"Cậu ấy vừa mới bị trộm một cái đồng hồ một ngàn hai trăm vạn, đang tìm kẻ trộm đây."

Hàn Phong lạnh mặt, có chút nóng nảy: "Chúng tôi không ăn trộm."

Kiều Nam Sở châm một điếu thuốc: "Ai biết được."

Mười phút sau Trình sir đội hình trinh đến, tiến hành bắt giam Hàn Phong và những người có liên can.

Kiều Nam Sở không thuộc đội hình trinh, bèn ở một bên nhìn, hút hai điếu thuốc, tâm trạng không tồi, gợi ý với Trình sir: "Tôi hoài nghi bọn họ giấu tang vật trong xe."

Lãnh đạo trực tiếp của Trình sir là anh rể họ của Kiều Nam Sở.

Nói thật, Trình sir đến bây giờ cũng chưa hiểu vị Đại thiếu gia này đang định làm chuyện xấu gì, nhưng vẫn phải cho chút mặt mũi: "Xe cũng kéo đi."

Cứ như vậy mà mang cả người và xe tới cục cảnh sát, mặt khác, Trình sir còn để lại một đội ở lại hiện trường, tiếp tục điều tra.

Kiều Nam Sở dập tắt đầu mẩu thuốc lá, sang đường cái đối diện, gõ cửa sổ xe Giang Chức.

"Tang vật, nộp lên."

Giang Chức gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống, ném cho anh.

Kiều Nam Sở ước lượng, cầm trong tay thưởng thức: "Người Lạc gia không có khả năng tự mình ra mặt, là Hàn Phong giúp đỡ tiếp ứng, Trình sir đã cử người đi vào trong tiểu khu xem xét, nếu đồ đã vào tay Hàn Phong, cục cảnh sát có thể lục soát được, nếu lục soát không ra, hẳn còn ở chỗ Chu Thanh Nhượng."

Dù sao, không rơi vào tay Lạc gia là đã đạt được mục đích rồi.

Giang Chức nhìn người Lạc gia không vừa mắt, muốn kiếm chút chuyện cho bọn họ nên mới thò một cước vào chuyện này gây rối một trận.

Kiều Nam Sở nhìn Giang Chức: "Cậu còn không về?"

Anh lại hỏi sang chuyện khác: "Hai chân Chu Thanh Nhượng đều không được?"

"Cũng gần giống vậy, cắt một chân, một chân khác cũng sắp vô dụng." Không phải ngồi xe lăn thì là chống nạng, chân còn lại cũng nom không khác nào như phế rồi.

Giang Chức xuống xe.

"Còn muốn làm gì?"

"Ma ốm kia không thắng được họ Lạc."

Nếu chứng cứ về sự việc của Trình Phi Nhiên còn ở trong tay Chu Thanh Nhượng, chỉ cần vẫn chưa lan truyền, không có khả năng Lạc gia không cướp lại.

Kiều Nam Sở buồn cười: "Cậu không phải ma ốm?"

Giang Chức lấy áo khoác đen trong xe khoác lên: "Ờ, tôi vào thăm bạn chung phòng bệnh."

Kiều Nam Sở: "..."

Thăm cái rắm!

Lạc Thanh Hòa lúc này mới vừa tra được Chu Thanh Nhượng từ Trình Phi Nhiên, Giang Chức sau lưng liền cùng tới đây, còn không phải là muốn nhân cơ hội chơi một vố họ Lạc kia, cho cô ả chút phiền phức ư.

Chứng cứ trong tay Chu Thanh Nhượng, dù thế nào cũng không thể để họ Lạc đoạt lại đi không phải sao?

Kiều Nam Sở vốn dĩ muốn cùng đi qua thì có điện thoại của đội tình báo, có trọng án, anh ở ngoài nghe điện thoại trước.

Thang máy bị phong tỏa, người của cục cảnh sát canh giữ ở các cửa ra vào.

A Vãn đi trước, đèn điều khiển bằng âm thanh hỏng rồi, tối đến nỗi không thấy rõ đường đi, vừa đến lầu một, liền phát hiện có người té xỉu trên mặt đất, lập tức bày ra tư thế phòng ngự: "Ông chủ, ngài đừng đi lên, có trá."

Là người Lạc gia phái tới, ai quăng ở đây? Chu Thanh Nhượng cũng là một ma ốm y như ông chủ.

À, trước đây A Vãn hay gọi Giang Chức là chủ thuê, dạo này đổi sang gọi là ông chủ. Vì IQ của anh ta không cao, chủ thuê đối với anh tỏ ra mười vạn phần ghét bỏ, anh cảm thấy đến đổi mới một chút, khiến chủ thuê thấy được năng lực phi phàm của anh.

Giang Chức nhìn thoáng qua người trên mặt đất.

A Vãn nhanh chóng tiến lên nóng lòng thể hiện bản thân, vô cùng anh dũng nói: "Ông chủ, ngài ra phía sau đi, tôi tới mở đường cho ngài."

