Mùa hạ có những cơn mưa rơi lặng lẽ trên đường phố,xua tan đi cái nắng gây gắt của ánh mặt trời,có một thân ảnh cầm chiếc dù trong suốt bước đi ngoài phố,thỉnh thoảng dừng lại đưa mắt ngắm nhìn những bụi hoa bên đường,những bông hoa nhỏ bé yếu ớt tưởng chừng như chỉ một cơn mưa sẽ làm chúng bị vùi lắp và mất đi sự sống,lại có thể sinh tồn giữa thời tiếc nắng nóng gây gắt,hay mưa to gió lớn,thậm chí ngay cả những khi thời tiết lạnh giá của mùa đông,cơn mưa qua đi cầu vòng lại xuất hiện,quang cảnh trước mắt tạo cho người ta một loại cảm xúc thật khó diễn tả,thân ảnh kia dừng bước trước một tấm poster của nữ minh tinh Tống Hàm Nghi được dán trên tường kính,bên khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp rồi chợt xoay người bước đi.
Hôm nay ký giả và người hâm mộ tập trung ở sân bay rất đông,bọn họ đến đây đã mấy tiếng đồng hồ,ngay khi nhận được thông báo chuyến bay từ mỹ quốc trở về hongkong đã hạ cánh,không khí tại sân bay càng thêm náo nhiệt hơn khi bên trong phòng kính xuất hiện một nữ nhân,nàng chính là người bọn họ đang chờ đợi,bọn họ không ngừng thét chói tai và gọi tên nàng.

"Hàm Nghi,chúng ta yêu ngươi"
Tống Hàm Nghi mỉm cười khuynh thành,giơ tay lên chào những người hâm mộ,mặc dù bọn họ rất mệt khi phải đứng ở đây suốt mấy giờ đồng hồ,đổi lại nhìn thấy nàng mỉm cười xinh đẹp,thì họ cảm thấy những gì mình bỏ ra rất xứng đáng,Tống Hàm Nghi cảm động vì thời gian qua họ luôn bên cạnh và động viên cho nàng vượt qua khó khăn,nàng cảm thấy mình may mắn khi có những fan quan tâm đến mình như vậy,Tống Hàm Nghi ra đến bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ đến hộ tống nàng,Tống Hàm Nghi không quên quay đầu lại chào tạm biệt những người hâm mộ,sau đó mới tiến vào trong xe.
"Hôm nay ngươi còn phải tham dự hai sự kiện,ngày mai phải dậy sớm lúc bảy giờ sáng,Khương đạo diễn là một người khó tính,chúng ta không nên đến trể làm ảnh hưởng đến hình tượng của ngươi"
Nghê Tâm thông báo lại lịch trình cho nàng,Tống Hàm Nghi mỉm cười gật đầu,từ khi bước chân vào làng giải trí đến nay nàng không có lấy một ngày nghĩ phép,nhưng nàng cũng không cảm thấy mình vất vả,bởi vì trở thành minh tinh là mơ ước từ nhỏ của nàng,cho dù làm việc vất vả đến đâu nàng vẫn cảm thấy vui vẻ,qua không bao lâu xe cũng đến nơi,Tống Hàm Nghi nhanh chống đi vào nhà chuẩn bị đến tham dự buổi lễ tuyên truyền cho bộ phim mới,trên đường tài xế đưa nàng đến buổi hợp báo,nàng nhìn ra cửa xe thấy có một chiếc moto màu đen với ánh đèn xe đỏ như mắt của một con ác ma dừng lại ở ngã tư đường,người điều khiển xe lại đội nón bảo hiểm cho nên không nhìn ra dung mạo,có một điểm để cho nàng kinh ngạc là vì ánh mắt màu xám khói mang theo mấy phần ưu thương kia,ánh mắt này từ lâu đã in sâu trong tâm nàng,làm sao nàng có thể quên được,Tống Hàm Nghi không kiềm chế được cảm xúc mà bật thốt lên.
"Kính Hàn..."
Nghê Tâm kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy người ngồi trên xe moto tuy ngoại hình có phần khác biệt nhưng thật sự là Liêu Kính Hàn,nàng không phải gặp quỷ đi,Liêu Kính Hàn không phải đã mất đi một năm rồi hay sao,làm sao có thể xuất hiện ở chốn đông người như vậy,hai người còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe kia đã chạy đi mất.
