Cô vốn định cảm ơn anh vì đã đưa mình tới trường học, nhưng anh cũng đã nhắc cô không cần nói cảm ơn rất nhiều lần, vì vậy cô nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác.
"Hàn thúc thúc, người đi đường cẩn thận, cháu nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt."
Hàn Quân Vũ thấy cô gái nhỏ khẩn trương cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn khiến anh nhịn không nổi cười khẽ.
"Có việc gì thì hãy gọi điện cho tôi, tan học tôi tới đón em."
"..."
Trên đường đến phòng học, Tần Ninh nghĩ đến những cử chỉ ôn nhu của Hàn Quân Vũ, trong lòng cô dấy lên một cảm giác ấm áp đã không có từ lâu.
"Haha, Lâm muội muội, không ngờ cậu cũng chịu đến trường học rồi, vậy mà tôi còn tưởng cậu đã hương tiêu ngọc vẫn* ở đâu rồi."
(hương tiêu ngọc vẫn: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, hương tan ngọc nát, trong trường hợp này ý muốn nói Tần Ninh chết mất xác ở đâu rồi, là câu nói đùa của hai người bạn thân)
Cô bạn cùng bàn An Vận đặt tay lên vai cô, nói với giọng điệu cố ý trêu đùa.
Cơ thể cô trước giờ vốn yếu ớt, vậy nên An Vận hay nói giỡn rằng cô là Lâm Đại Ngọc chuyển thế.
Nhưng Tần Ninh lại không thích nhân vật Lâm Đại Ngọc này, vì cô ta lúc nào cũng đa sầu đa cảm, luôn tự cho mình là đúng, đến cuối cùng thì cũng chỉ là một kẻ đoản mệnh mà thôi.
Tuy giọng điệu mỉa mai là thế nhưng Tần Ninh nhận thấy được sự lo lắng trong mắt An Vận, bây giờ cô mới có thể hiểu ra một điều, chỉ có An Vận là người thật tâm quan tâm đối đãi tốt với mình, còn Giang Bội tuy lúc nào cũng bên cạnh nói toàn những lời ngon ngọt thì lại là người lòng lang dạ sói, là một kẻ phản bội!
Chuyện xảy ra giữa cô và Tần gia, cô không nghĩ sẽ giấu giếm An Vận, vì vậy đã kể cho cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện, cả kể việc bản thân thiếu chút nữa bị người của Tần gia đánh chết.
"Rời khỏi Tần gia cũng tốt, tôi đã từng nói với cậu người của Tần gia toàn là thứ lòng lang dạ sói, sẽ có ngày họ ăn tươi nuốt sống cậu đến cả xương cốt cũng không còn."
Tần Ninh nhận được sự an ủi từ người bạn tốt, chỉ cười rồi gật đầu, sau đó hai người lại hàn huyên vài câu.
"Thầy giáo đã dạy những gì rồi?" Tần Ninh hỏi.
Nghe Tần Ninh nhắc tới việc học tập, khóe miệng An Vận run rẩy, lôi từ trong ngăn kéo ra một bài thi đưa cho cô.
"Tôi học ngu, cậu hỏi về việc học tập, cậu cảm thấy tôi có khả năng giải đáp sao?"
"..."
Tần Ninh giật giật khóe miệng, thành tích của cô lẫn An Vận trong cái lớp này vốn dĩ luôn luôn đội sổ.
Tần Ninh lấy bài thi ra, có những hơn mười chương khiến cô lập tức cảm thấy đau đầu, chuyện này xem ra cũng rất khó khăn nha!
"Tần Ninh, tôi làm xong, tôi sẽ đưa cậu chép bài."
Tần Ninh ngẩng đầu, phát hiện Giang Nhu đang đứng trên bảng, hai con ngươi màu hổ phách bắt đầu xuất hiện ý hận.
Giang Nhu là cháu gái của nhị thẩm Giang Bội, năm nay học cấp ba nên đã chuyển đến ngôi trường cấp ba bậc nhất ở Nam Khang, giờ đang ở Tần gia.
Bình thường Giang Nhu lúc nào cũng dỗ dành nịnh hót cô, muốn ăn cái gì không bao giờ chịu tự mình nói ra, mà toàn lợi dụng cô kêu cô về nói với Giang Bội.
Trước đây cô cứ ngỡ Giang Nhu hơi nhút nhát khi sống trong nhà mình, cuối cùng cô cũng có thể hiểu, Giang Nhu căn bản là muốn coi cô giống như một trò đùa!
Nhị thẩm Giang Bội nói có người hạ dược cô, khi ấy Giang Nhu lúc nào cũng đi theo ở cạnh cô, giờ nói không chừng có thể cô ta cũng là người tham gia vào âm mưu của nhị thẩm!
