"Lên làm nữ thứ ba của Khuynh Thành Thiên Hạ rất tự hào sao? T rong kịch bản n ếu như tôi nhớ không lầm, nữ thứ ba là nữ phụ nham hiểm, trong bộ phim kiếm được rất nhiều tài sản, cuối cùng chết không yên lành".

Tần Hạ cong môi, thuận miệng nói ra điểm đặc sắc trong vai diễn của cô ta.

Loại vai diễn này có ở rất nhiều kịch bản, nhất là kịch Giang Tô, chỉ số IQ của nữ phụ nham hiểu thường không cao, loại vai diễn này chiếu ở trên màn hình lớn, từ trước đến nay không làm cho họ ưa thích.

"Thì tính sao, ít nhất tôi đến gần mục tiêu một chút, tốt hơn một số người chỉ có thể ngồi chơi xì dầu ở trong đoàn phim". Trần Lị Lị nhẫn nhịn cô thật lâu, có cơ hội nào liền chế giễu cô.

Thật đúng là không có đầu óc như nhau, Tần Hạ liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của bốn người gần Hạ Mĩ Dĩnh, cười hả hê.

Đương sự còn giống như không phát hiện ra, chính mình đã đâm vào bàn chân đau của họ.

Cô vì cái gì nói Trần Lị Lị không hợp với giới giải trí, chính là nguyên nhân này, chỉ số IQ không đủ, đại não nói chuyện không lịch sự, lơ đãng sẽ làm mất lòng người xung quanh, người như vậy làm sao lăn lộn được trong giới giải trí có thể sẽ bị đạp xuống.

Nghĩ vậy, Tần Hạ đặc biệt đồng ý nơi này, cười tủm tỉm: "Cô nói đúng, cô rất phù hợp, nhất là nữ thứ ba Hạ Thanh Thanh này, chính là tạo ra cho cô".

Hạ Thanh Thanh ngoại trừ nham hiểm, cô ta cính là người phụ nữ vong ân bội nghĩa, bên ngoài cùng cô chủ là chị em, cô chủ quan tâm cô ta nhiều hơn, nhưng cô ta lại thường xuyên đâm một nhát dao ở sau lưng cô chủ, người hai mặt, tuyệt đối không làm cho họ ưa thích.

Trần Lị Lị chợt nhận ra ý tứ của cô, sắc mặt xanh mét: "Con gái ngoài giá thú muốn làm em gái với tôi, cô là cái gì?".

"A, có vẻ như cô không phải là chủ động tỏ ta tốt với tôi". Tần Hạ châm biếm mà nói rằng.

Trần Lị Lị bị cô nói trúng tim đen liền á khẩu không trả lời được, bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên, hạ giọng nói: "Người đàn ông mà cô ăn vào tối hôm trước ăn ngon chứ?".

Tần Hạ sầm mặt trong nháy mắt.

Tâm tình Trần Lị Lị ngay lập tức tốt lên.

Tần Hạ hừ lạnh nói: "Cô tự mình sẽ biết".

Hàm răng của Trần Lị Lị thiếu chút nữa cắn chút lưỡi, cô không phải là xử nữ, trước kia nói qua chuyện này, bỗng nhiên có người gọi mình, là người đại diện của cô.

Còn có một tiếng nữa đến phiên của mình, bây giờ phải đi trang điểm, bằng không sẽ không kịp, thật vất vả mới có cơ hội này, nhưng không thể mắc sai lầm.

Không việc gì, tương lai còn dài, chỉ cần là Tần Hạ còn ở trong đoàn phim, cô sẽ có cách sửa chữa.

Cô vừa đi, bốn người Hạ Mĩ Dĩnh nhìn ra Trần Lị Lị cũng không thể chiếm được Tần Hạ, bỗng nhiên cảm giác thú vị tan mất.

Chiều hôm đó Trần Lị Lị không có cơ hội làm khó Tần Hạ nữa, vai Hạ Thanh Thanh không có nhiều nội dung kỹ xảo, đạo diễn Khiếu cũng không yêu cầu cao về kỹ năng diễn xuất của cô, lại sắp xếp rất nhiều vai cho cô, Trần Lị Lị không phải tên tuổi lớn, làm sao dám có khiếu nại, cô có thể nhận vai Hạ Thanh Thanh, nhưng cũng là thay thế người khác.

Tuy nhiên, ngay sau đó cô ta liền gọi điện cho Tần Tư Điềm, sau đó nói rằng Tần Hạ là nhà biên kịch thực tập của đoàn phim.

"Cô ta vẫn còn tâm nguyện đến Khuynh Thành Thiên Hạ với tư cách là nhà biên kịch thự tập". Một tia hung ác hiện lên trong mắt Tần Tư Điềm.

"Tôi nghĩ tâm tình của cô ta có vẻ tốt. Chuyện xảy ra đêm đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô ta". Trần Lị Lị, với tư cách là một người tham gia vào âm mưu, cũng ước rằng Tần Hạ sẽ gặp tai nạn.

Tần Tư Điềm vẻ mặt hung ác nói: "Để cho cô ta trốn đi đêm đó, tiếp theo sẽ không dễ dàng như vậy. Vì cô ta chủ động đụng vào tay tôi, tôi sẽ không làm cho cô ta cảm thấy tốt hơn."

Trần Lị Lị vui mừng khôn xiết, cô biết Tần Tư Điềm có thể giao cho cô vai Hạ Thanh Thanh, nhất định cô sẽ có thể nói chuyện trong đoàn phim, Tần Hạ chết chắc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play