Cô liền cứ nhỏ bé như vậy, ngồi xổm dựa vào tường.

Phó Kính Thâm từ trên cao nhìn xuống, nhưng so với cô, hắn cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

Cô hỏi hắn có phải hay không không cần cô, nhưng mà cô lại một lòng muốn rời khỏi hắn, hắn lại như thế nào khả năng bỏ được không cần cô.

Đôi môi mỏng của nam nhân mấp máy:

"Ngồi xổm ở đây làm cái gì, vì cái gì không đi vào?"

"Em vào không được." Không có cái chìa khóa, anh không muốn thấy em, em cũng chỉ có thể ở bên ngoài thế giới của anh.

Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm vào nhúm nho nhỏ dưới đất, sau một lúc lâu, hắn cúi người, trực tiếp bế người trong tư thế ngồi xổm của cô lên.

Bằng cách này giữ một người thực sự là một thử nghiệm của sức mạnh cánh tay, nhưng mà nam nhân mặt không đổi sắc đem cô bao vây ở trong ngực, thật vất vả mới tìm lại được giọng nói, hắn nói: "Đặt ngón tay lên."

Lương Tri rũ mắt xuống, nghe thấy âm thanh được giải khóa, sau một tiếng "Ca tháp", cửa phòng tự động mở ra.

Phó Kính Thâm ôm cô đứng ở trước cửa, Lương Tri nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã được mở ra trong giây lát.

Thế giới của hắn sớm chuẩn bị tốt hết thảy vì cô mà rộng mở, sẽ chờ cô lúc lơ đãng có thể quay đầu mà nhớ thương hắn vài phần.

Hắn đem người nhẹ nhàng đặt lên sô pha, Lương Tri không dám ngẩng đầu, chỉ dám cúi xuống nhìn chằm chằm ngón chân.

Nhưng mà nam nhân vừa mới tưởng đưa tay ra chạm vào tiểu cô nương đã hai ngày vẫn tâm tâm niệm niệm lại không dám gặp, chợt nghe thấy giọng nói cẩn thận của cô cùng với một chút run rẩy, cô gái có chút khóc nức nở, nghe được đi ra trong đó ủy khuất, cô nói: "Phó tiên sinh, em có phải hay không.. Chậm trễ anh.."

Phó Kính Thâm thiếu chút nữa liền chạm vào má cô nhưng khi nghe cô nói vậy, bàn tay liền cương lại trong không khí lạnh lùng. Lông mày hắn hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy rằng những lời tiếp theo của cô cũng không phải là những gì hắn muốn nghe.

Nhưng là không đợi đến hắn mở miệng ngăn trở, đã nghe thấy cô gái ngốc nghếch không hiểu chuyện gì mà tàn nhẫn nhỏ giọng nói: "Nếu như anh thật sự thích cô ấy, em sẽ không chiếm địa vị nữa, biệt thự có thể trả lại cho anh. Đồ đạc của em cũng không có nhiều. Mọi thứ chỉ cần thu dọn trong vài ngày, chúng ta có thể.. ly hôn.."

Lương Tri không biết biểu cảm của cô khi nói những lời này là gì, nhưng là có thể khẳng định được, nhất định khó coi, sau khi cô nói xong, phòng khách to như vậy im lặng đến mức như thể một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, cô ngừng thở chờ hắn trả lời.

Nhưng mà, trong giây tiếp theo, cổ tay yếu ớt của cô gái bị bàn tay to của Phó Kính Thâm nắm chặt, nam nhân trước mặt dường như đã thay đổi ngay lập tức, hai mắt hắn đỏ tươi nhìn chằm chằm cô, như muốn đem mọi thứ đóng băng lại.

Người đàn ông bước tới ép cô vào giữa ghế sofa và ngực hắn, Lương Tri vốn là mảnh mai, giờ phút này sao có thể so sánh với thân thể cao lớn của hắn.