A Vãn lời này mới vừa nói xong, sau lưng có thân ảnh chợt lóe, anh tức khắc quay đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa, một chân từ đối diện đạp tới, vừa lúc đạp vào eo anh.

Bùm một tiếng, A Vãn nằm sấp xuống.

"..."

A Vãn anh dũng vô địch..

Móa!

Anh chống đất muốn bò dậy, eo quá đau, bùm một tiếng, lại nằm sấp xuống.

"..."

Người đâu ra sức lớn dữ vậy?

A Vãn trước nay không biết giận cũng phải nổi nóng: "Ai vậy? Đánh lén là tôn tử!" Cái tôn tử này!

Âm thanh này..

Chu Từ Phưởng sửng sốt.

Đột nhiên, một chùm sáng chiếu tới.

Giang Chức cầm di động trong tay, ánh sáng di động lần lượt quét qua mặt cô, cánh tay cô, chữ cái trên áo khoác cô.

"Lại là cô à."

Anh cười, oan gia ngõ hẹp.

Chu Từ Phưởng giơ tay, che ánh đèn di động chiếu tới.

Thừa dịp cô ngơ ngẩn xuất thần, A Vãn đột nhiên chổm dậy, đấm một quyền về phía cô, cô gần như phản xạ có điều kiện bắt ngược lại cổ tay A Vãn, không kiểm soát được lực, xiết vang lên một tiếng, A Vãn đau đến nỗi thở dốc vì kinh ngạc.

Cô lập tức buông tay.

A Vãn nhân cơ hội đánh một quyền vào vai cô.

Phương Lý Tưởng đã nói A Vãn xuất thân là vận động viên quyền anh, thời trước còn lấy được cả giải quán quân quyền anh nhóm thanh thiếu niên toàn quốc, nếu không phải lúc trước lạc lối vào đường cướp bóc, có khả năng anh ta đã là quán quân thế giới, sức anh ta rất lớn, Chu Từ Phưởng bị một quyền của anh đánh lui về phía sau vài bước.

Làm sao bây giờ? Nên đánh anh ta không? Chu Từ Phưởng nhíu mày.

"A Vãn." Giang Chức dùng ánh sáng di động chiếu chiếu anh ta một chút.

A Vãn hiểu ý, thu tay lại.

"Bên ngoài đều là cảnh sát," Giang Chức tới trước, đèn pin di động rọi sáng mặt cô, "Tháo khẩu trang của cô xuống, tôi để bọn họ thả cô đi."

Cô không nói lời nào.

Anh bước tới, muốn duỗi tay tháo xuống.

"Ông chủ!"

Cô túm anh qua ấn trên tường.

Cạch một tiếng, di động rớt trên mặt đất, cái màn hình bling bling Tiết Bảo Di mua bị rơi vỡ nát.

"Khụ khụ khụ khụ khụ.."

Anh thở dốc nặng hơn, môi trắng bệch, sắc mặt đỏ lên.

A Vãn hô to một tiếng: "Dâm tặc, mau thả ông chủ tôi ra!"

Giang Chức: "..."

Chu Từ Phưởng: "..."

Một tiếng dâm tặc này dời đi lực chú ý rất tốt, A Vãn liền thừa lúc này ra quyền công kích phần cổ ' dâm tặc ', một chiêu này là kỹ năng tất sát của anh, thử lần nào cũng linh, chỉ là lần này --

"Dâm tặc" đầu cũng không xoay lại, chân đá ngang, tốc độ mau đến mức thấy không rõ, nặng nề đá vào bụng anh ta, lực đạo kia làm lục phủ ngũ tạng phải chấn động.

Không thể đổi chỗ mà đá hả?

A Vãn chỉ cảm thấy eo tê rần, nghĩ cái tên ' dâm tặc ' này là một cao thủ võ lâm.. Đầu nghẻo một cái rồi ngất.

Bị đá hỏng rồi hả, cô chỉ dùng một phần lực, Chu Từ Phưởng mày nhíu chặt.

"Lại muốn bắt cóc tôi?" Giang Chức đang nhìn chằm chằm cô.

Ánh sáng rất yếu, ánh mắt anh lại sáng quắc như ngọn lửa.

Cô sợ bị anh nhận ra, liền dùng lòng bàn tay che mắt anh lại, khuỷu tay để trên vai anh, đè nén âm thanh: "Tôi sẽ nhẹ chút."

Tôi sẽ nhẹ chút-- một trong những lời thoại kinh điển của dâm tặc.

Giang Chức: "..."

Anh giận đến mặt đỏ tai hồng, "Cô mẹ nó chạm vào tôi một chút thử --"

Cô nâng tay lên, bổ vào cổ anh một cái, anh liền ngất xỉu.

Chu Từ Phưởng phản xạ có điều kiện ôm lấy eo anh, dìu anh dựa vào tường, nói thầm một câu: "Tôi không phải dâm tặc."

Có chút khổ sở, bị hiểu lầm.