"Tiểu Kim,mau đuổi theo chiếc xe đó đi"
Tống Hàm Nghi hối thúc tài xế đuổi theo phía sau,nàng cảm thấy mình điên rồi khi hành động khó hiểu như vậy,dù biết Liêu Kính Hàn không còn tồn tại,nhưng vẫn luôn hy vọng là mình không nhận lầm người,đuổi theo phía sau hết mấy con đường đến một hộp đêm thì phát hiện chiếc moto đó đậu bên ngoài,mà người cần tìm thì không thấy đâu,Tống Hàm Nghi đi vào bên trong thì bị bảo vệ chặn không cho vào,muốn vào nơi này thì phải là thành viên vip mới có thể vào,Tống Hàm Nghi không có thời gian cùng bọn họ nói nguyên tắc,nàng đưa ra tấm chi phiếu cho họ.
"Bây giờ ta có thể vào được rồi chứ ?"
"Hoan nghênh quý khách đến với hộp đêm,xin mời vào bên trong"
Tên bảo vệ mỉm cười dẫn nàng vào bên trong,hắn nhận ra nàng là minh tinh nhưng không biết tại sao nàng lại đến những nơi phức tạp làm ảnh hưởng đến hình tượng này,Nghê Tâm cũng không cách nào ngăn cản nàng,chỉ đành đi theo phía sau,Tống Hàm Nghi vừa mới bước vào bên trong đã choáng váng,nhìn thấy mọi người đang vui vẻ bên trong,mấy mỹ nữ mặc bikini bãi động thân thể theo điệu nhạc,đám nam nhân thì reo hò cổ vũ rất náo nhiệt,tìm khắp nơi cuối cùng cũng tìm được người cần gặp,Tống Hàm Nghi thất thần khi nhìn thấy mỹ nữ không mãnh vải che thân đang nằm dài trên bàn trong phòng vip,trên thân thể nàng mang theo một ít bột màu trắng,mà người Tống Hàm Nghi cần tìm đang hít thứ bột rắc trên thân thể quyến rũ của mỹ nữ,thứ bột này chính là ma túy tổng hợp mang đến cảm giác vô cùng sản khoái,Tống Hàm Nghi tức giận xông cửa đi vào,khiến cho mọi người ở đây đều kinh ngạc vì hành động của nàng,mỹ nữ ngồi bên cạnh đẩy nhẹ người có dung mạo vô cùng tuấn mỹ,bên tai có đeo một chiếc hoa tai màu đen,mái tóc ngắn màu đỏ càng đặc biệt làm cho làn da trắng noãn hơn.
"Ngụy Đình,nàng là ai ?"
"Các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì,không mau mang nàng ra ngoài"
Người gọi Ngụy Đình đang mơ màng hưởng thụ khoái cảm mà chất kích thích mang lại,lạnh lùng phất tay sai thủ hạ kéo Tống Hàm Nghi ra ngoài,Tống Hàm Nghi không có nhận lầm người,nàng biết đây là Liêu Kính Hàn,nhưng tại sao Liêu Kính Hàn lại không thừa nhận có quen biết với nàng,Tống Hàm Nghi đẩy ra đám thủ hạ đứng bên cạnh mình,không cho họ chạm đến mình,Nghê Tâm cũng đi vào giúp nàng ngăn cản.
"Ngươi thật sự không nhận ra ta sao ?"
"Mỹ nhân,ta thật sự không quen biết ngươi,nếu ngươi muốn đến đây vui vẻ thì ta rất hoan nghênh"
Ngụy Đình và đám nam nhân trong phòng phát lên cười vui vẻ,bọn hắn thật không dễ dàng gì gặp được đại mỹ nữ có khí chất như Tống Hàm Nghi ở đây,làm sao dễ dàng buông tha cho,Tống Hàm Nghi lãnh đạm xoay người bỏ đi,từ khi Liêu Kính Hàn rời đi nàng có bao nhiêu mong ước đây không phải là sự thật,nàng đã khóc hết bao nhiêu nước mắt mong là có một ngày Liêu Kính Hàn sẽ quay trở lại,hiện tại người của năm xưa cũng đã hoàn toàn thay đổi,thậm chí không nhận là có quen biết với nàng,hay thật sự trên đời này tồn tại một người giống với Liêu Kính Hàn,trên đời này người giống người không phải là ít,nhưng cũng không thể giống như song sinh,đám người kia muốn đuổi theo Tống Hàm Nghi lại bị Ngụy Đình ngăn cản.