Sự thay đổi đột ngột của anh rất giống với bộ dạng kỳ lạ trong giấc mơ của cô. Nhưng mà, tay chân của cô gái đã bị hắn khống chế rất chặt, lúc này cô buộc phải ngẩng đầu nhìn hắn, người đàn ông gần như từ kẽ răng mà nói ra miệng. Đôi mắt hắn rất sâu, giọng nói khàn khàn: "Lương Tri, em như thế nào có thể? Như thế nào có thể dễ dàng đem hai chữ 'ly hôn' nói ra dễ dàng như vậy?"

"Em có trái tim không vậy?" Cảm xúc của hắn dường như không thể kiểm soát được. Lúc cúi đầu, hắn dựa vào cổ cô, dùng răng nanh cắn cổ áo của thiếu nữ, cổ áo lỏng lẻo bị xé sang một bên, bờ vai trắng nõn và mềm mại lập tức lộ ra trong không khí, Lương Tri kinh hãi mở to mắt, nhưng mà tay hắn lại càng phát ra không kiêng nể gì.

Lòng bàn tay hơi chai sần tạo nên sự tương phản rõ nét với làn da mỏng manh của cô gái. Anh dùng một tay ấn chặt hai cổ tay mảnh mai của cô lên đỉnh đầu, tay kia thành thạo luồn vào vạt áo, chạm vào chiếc áo lót của cô, đẩy nó lên cao, mềm mại lập tức nhảy vào lòng bàn tay, người của hắn hơi dùng sức, Lương Tri cau mày vẻ mặt sợ hãi.

Hắn dường như muốn trút bỏ tất cả những ham muốn đã kìm nén trong người bấy lâu nay, đem toàn bộ mà phát tiết.

Lương Tri vốn đã thành niên, cư nhiên có thể cảm giác được nhiệt độ thiêu đốt dưới người đang hùng hùng hổ hổ để ở nơi mềm mại của cô, đôi môi mỏng của anh kề sát vào khuôn mặt trắng nõn của cô, xúc cảm ẩm ướt mãnh liệt xâm nhập từng nơi trên cơ thể cô.

"Ân? Không phải nói muốn đi đến trường? Tốt, Tri Tri, em van cầu tôi, van cầu tôi, có lẽ tôi cao hứng, liền nguyện ý thả em đi đâu?" Hắn ấn chặt cô gái vào lòng mình, Lương Tri sức lực nhỏ, cô không thể cử động chút nào khi bị hắn ôm chặt, hắn độc ác ngậm một mảnh tuyết trắng trên ngực cô tạo thành những vết đỏ, dường như chỉ có khắc dấu ấn của chính mình trên cơ thể cô thì hắn mới có thể cảm thấy an tâm hơn.

Cô được hắn chiều chuộng trong thời gian lâu như vậy, tuy rằng ngày thường cũng hay trêu chọc cô, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng điên cuồng như vậy của hắn, cô sợ hãi nhưng lại không có cách nào chống cự được.

Trong lúc đầu gối nam nhân để giữa hai chân cô, tiểu cô nương thật sự không nhịn xuống, thời điểm bàn tay to chạm vào nơi đó, cô liền khóc thành tiếng, tiếng nói khàn khàn, hàm chứa không ít sợ hãi cùng ủy khuất: "Ô ô ô, Phó Kính Thâm! Em sợ hãi!"

Bên tai truyền đến tiếng khóc của cô. Lưng cứng đờ trong giây lát, hắn chợt bừng tỉnh như bị điện giật, nước mắt cô trượt dài trên má xuống cổ, rồi đến xương quai xanh.

Cô nức nở ở dưới thân hắn, tiếng khóc khiến hắn cảm thấy mềm nhũn trong phút chốc, trên mặt người đàn ông nhuốm màu hối hận, bàn tay to đưa ra khỏi người cô, không còn giam giữ cổ tay cô nữa, mà bàn tay nhỏ bé của Lương Tri liên tục đánh vào ngực hắn như mèo đang cào cấu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng vì nụ hôn của hắn, nhưng vẫn cố gắng mắng hắn: "Đồ khốn nạn, đại phôi đản, không cần anh!"