Cô buông người ra, ngồi xổm trong chốc lát, đứng lên, xoay người sang chỗ khác, nhấc chân lên lầu.. Lại vòng về, lột áo khoác A Vãn xuống, mặc vào cho Giang Chức.

Anh cơ thể yếu đuối, không thể bị lạnh.

Sau đó, ngồi xổm tại chỗ nhìn anh một chốc, nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu cô mới đi, lên thẳng sân thượng, tiếng đèn báo của cảnh sát vang lên dưới lầu, cô thả người nhảy qua mái nhà đối diện.

Mười phút sau, cửa phòng 904 tòa số chín bị người gõ vang.

"Cốc -- Cốc -- Cốc --"

Người bên trong mở cửa: "Xin hỏi các anh là?"

Trình sir giơ chứng nhận cảnh sát ra: "Chúng tôi là cảnh sát."

Chu Thanh Nhượng chống nạng, vì hơi tốn sức nên dựa vào tường: "Có chuyện gì sao?"

"Tiểu khu này lần lượt bị trộm cướp, chỗ này của Chu tiên sinh có gì lạ không?" Kiều công tử đi đằng trước nói như vậy, Chu Thanh Nhượng này nhìn họ chằm chằm, một con ruồi cũng không thể bay lọt vào nhà anh.

Chu Thanh Nhượng nói không có.

Anh vẻ mặt như thường, hiển nhiên không biết bên ngoài đã xảy ra nhiều động tĩnh như vậy.

"Người của bên cảnh sát chúng tôi buổi tối sẽ canh giữ ở bên ngoài, nếu có tình huống gì, kêu một tiếng là được."

"Cảm ơn."

Trình sir nói câu ' quấy rầy ', xoay người đi sắp xếp.

Chu Thanh Nhượng đóng cửa lại, đẩy xe lăn tới phòng ngủ, gỡ USB trên máy tính xuống, nắm trong lòng bàn tay, thứ này là ai gửi? Lại là ai đang giúp anh?

Gần mười hai giờ, Tiết Bảo Di vốn dĩ ở vũ trường chơi vui vẻ, lại bị một cuộc điện thoại của Kiều Nam Sở gọi vào bệnh viện, nói Giang Chức lại té xỉu.

"Chức Ca Nhi."

"Chức Ca Nhi."

Giang Chức lông mi run một chút, mở mắt.

Tiết Bảo Di ngồi ở mép giường bệnh, đang lột chuối ăn: "Tỉnh rồi." Nhếch miệng cười, "Tiểu mỹ nhân cậu, ba ngày hai bữa vào bệnh viện, gia sắp bị cậu hù chết, chỉ sợ cậu một hơi không lên ngỏm củ tỏi."

Giang Chức chống người ngồi dậy.

Tiết Bảo Di nhanh chân lại dìu anh.

"Chu Thanh Nhượng bên kia sao rồi?"

Chuyện này Tiết Bảo Di nghe Kiều Nam Sở nói: "Không có chuyện gì, Nam Sở để người đội hình trinh đội trông giữ, yên tâm, đồ trong tay anh ta không bị cướp." Nghe Giang Chức còn ho, anh ném chuối đi, giúp đỡ thuận khí, "Cậu sao lại thế này vậy? Cái người chạy việc kia là khắc tinh của cậu à, lại chỉnh cho cậu tới bệnh viện nữa rồi."

Giang Chức lạnh mặt, cũng không nói gì.

Kiều Nam Sở đi qua, đằng sau còn có A Vãn bụng bị quấn một vòng băng vải đi theo, A Vãn bộ dạng hít vào nhiều thở ra ít, người to con gần một mét chín trông thật suy yếu.

"Tỉnh rồi?"

Giang Chức uể oải dựa vào giường bệnh, tình trạng rất kém.

Kiều Nam Sở hỏi: "Lần này có phát hiện gì mới không? Trên người tên Z kia còn có đặc trưng gì chứ?" Lần thứ hai chạm trán, lần đầu thì không tìm hiểu được gì, tra cũng tra không được.

Giang Chức gục mí mắt xuống như suy tư gì đó rất lâu: "Ánh sáng quá mờ thấy không rõ, âm thanh cũng cố tình ngụy trang, chẳng qua"

"Chẳng qua cái gì?"

Anh nghĩ một chút: "Trên người cô ấy có một mùi hương." Anh ngửi được lúc cô ấn anh trên tường.

Kiều Nam Sở nghi ngờ mình nghe lầm: "Mùi hương gì cơ?"

Giang Chức khẳng định: "Mùi sữa."

"..."

Một người khiến cảnh sát truy đuổi bao nhiêu năm cũng không có đầu mối, một người xuất quỷ nhập thần, tay đấm chuyên nghiệp mà mười mấy người biết võ cũng đấu không lại.. Trên người có mùi sữa?

Giang Chức khụ khụ, nghỉ giọng một chút: "Cùng một mùi với sữa bò tôi thường uống ấy."

"..."

Kiều Nam Sở không nói gì được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play