Run rẩy nói: "Lúc đó anh theo đuổi tôi, bây giờ lại nói tôi quấn lấy anh với Tần Tư Điềm?".

"Lúc trước sở dĩ tôi với cô ở cùng chỗ, là do cô quấn lấy Tư Điềm, cô ấy nhường cho cô được giới thiệu cho một người có gia thế tốt hơn, cô ấy không có biện pháp, cô ấy biết rằng người có gia thế sẽ không lấy một người vợ nông thôn, nên mới đến bên tôi cầu xin, tôi là chú ý đến mặt mũi của cô nên không công khai mối quan hệ của hai ta, dù sao nó cũng là giả". Hứa Tử Ngang nói về năm đó.

Đầu Tần Hạ ong ong một mảng, cô như thế nào nghe không hiểu anh đang nói cái gì, cô quấn lấy Tần Tư Điềm?

Thật sự là chuyện cười, những năm gần đây rõ ràng là Tần Tư Điềm âm hồn bất tán xuất hiện trước mặt cô.

"Anh đùa giỡn tình cảm của tôi, thế mà còn nói là để ý mặt mũi của tôi?" Tần Hạ phẫn nộ mà tuyệt vọng nhìn anh: "Anh nếu thật sự yêu tôi, lúc trước sẽ không đáp ứng Tần Tư Điềm".

Hứa Tử Ngang trầm mặc một hồi, quả thực, anh rất hối hận.

"Em gái, em không nên trách anh Tử Ngang, mọi lỗi lầm đều là do chị". Tần Tư Điềm điềm đạm đáng yêu ở trước mặt che chở cho Hứa Tử Ngang.

"Không, Tư Điềm, cái này em không sai". Hứa Tử Ngang cảm động ánh mắt dừng lại ở cô ta, quay đầu lại nhìn Tần Hạ: "Lúc trước nếu như không phải cô ham mê quyền quý, nhất định phải tìm một người có gia thế, cũng sẽ không phát sinh chuyện như hiện tại".

Cô ham mê quyền quý?

Tần Hạ chưa hiểu rõ, chính mình để Hứa Tử Ngang trong lòng như thế này, quan hệ qua lại hai năm, chính mình là dạng người gì, không lẽ anh ấy không biết?

Không, không phải anh ấy không biết, mà là sớm nhận định chính mình là ai.

Ha ha ha, cô yêu người đàn ông này hai năm, thế nhưng một mực lại đùa giỡn cô.

Hứa Tử Ngang nhìn bộ dạng tự giễu của cô, nhíu mày lại nói: "Hơn nữa, Tư Điềm nói qua với tôi chuyện đã xảy ra với cô vào ba năm trước, tôi nghĩ con gái phải biết tự yêu thương mình".

Nếu nói phía trước là búa tạ, như vậy thì ở hiện tại là cái gì.

Con gái phải tự yêu thương bản thân mình.

Nếu không phải Tần Tư Điềm hãm hại cô. Cô làm sao lại rơi vào tình cảnh này.

Tần Hạ cười nói.

Hứa Tử Ngang tuyệt vọng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú không khỏi có chút áy náy, cho rằng cô bị anh vạch trần nên không còn mặt mũi lưu lại.

Tần Tư Điềm nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của nàng, lộ ra bộ dạng cười quỷ dị.

Sau khi Tần Hạ rời khỏi bữa tiệc, toàn thân bỗng chốc khô nóng, với cảm giác quen thuộc này, thì cô đã biết mình lại bị chuốc thuốc, chính là ly rượu đó.

"Người phụ nữ vừa rời khỏi bữa tiệc, cô ta ở ngay phía trước". Giọng nói của hai người đàn ông ở góc hành lang ngay phía sau lưng.

Bước chân ngày càng đến gần mình.

Trong tiềm thức cô biết hai người đó đang nói đến mình, Tần Hạ hoảng sợ, nhìn thấy ở phía cuối có một cánh cửa đang mở, chạy vào đó liền phát hiện là toilet nam, có một người đàn ông cao lớn đang đi tới quay lưng về phía cô, bên ngoài đột nhiên vang lên hai âm thanh. Tiếng một người đàn ông đuổi theo.

"Quái lạ, sao không thấy ai?"

"Có nhà vệ sinh ở đó, chắc cô ta trốn vào". Sau đó là tiếng hai người bước vào nhà vệ sinh nữ.

Tần Hạ tim đập thình thịch, vừa đi tới cửa muốn nhân cơ hội này chạy ra ngoài, liếc mắt nhìn ra ngoài liền phát hiện có một người đứng ở ngoài cửa, vừa đi ra ngoài liền sẽ bị phát hiện, phải lui vào trong.

"Có không?" Người đàn ông ở cửa hỏi ngay lập tức.

"Bên trong không có ai. Cô ấy trốn vào phòng nam sao?"

"Đi xem đi, đừng để cô ta có cơ hội chạy trốn."

Vẻ mặt Tần Hạ thay đổi, mình phải làm sao đây, cô thoáng kéo quần rồi xoay người. Nhìn thấy người đàn ông đi qua, nhanh chân lao vào vòng tay người đàn ông, rồi nhón chân lên hôn anh ta.

Người đàn ông bị cô đánh lui hai bước, hai tay vô thức ôm lấy eo cô.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Hai người đi vào tìm Tần Hạ nhìn thấy cảnh này liền lui ra ngoài, đây là khách sạn Romanti, những người đến đây đều nằm trong giới thượng lưu có tiếng tăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play