"Ngươi làm gì cản ta ?"
"Tiểu Hổ,ngươi quên mục đích chính của mình đến đây là cùng ta bàn công việc sao ?,muốn mỹ nữ hầu hạ lát nữa ta sẽ gọi các nàng đến hầu hạ cho ngươi sau được chứ ?"
Người gọi Tiểu Hổ hơi không vui vì Ngụy Đình thả đi con cừu non,nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với nàng,chỉ đành nhẫn nhịn cho qua chuyện,hắn sai thủ hạ mang một vali chứa đầy tiền mặt đặt lên bàn,Ngụy Đình nhìn cũng không nhìn một cái,phất tay cho thuộc hạ đi gọi mỹ nữ đến hầu hạ cho hắn.

"Mong là lần sau có cơ hội hợp tác với ngươi tiếp,ta đi trước,ngươi cứ ở lại chơi vui vẻ đi,toàn bộ chi phí ta sẽ thanh toán"
Ngụy Đình mang theo vali tiền nhanh chống rời đi,nàng mang theo ánh mắt ưu buồn ngắm nhìn hư không tịch mịch,từ rất lâu rồi nàng muốn nói ra cảm xúc trong lòng mình,nhưng nàng không có cơ hội để nói điều đó,hiện tại nàng càng không thể nói ra,vì nàng đã hoàn toàn thay đổi,không còn là Liêu Kính Hàn của năm xưa nữa,đã một năm trôi qua kể từ ngày cái tên Liêu Kính Hàn không còn tồn tại trên cõi đời,khoảng thời gian mà nàng phải sống trong nổi đau của thể xác lẫn sự dày xéo của nội tâm.
Một năm trước cái ngày mà Liêu Kính Hàn muốn nói cho Tống Hàm Nghi hiểu rõ cảm xúc trong lòng mình thì cũng là lúc bị tai nạn xe,dung mạo của trước đây bị tàn phá sau tai nạn đó,khi Triệu Bá Hoàng sai người quăng xác Liêu Kính Hàn xuống hố định chôn thì lúc đó nàng tĩnh lại,hắn thấy vậy nên đã không giết nàng,mà cứu nàng một mạng,đợi sau này nàng bình phục hắn mới tính sổ về việc nàng gián tiếp hại con trai hắn chết,nếu bây giờ giết nàng thì quá dễ dãi cho nàng rồi,hắn sẽ để nàng sống không bằng chết,cái xác mọi người phát hiện là thủ hạ đã chết của hắn,hắn sai người đem đi thiêu hủy dùng để đánh lừa mọi người.
Lúc đó Liêu Kính Hàn vô cùng thống khổ,nàng thật sự sợ hãi khi đối diện với bản thân trong gương,nàng không nhận ra mình là ai nữa,sau tai nạn hôm đó dung mạo nàng bị hủy đi,vì không thể đến bệnh viện chữa trị nên trên mặt nàng lưu lại rất nhiều vết sẹo,nàng kinh tỏm bản thân,Liêu Kính Hàn thà chết đi cũng không mong mình biến thành đáng sợ như vậy,có lẽ khi bị tai nạn mình nên chết đi còn tốt hơn là phải chịu đựng cảnh thống khổ như hiện tại,Triệu Bá Hoàng trước giờ chỉ biết giết người,đây là lần đầu tiên cứu người,làm sao có thể để nàng chết dễ dàng như vậy,nàng còn nợ hắn một mạng,nàng sống hay chết phải do hắn quyết định.
Khi đó ngay cả nhà Liêu Kính Hàn cũng không thể trở về,nàng thật không biết thế giới rộng lớn này liệu nơi nào có thể để mình dung thân,nàng càng không biết tương lai mình sẽ ra sao,Triệu Bá Hoàng an bài cho nàng sống ở một ngôi nhà,bên trong không có bất kỳ tấm gương nào,ngay cả đèn trong nhà cũng không mở,trong khoản thời gian đó nàng hầu như không cởi mặt nạ ra,nàng sợ phải nhìn thấy dung mạo đáng sợ của mình,càng sợ người khác bị nó hù dọa,sau khi Triệu Bá Hoàng thu xếp xong mọi việc,hắn mang nàng rời khỏi nơi này,Liêu Kính Hàn không có ý định bỏ trốn,thậm chí còn muốn đi theo hắn,nàng muốn rời khỏi nơi này,nàng không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy mình,Liêu Kính Hàn âm thầm rời khỏi nơi có nhiều ký ức tốt đẹp,nàng mang theo nỗi đau và tình yêu rời đi thành phố này.
Khi Triệu Bá Hoàng mang nàng đến thành phố khác,hắn đã nhờ bác sĩ phẩu thuật để tái tạo lại gương mặt mới cho nàng,nhờ vào bàn tay ma thuật của bác sĩ,nàng đã không còn phải mang dung mạo đáng sợ đó nữa,nàng đã lấy lại được dung mạo của trước đây,thậm chí nó còn hoàn mỹ hơn so với quá khứ,sau một năm trở lại đây với thân phận khác,nàng không nghĩ sẽ gặp lại Tống Hàm Nghi trong hoàn cảnh này,nhưng thân phận hiện tại không cho phép nàng thừa nhận mình là Liêu Kính Hàn,nàng biết hiện tại Tống Hàm Nghi đã có người yêu,hai người bọn họ còn đang rất hạnh phúc,Liêu Kính Hàn chỉ có thể giả vờ như cả hai chưa từng quen biết,bởi vì sợ mình không thể kiềm chế được cảm xúc,nàng không muốn xen vào cuộc sống của Tống Hàm Nghi,Liêu Kính Hàn chỉ có một khao khát duy nhất đó là được tiếp tục lặng lẽ từ xa ngắm nhìn người mình yêu,đúng vậy hiện tại Tống Hàm Nghi không đơn thuần chỉ là người làm cho Liêu Kính Hàn động tâm,trải qua bao nhiêu nỗi đau điều làm Liêu Kính Hàn kinh ngạc là nàng lại không nghĩ đến Dương An An hay bất kỳ ai khác,mà khi đó nàng lại nghĩ đến Tống Hàm Nghi,chính vì điều này Liêu Kính Hàn mới nhận ra Tống Hàm Nghi là người mình yêu chứ không đơn thuần là thích nữa.
Thời gian qua Liêu Kính Hàn luôn dõi theo Tống Hàm Nghi,chẳng qua là không xuất hiện ở trước mặt nàng mà thôi,hiện tại Liêu Kính Hàn đã không còn là cảnh sát nữa,nàng là Ngụy Đình con nuôi của Triệu Bá Hoàng,khi hắn mang theo Liêu Kính Hàn chạy trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát và kẻ thù,Liêu Kính Hàn đã chỉ cho hắn con đường sống,còn dạy hắn làm thế nào để khôi phục lại bang hội,nàng chỉ có yêu cầu duy nhất là đừng động đến những người nàng yêu thương,nàng không muốn mình là nguyên nhân khiến gia đình và bằng hữu bị liên lụy,nàng càng không muốn ảnh hưởng đến Tống Hàm Nghi.

Triệu Bá Hoàng tiếp nhận yêu cầu của nàng,từ ngày đó trở đi Liêu Kính Hàn đứng phía sau bang hội chỉ dẫn cho hắn làm thế nào kiếm nhiều tiền và dẹp đi các mối đe dọa xung quanh,trong một năm này thì bang hội của Triệu Bá Hoàng không những đã khôi phục lại thanh thế như xưa,mà nó còn trở tên hùng mạnh hơn trong thế giới ngầm,suốt khoản thời gian qua cả hai nương tựa nhau mà sống,có đôi khi Liêu Kính Hàn bị sốt cao do vết thương nhiễm trùng cũng là do Triệu Bá Hoàng chạy khắp nơi đi tìm bác sĩ,cho dù nàng có thù oán với hắn thì cũng đã trả xong hết,ngược lại nàng còn giúp đở hắn rất nhiều,hắn cũng dần coi nàng như nữ nhi của mình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play