Tay hắn hoàn toàn không giống ban nãy nảy sinh lực đạo ác độc, giờ phút này thật cẩn thận ôm cô, bao vây lấy cô, hắn nhẹ nhàng ôm người vào lòng, môi mỏng không còn hung hăng trừng phạt như vừa rồi mà nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô từng chút một.

Giờ phút sợ hãi của Lương Tri dần rút đi, nỗi uất nghẹn cũng dịu đi rất nhiều, anh hôn cô, cô không còn sức lực để từ chối, chính là trong miệng như cũ không thuận theo không buông tha: "Không cần anh.."

Phó Kính Thâm biết rằng vừa rồi hắn nhất định đã làm cô sợ hãi, hắn ôm cô bằng cả hai tay, vừa ôm cô, miệng vừa thì thào: "Làm sao mà anh không muốn em? Hả? Lúc nãy anh đến, em hỏi anh có phải hay không không cần em? Nhưng là em hiện tại lại nói như vậy, Tri Tri, anh cũng sẽ khổ sở, em không biết anh rất sợ hãi em sẽ rời đi anh."

Lương Tri ở trong lòng hắn, thật vất vả mới có thể ngừng khóc, thỉnh thoảng lại khịt khịt mũi. Hàng mi cong cong vẫn còn đọng những giọt nước mắt trong veo. Vẻ ngoài nhỏ bé ấy trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, Phó Kính Thâm trong lòng áy náy, nhưng hương vị cô quá mức tốt đẹp, người đàn ông thận trọng tiến lại gần khuôn mặt cô, như chăm sóc một bảo vật, ngập ngừng hôn môi của cô.

Ngay từ đầu Lương Tri như cũ vẫn kháng cự, cô mới thoát khỏi sợ hãi, nhưng mà đây lại là đại phôi đản mà cô đã nhớ thương nhiều ngày.

Lần này khác lần trước, động tác của hắn nhẹ nhàng ôn nhu, không giống dã thú điên cuồng mà là nụ hôn ngọt ngào nhất không chút dục vọng, chỉ như những đôi tình nhân bình thường thân thiết.

Tay cô gái nhỏ vẫn đặt trên lồng ngực cường tráng của hắn, khi anh hôn cô, lông mi của cô run lên, dùng tay đẩy anh ra trước, nhưng cánh tay của Phó Kính Thâm rất mạnh mẽ, dù không ép buộc cô cũng sẽ khó có thể tách ra khoảng cách giữa hai người. Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt của người đàn ông đầy dịu dàng, là dáng vẻ quen thuộc nhất trong quá khứ, cô gái không hiểu bị mê hoặc mà nhắm mắt lại, bất giác đỏ mặt đáp lại hắn.

Lương Tri chưa bao giờ thử mùi vị này sau khi mất trí nhớ, cô đáp lại một cách lúng túng trúc trắc, nhưng Phó Kính Thâm dường như đã nhận được sự khích lệ lớn, nhẹ nhàng cạy răng cô ra và liếm từng chút một.

Sau khi hôn sâu xong, Lương Tri vẫn còn choáng váng.

Trong lòng cô vẫn còn giận, tức giận vì sự thô lỗ và thiếu tôn trọng của hắn, sau khi hai người có một ít khoảng cách, cô nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi hắn, cô gái nhỏ đưa hai tay đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm vào hắn rồi vội vàng đứng dậy và chạy sang phòng ngủ phía bên kia.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, Lương Tri nằm trên giường, mơ mơ màng màng cảm thấy toàn thân nóng bừng, hơn nữa lúc trước cũng chịu không ít kinh hách, cô nhát gan, thêm vào đó là chuyện mấy ngày nay luôn lo lắng, bây giờ thả lỏng tâm tình lại bắt đầu bị sốt nhẹ.

Phó Kính Thâm đau lòng hỏng rồi, trong lòng hận không thể đem chính mình thiên đao vạn quả, gọi điện cho Từ Cải nhờ anh ta đưa một nữ bác sĩ đến, Từ Cải có chút lo lắng, nhân tiện gọi cho Lục Tùy đang định xuất môn nghỉ phép.