Nghĩ đến chuyện có người luôn bên cạnh để chờ thời cơ hạ dược mình khiến cô toát mồ hôi lạnh, đồng thời tự nhắc mình giữ khoảng cách và luôn phòng bị cô ta.
Lúc Giang Nhu nói thanh âm cô ta không hề nhỏ, điều này khiến rất nhiều bạn học quay lại nhìn Tần Ninh với ánh mắt khinh miệt.
Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng để ôn thi cấp ba, cô đã xin nghỉ không cố gắng học tập thì thôi, vậy mà giờ còn muốn chép bài để qua mắt thầy giáo, thật là nực cười đến cực điểm!
An Vận nhìn ra được cảm xúc của Tần Ninh đang thay đổi, tuy không rõ nguyên nhân là gì, nhưng vốn dĩ từ khi gặp Giang Nhu thì bản thân An Vận cô đã thấy không vừa mắt rồi.
"Giang Nhu, tuy thành tích của Ninh Ninh nhà tôi không được tốt, nhưng cậu chắc cũng không giúp gì được cậu ấy đâu, nên tốt nhất đừng lấy việc này ra oai ở đây, mất mặt lắm!"
Giang Nhu là học sinh ở lại lớp, trong lớp này thành tích học tập của cô ta chỉ có thể đạt ở mức bình thường. Khi nghe An Vận châm chọc, Giang Nhu tức giận đến đỏ mặt, đôi mắt hiện lên vẻ ủy khuất, bắt đầu rơm rớm nước mắt.
"An Vận, tôi chỉ là nói một câu đùa vui, cậu hà tất gì phải hùng hổ dọa người."
Giang Nhu, người cũng như tên, lớn lên thập phần nhu nhược!
Ngày thường cô ta hay mặc váy trắng, nếu bày ra dáng vẻ ủy khuất, lập tức khiến đám nam sinh quay ra chỉ trích An Vận.
Lúc trước mỗi lần để Tần Ninh nhìn dáng vẻ này của cô ta thì đều sẽ nảy sinh chút đồng tình, quay ra khuyên bảo An Vận không bắt nạt cô ta nữa, thậm chí Tần Ninh còn hồ đồ kêu An Vận xin lỗi cô ta một câu.
Ha, bây giờ cô mới chính thức phản kháng lại đây, Giang Như quả thật là một đóa bạch liên hoa có kĩ thuật diễn xuất vô cùng tốt nha!
"A, Giang Nhu, đầu óc không tốt thì hãy chăm chỉ học tập đi, đừng có cả ngày bày ra mấy trò khiến người ta chán ghét. Lần này thi đại học mà không đỗ nữa, muốn học lại, là sẽ thành đại thẩm đó nha!"
An vận nhìn Giang Nhu tức đến nỗi méo hết cả mặt mũi thì cảm thấy thống khoái trong lòng.
Vì Giang Nhu đi học lại, nên so với An Vận cô ta lớn hơn một tuổi, cũng coi là người thành niên.
Bị An Vận chọc đến chỗ đau, lại phát hiện có mấy nam sinh nhìn chằm chằm mình, Giang Nhu tức giận đến nôn ra máu.
"Tôi học tập không tốt, vậy thì An Vận cậu so với tôi tốt hơn bao nhiêu?"
An Vận ngạo mạn cười, mười phần thản nhiên thừa nhận.
"Tôi vốn không có hứng thú đối với mấy cái trường đại học Trung Quốc, học mấy thứ này đối với tôi cũng chỉ là vô dụng."
Cha An Vận đã sớm an bài cho cô trường đại học nổi tiếng thế giới Thanh Đằng, một thời gian nữa, cô sẽ đi du học.
Giang Nhu lại bắt đầu nổi tính đố kị, cô ta ghen ghét quyền thế và tiền tài của An gia, hận cha mẹ mình không thể cho mình một cuộc sống ưu ái.
Nếu cha mẹ cô ta cũng có tiền, thì giờ này cô ta đã không phải suốt ngày cắm đầu ở đây đọc sách, cũng sẽ không bao giờ không hiểu mấy thứ đồ trang điểm và đống trang sức quý báu, càng sẽ không bị người khác nhục mạ!
Cô ta còn đang muốn nói gì đó, nhưng tiếng chuống báo vào lớp vang lên, thầy giáo bước vào phòng học.
Thấy Giang Nhu dữ tợn trừng mắt với mình, An Vận càng khiêu khích giơ thẳng ngón giữa lên nhìn cô ta một cách khinh bỉ.
"Sao mà yên lặng vậy?" An Vận nghi hoặc khoác vai Tần Ninh.
