thứ duy nhất hiện hữu trên người cô lúc này, chính là lòng tự tôn không gì có thể xâm phạm được.

Bà cô của tôi à, bây giờ không phải là lúc để bướng bỉnh đâu!

Phùng Nghiên thầm mếu máo trong lòng. Cứ thử so sánh lực lượng hai bên là đủ hiểu, đối phương ba còn cô chỉ có hai, đã vậy nữ chính còn không biết đánh nhau...

Điều nghiêm trọng nhất chính là, Chu Anh không đời nào xem cô giống như người cùng phe với mình.

"Bất kể vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, phục vụ không chu đáo, làm khách hàng mất hứng thì chính là lỗi của cô!" Phùng Nghiên tỏ vẻ công tư phân minh nói, hi vọng Chu Anh có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mình. "Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa!"

"Tôi không xin lỗi, rõ ràng là bọn họ cố tình gây sự!"

Phùng Nghiên tính tới tính lui, lại không nghĩ đến việc Chu Anh sẽ bài xích sự giúp đỡ của mình, ngược lại còn nghĩ cô cố ý cùng với đám con gái kia hợp sức sỉ nhục cô ấy!

"Mày được lắm! Con nhỏ chết tiệt này!" Trác Văn Huyên tức thì nổi đoá, xông đến đẩy mạnh Chu Anh. Cùng lúc đó, hai đứa con gái đi chung với cô ta nhanh chóng tiến lên, mỗi người một bên giữ chặt lấy Phùng Nghiên.

Không xong!

"Hôm nay món nợ mày dám dụ dỗ bạn trai của tao, tính luôn một thể đi!"

Bốp!!

Phùng Nghiên vùng vẫy nhưng vẫn không kịp thoát ra, đành phải chứng kiến cái tát như trời giáng đáp xuống mặt nữ chính.

Chu Anh kêu lên một tiếng, choáng váng lui lại mấy bước, cơ thể chao đảo ngã xuống vị trí đầy những mảnh thủy tinh vỡ! Ngay tức thì, mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu trộn lẫn vào trong không khí.

Trái tim Phùng Nghiên thót lên đến tận cuống họng, cô vặn cánh tay, tránh thoát khỏi hai đứa con gái phía sau mình, lập tức nhào đến muốn đỡ Chu Anh...

Cánh cửa phòng nhân viên đột nhiên bật mở, Thôi Tử Ngạn từ đâu xuất hiện, liền bị cục diện trước mắt làm cho sững sờ.

"Chu Anh!!"

Cậu lập tức nhào đến đẩy Phùng Nghiên ra, đôi tay rắn chắc nâng lấy cơ thể yếu ớt đang không ngừng run rẩy của nữ chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play