Lục Tùy ở trong lòng mắng Phó Kính Thâm tổ tông hàng vạn lần, nhưng mà đến sau đó vẫn không thể nhịn được mà mắng ra miệng: "Phó Kính Thâm, không phải ta nói ngươi, ngươi mẹ nó chính là cái hỗn đản, đây là việc mà con người có thể làm à?"

Đem cô gái đang yên đang lành làm được phát sốt.

Lục Tùy không tiện tay, nữ bác sĩ tới đây rất vững vàng và chuyên nghiệp, nhìn cái cổ lộ ra ngoài của Lương Tri khẽ cau mày, nhìn những mảng hồng mơ hồ, trong lòng tự nhiên cảm thấy giống như Lục Tùy nghĩ, bà xoay người lễ phép hỏi người đàn ông đằng sau vẫn chưa từng rời đi: "Tôi có thể nhìn cơ thể cô ấy không?"

Phó Kính Thâm đương nhiên biết ý của bác sĩ, thường ngày nam nhân luôn bình tĩnh lại mơ hồ lộ ra một cỗ xấu hổ, mặt đen xì nói: "Tôi không làm."

Ý tứ quá rõ ràng, nữ bác sĩ gật đầu, yêu cầu anh chú ý tiết độ, phu nhân chỉ sợ hãi một chút liền bắt đầu sốt nhẹ, sau khi uống thuốc an tâm ngủ một giấc liền không có việc gì.

Thời điểm đem người đưa ra cửa, Lục Tùy còn đang hùng hùng hổ hổ, Phó Kính Thâm không có thời gian quan tâm đến hắn, liền đuổi hắn ra khỏi cửa, lập tức đi vào phòng ngủ.

Lương Tri sốt nhẹ cũng không thể nói rõ khó chịu bao nhiêu, vừa rồi đã ngủ thiếp đi, khi bác sĩ hỏi Phó Kính Thâm thì cô đã tỉnh dậy rồi, cô cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người. Đương nhiên, mặt cô cũng không thể dày bằng Phó Kính Thâm được, đỏ mặt dưới chăn bông, xấu hổ không dám cử động.

Phó Kính Thâm mang theo thuốc và một bát cháo nóng đi vào, biết Lương Tri đã tỉnh, người đàn ông trầm giọng nói: "Dậy đi, uống chút cháo rồi uống thuốc."

Lương Tri quấn chặt chăn bông. Cô chỉ nhớ lại nụ hôn lúc trước, cũng thực sự xấu hổ, giờ phút này ngượng ngùng thấy hắn, vì vậy chỉ đành giả vờ như không nghe thấy.

"Ngoan, dậy ăn chút gì đi, được không?" Phó Kính Thâm kiên nhẫn dỗ dành.

"Dậy ăn chút gì đi, anh cho em đi học, được không?"

Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn, chỉ cần cô chịu uống thuốc, cho dù là chuyện hắn không muốn thấy nhất, hắn cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Lương Tri trốn một hồi, cảm thấy dù sao cũng sẽ phải đối mặt, nên chậm rãi bước xuống giường, trên tay Phó Kính Thâm đang bưng một bát cháo.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, cô tỉnh lại trên giường bệnh sau vụ tai nạn xe cộ, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tựa hồ cũng là cái dạng này, lúc ấy anh dỗ cô ăn bánh ngọt, cô còn có chút sợ hắn, nhưng mà giờ phút này hai người tâm tình cùng khi đó lại có chút khác biệt.

Lương Tri ngoan ngoãn ngồi trên giường, hắn đút một ngụm, cô uống một ngụm.

Sự hợp tác giữa hai người khá ăn ý, một lúc lâu sau, Phó Kính Thâm khẽ thở dài, có vẻ như hắn đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, hắn đặt chiếc bát rỗng sang một bên, mang thuốc và nước trắng đến cho cô, rồi sau đó thản nhiên nói:

"Trong phòng làm việc tối hôm đó, em có nhìn thấy tài liệu trên bàn không?"

Lương Tri sửng sốt: "Em không cố ý đọc nó, chỉ nhìn thấy tiêu đề, em không đọc kỹ.."

"Hợp đồng của em là anh giải ước."

