Phó Thiên biết da mặt cô mỏng, có thể nói ra những lời vậy đã rất không dễ dàng, không thể được đằng chân lân đằng đầu, thực tế anh không đoán trước được trời lại mưa to như vậy.
Tần Hạ trở về phòng lấy cho anh một cái chăn và một cái gối đi ra, "Gối cùng chăn đã được giặt sạch sẽ, anh lấy ra dùng là được".
"Của em?" Phó Thiên ngửi thấy phía trên tỏa ra một mùi hương thiên nhiên, rất giống với mùi hương tự nhiên trên người cô.
"Là của tôi, hôm nay đúng lúc giặt qua" Thời tiết gần đây khá nóng, một tuần Tần Hạ sẽ giặt một lần, mới có thể đảm bảo vệ sinh sạch sẽ.
Phó Thiên nhíu mày: "Vậy còn em?".
Tần Hạ vừa nghe liền biết anh đang lo lắng cái gì, cười cười: "Trong tủ quần áo còn có chăn, tôi để phòng cho khách ở lại tạm một đêm".
Vốn nghĩ định đưa đồ của bạn gái cho anh, lúc ấy nhớ tới chưa giặt, bởi vì mới dùng qua một lần, nghĩ bạn gái lần sau sẽ đến nên không giặt, sợ anh không quen, mới đem đồ của chính mình cho anh.
Phó Thiên nhìn chằm chằm chăn cùng gối đặt gọn gàng trên sôfa, đối với quyết định của cô rất hài lòng.
"Đúng rồi" Tần Hạ đột nhiên nhớ tới một chuyện, trở về phòng cầm một bộ quần áo đi ra, "Đây là lần trước anhmang đồ ngủ đến mà lại quên mang đồ ngủ về, sau đó xảy ra một số chuyện, quên không trả lại cho anh"
"Vừa đúng lúc phát sinh công dụng" Phó Thiên cầm lấy bộ đồ ngủ.
Vẻ mặt của anh thực rất bình tĩnh, nhưng Tần Hạ lại nghe ra có một tia chế giễu, "Vậy anh đi ngủ sớm một chút, tôi trở về phòng".
Phía trên đóng cửa, không nhìn thấy người nữa, Phó Thiên ngồi trên sôfa, nhìn chăn gối cùng bộ đồ ngủ, chậm rãi lộ ra nụ cười tao nhã.
Trên phòng, Tần Hạ ngã trên giường bụm mặt mình, cô vậy mà lại mở miệng để cho anh ở lại, thật sự là điên rồi, vài ngày trước, rõ ràng cô còn tự tay đem người đẩy ra.
Ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi, trong lòng không thể yên ổn, hơn nữa ngủ không được.
Tần Hạ đứng lên, mở máy tính ra, mở hộp thư ra như cũ, vẫn là không có hồi âm, sau đó tiếp tục viết kịch bản ban ngày còn đang dang dở.
Kịch bản là một bộ phim cổ trang, bối cảnh nằm trong thời kì chiến tranh, đi theo lịch sử, cô tìm đọc rất nhiều tài liều rồi cuối cùng mới xác nhận
Viết một loạt đã hơn hai giờ đồng hồ, chờ cô nhận ra thì trời đã quá nửa đêm, vội vàng kết thúc công việc, trước khi lên giường đi ngủ chợt nhớ tới Phó Thiên, hẳn là lúc này anh đã đi ngủ rồi.
Tần Hạ nghĩ đến sôfa nhà mình, chỉ có mét bảy tám, mà Phó Thiên lại vượt qua mét tám lăm, không biết ngủ thế nào, quyết định đi xem một chút.
Nhẹ nhàng mở ra một khe hở, bên ngoài một mảng đen tối, không biết phòng khách tắt đèn vào lúc nào, ánh sáng lọt qua khe hở rọi vào bên trong phòng khách, nhìn thấy Phó Thiên đưa lưng về phía cô ngồi ở trên ghế sôfa.
"Chủ tịch, anh không ngủ như thế nào lại không bật đèn?" Tần Hạ đi tới, không nhìn thấy vẻ mặt của anh liền đi bật đèn, tay mới vừa đụng đến công tắc, một giọng nói khàn hơn bình thường đột nhiên vang lên.
"Không cần bật đèn".
"Vì sao?" Tần Hạ dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn thấy cả người Phó Thiên lọt vào trong bóng đêm, cô cảm thấy được trong lời nói của anh đang kiềm nén một cái gì đó.
Phó Thiên giả vờ thoải mái mà nở nụ cười một chút, giống như đang an ủi cô, "Không có việc gì, chỉ là anh không thích sáng lên".
Tần Hạ nhíu mày, trước kia cũng không nghe anh nói qua như vậy, mở ra ngọn đèn nhỏ trong phòng khách.
Quay đầu lại thấy Phó Thiên một tay ôm trán, góc độ này hơi rũ xuống, không thấy được vẻ mặt của anh.
"Anh rốt cuộc làm sao vậy?" Tần Hạ không tin anh không có việc gì, phản ứng này rất kì lạ.
"Anh thật sự không có việc gì, đã khuya rồi, em đi ngủ đi" Phó Thiên lại giải thích một lần nữa.
Tần Hạ nghe ra trong lời nói của Phó Thiên có một tia lửa giận, lập tức liền chú ý đến tay của anh, tay anh nhìn khỏe khắn, ngón tay thon dài, màu da khỏe mạnh, có một loại mỹ cảm, giờ phút này trên mu bàn tay lại hiện lên một ít gân xanh..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT