Tần Hạ vội vàng mở Weibo của mình ra, lập tức sửng sốt vì số lượng tin nhắn, đã có hơn hai ngàn tin nhắn được gửi tới, số lượng vẫn đang tăng lên, đọc những tin nhắn gần nhắn, đều có cùng một nội dung đó là cô với tập đoàn Phó thị có mối quan hệ gì.

Kéo xuống dưới xem những tin nhắn khác, nhưng có khá ít người hỏi về mối quan hệ của cô với tập đoàn Phó thị, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Hạ suy nghĩ liền biết lý do vì sao.

Đây là Weibo chính thức của tập đoàn Phó thị, tuy rằng tên là của Phó Thiên, nhưng mọi người đều biết không phải là anh, cho nên không tin người chia sẻ lại Weibo của cô là Phó Thiên.

Tuy ồn ào không nhỏ, nhưng tập đoàn Phó thị rất có tiếng trong lòng mọi người, nếu anh đã đăng lại thì trong lòng người hâm mộ sẽ cho rằng cô là người bị vu oan, vì vậy hiện tại dư luận biến thành có lọi cho cô.

"Này, mày cảm thấy thế nào, đọc xong thì thấy sao?"

Hắc Nhã Phỉ ngay lập tức gởi tin nhắn cho cô, lần này lại đổi thành Wechat, tiếng chuông cứ không ngừng vang lên, hẳng là một khắc cũng không chờ được.

Tần Hạ bình tĩnh trả lời: "Còn có thể nghĩ gì nữa, nếu không nhờ mày, tao cũng không biết tập đoàn Phó thị đăng lại Weibo của tao"

"Tao biết, chắc hẳn là Trịnh Dung, lúc trước mày bị phóng viên bao vây, anh ta ra tay giúp mày giải vây, tao nghe nói Trịnh Dung rất quen thuộc đối với tập đoàn Phó thị, có thể hay không chính anh ta nhờ người làm, anh ta cũng có chia sẻ Weibo của mày đấy".

"Ách.. Anh ấy cũng giúp tao hả?"

".. Mày không biết phải không?"

Tần Hạ xấu hổ toát mồ hôi, cô quả thật không biết, hai người chia sẻ lại Weibo cũng không ai nói cho cô biết.

Hắc Nhã Phỉ gửi cho cô một loạt biểu cảm im lặng.

Trịnh Dung thực sự đã chia sẻ lại Weibo của cô vào sáng sớm, nếu như Phó Thiên không chia sẻ lại, chắc chắn anh ấy đã gây ra chấn động.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Hạ do dự một chút, tìm số điện thoại của người có tên là Phó Thiên trong danh sách liên lạc, thời điểm định ấn vào liền dừng lại, muốn hỏi anh hay không?

Định thần lại, cô nhận ra mình đã vô tình ấn vào, cô sợ đến mức muốn tắt thì bất ngờ nó được kết nối.

Thanh âm trầm thấp của Phó Thiên truyền vào tai mang theo một chút quan tâm: "Làm sao vậy?"

Dù sao mới tách ra không bao lâu, đột nhiên gọi điện thoại cho anh, xác định nghĩ đến chuyện gì, đánh cũng đánh, nếu không liền hỏi một chút đi.

Tần Hạ ho nhẹ một tiếng, "Hôm nay anh đăng lại Weibo của tôi?"

"Đúng, còn câu hỏi nào không?" Phó Thiên trả lời không chút do dự.

"Bởi vì Weibo mà anh chia sẻ, bây giờ Internet đã bùng nổ, và nhiều người đã gửi tin nhắn trên Weibo của tôi hỏi mối quan hệ giữa tôi và tập đoàn Phó thị là gì? Mà, anh vừa về đến nhà sao? Vậy thì tôi chỉ gọi hỏi anh, anh vẫn lái xe à?" Tần Hạ đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa xe.

Phó Thiên ném chìa khóa xe cho người hầu, đi ra khỏi ga ra, liền nghe thấy trong lời nói có chút lo lắng, sắc mặt lãnh đạm giống như sông băng tan chảy, "Đã đến rồi, đừng lo lắng, không cần quan tâm đến mấy cái tin nhắn đó".

"Ồ." Tần Hạ cảm thấy có chút chiếu lệ nên nói thêm, "Lần sau lái xe, cố gắng đừng nghe điện thoại. Rất dễ gặp rắc rối."

Phó Thiên cười nói: "Được, vậy lần sau nhớ đừng cúp điện thoại sớm quá."

Tôi biết, những điều này.

"Tôi đi ngủ, ngủ ngon." Tần Hạ vội vàng nói những lời này, xong cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại di động, Phó Thiên chậm rãi nhếch khóe miệng, vui vẻ đi vào.

Người quản gia đang đến trông rất sốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play