Lương Tri nhìn hắn, như thể đang chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.

"Cự Ảnh không sạch sẽ." Hắn khẽ cười một tiếng, rồi sau đó lại tự giễu, "Đương nhiên, tôi cũng không phải cái gì người tốt."

"Vốn là không muốn làm cho em biết, tổng nghĩ em đã quên mới tốt nhất, vĩnh viễn đều đừng nhớ lại."

Đôi mắt ướt đẫm của Lương Tri hiện lên sự nghi ngờ và tò mò.

"Tôi không phải người tốt. Ngay từ đầu em đã không muốn lấy tôi. Tôi sử dụng thủ đoạn để em đi theo tôi. Đương nhiên là em không muốn."

Quả thực hắn cũng không muốn nói chuyện này cho cô cho nên chẳng sợ giờ phút này thẳng thắn, cũng như trước nhẹ nhàng bâng quơ, chọn nói, hắn thật sự sợ cô rời đi hắn, "Em nghĩ mọi cách để có thể rời khỏi tôi."

"Tai nạn xe hơi đó không phải là một tai nạn ngoài ý muốn. Tôi không thể ngăn cản được, không có nghĩa là tôi không biết phải làm gì. Tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em."

Lương Tri cẩn thận lắng nghe, Phó Kính Thâm đưa viên thuốc vào miệng cô, sau khi nuốt thuốc vào cô mới phản ứng được.

"Bất luận là Tiếu Tâm Vũ hay là nhóm người công ty em, hay là là toàn bộ Cự Ảnh, không có một có thể thoát được."

Lương Tri nghe như lọt vào sương mù, nhưng biết rằng dường như anh đang giải thích mọi chuyện cho chính mình.

Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, Phó Kính Thâm không khỏi đưa tay ra bóp má cô. "Làm sao có thể tin được những gì tin tức nói? Tin tức còn nói rằng Càn thị Phó thiếu là đối tượng thèm muốn của vô số minh tinh và công tử, thế nào. Về chuyện đó? Phó phu nhân, em cũng muốn hỏi tôi sao?"

Lương Tri thấy anh không có ý tốt, chân dài từ trên giường thò ra, đá mạnh vào người anh. Tuy nhiên, người đàn ông bị đá dường như còn hưởng thụ, khóe môi anh khẽ nhếch, cười ra tiếng.

Anh giữ lấy bàn chân nhỏ còn chưa kịp rút lui của cô, nhẹ giọng nói: "Dù sao trong lòng anh chỉ có em. Đứa con của Phó Kính Thâm chỉ có thể từ trong bụng em mà ra."

Anh đưa tay sờ bụng Lương Tri. Anh bị cô gái vỗ mạnh vào lòng bàn tay, "Tri Tri, em phải tin anh."

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Lương Tri gật đầu đồng ý với câu nói đó, giọng cô gái nhẹ nhàng "Em tin anh."

Lông mi hắn khẽ nhếch, một bộ thụ sủng nhược kinh bộ dáng.

Nhưng, cô lại khiến hắn gần như chết điếng khi nói: "Lúc trước anh vừa nói là em bị ép cưới."

Nhịp tim nam nhân bắt đầu gia tốc, chỉ biết có một số việc không thể.

Cô lại cười, "Em bị anh gạt.."

"Tri Tri.."

"Phó Kính Thâm, anh còn không theo đuổi em, vậy mà đã cưới em về nhà.."

Lúc này hắn chỉ cảm thấy như đang đi tàu lượn vậy. Giây trước cô cho hắn rơi xuống đáy thung lũng, giây tiếp theo lại như cho hắn lên trời, hắn quả thực mau cấp tiểu tổ tông này quỳ xuống, trên mặt nam nhân nở nụ cười ôn nhu, lòng bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa chân nhỏ của Lương Tri, cong cong khóe miệng cười nói: "Đúng vậy, bây giờ tôi sẽ học cách trở thành một thanh niên dù ở độ tuổi của tôi. Theo đuổi em có được không? Thiếu em cái gì, anh có thể bù đắp, có được không? Em nói đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play