Bình thường chỉ cần Giang Nhu mới rơm rớm chút nước mắt, Tần Ninh ngay lập tức sẽ thương hoa tiếc ngọc, còn khuyên cô xin lỗi Giang Nhu, những lúc như thế thật khiến cô giận đến đau đầu.
"Miệng khô, không muốn nói chuyện." Tần Ninh chớp chớp mắt nhìn An Vận.
"..."
Giữa trưa, Giang Nhu lại đi đến trước mặt Tần Ninh, nói nhị thẩm đã chuẩn bị cơm trưa cho hai ngươi, bảo cô ta và Tần Ninh đứng đợi trước cổng trường.
Tần Ninh kinh ngạc liếc nhìn cô ta một cái, nhớ tới lần Giang Bội nói có người hạ độc mình, cô híp mắt nhìn chằm chằm Giang Nhu, nghĩ nhìn mặt cô ta sẽ đoán ra được điều gì đó.
Giang Nhu bị cô nhìn chằm chằm có hơi chột dạ, lòng bàn tay bắt đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng nghĩ đến kế hoạch bày sẵn, lại miễn cường cười vui.
"Tần Ninh, là cô cô chuẩn bị cơm trưa cho cậu, chứ không phải tôi đâu."
Tần Ninh cười lạnh trong lòng, ngoài mặt Giang Nhu nói như vậy, nhưng không biết trong đầu cô ta đã suy nghĩ ra những cái gì rồi!
Nhưng cô cũng muốn biết Giang Nhu rốt cuộc là định giở trò gì với mình, nên đã đồng ý cùng cô ta ra cổng trường.
Hai người mới vừa đến cửa cổng trường đã thấy Tần Dao bước ra từ một chiếc xe Audi.
"Ninh Ninh, chị mang cơm tới cho mấy đứa."
Tần Dao ra hiệu bảo tên tài xế đưa cơm ra cho hai người, thân mật khoác tay Tần Ninh nhưng bị cô tránh đi.
Sắc mặt Tần Dao trở nên không tốt, khi nghĩ đến kế hoạch của mình, trong mắt ả ta hiện lên tia thâm độc.
Tần Dao nghĩ đến chuyện muốn rút ngắn khoảng cách với Hàn thiếu thì cần có sự giúp đỡ của Tần Ninh, vậy nên cô ta mặc kệ thái độ của Tần Ninh, nhất định lúc nào cũng phải đối xử tốt với cô.
"Ninh Ninh, thực xin lỗi nha, lần trước cũng do chị lo cho em, nên mới có những hành động không đúng mực. Chị tặng em cái này, em có thích không?"
Tần Dao cười lấy ra một cái túi xách hiệu LV mới nhất, cô ta mặc kệ Tần Ninh nhận hay không, cứ thế nhét vào người Tần Ninh.
Chỉ cần Tần Ninh nhận quà của cô ta, thân thiết lại với cô ta, thì nhất định Tần Ninh sẽ giúp cô ta có cơ hội tiếp xúc với Hàn thiếu.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Tần Dao, gương mặt cô ta được trang điểm một cách kĩ lưỡng và tinh xảo, tóc dài uốn lượn màu đỏ như rượu vang, áo sơ mi trắng phối với đôi giày cao gót màu trắng, lộ ra hương vị quyến rũ của người phụ nữ.
Nhìn thứ đồ trong lồng ngực mình, Tần Ninh nhíu mày, khóe miệng cong lên châm chọc.
Cô không chút do dự đưa tay lên, chiếc túi hiệu LV mới tinh rơi xuống đất.
"Tôi không có phúc hưởng lộc!"
Nhìn chằm chằm chiếc túi đang nằm gọn trên mặt đất, sắc mặt Tần Dao nhanh chóng biến đổi.
Cô ta đã phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều mới quyết định đem cái túi này đến đưa cho Tần Ninh, trong khi Tần Dao nâng niu không nỡ dùng, phải đem tặng cho Tần Ninh, vậy mà cô lại ngang nhiên từ chối.
Thật là không biết tốt xấu!
"Tần Ninh, đừng thấy tao cho mày mặt mũi mà lại cố tình tỏ vẻ không cần." Tần Dao rống giận.
Giang Nhu nhìn chiếc túi rơi trên mặt đất, ghen ghét phát cuồng.
Cách đây hai ngày Tần Dao hỏi cô ta muốn quá gì, khi ấy cô ta đã không chút do dự mà trả lời là muốn chiếc túi xách hiệu LV này.
Khi biết Tần Dao mua cái túi này, cô ta còn nghĩ Tần Dao mua để chuẩn bị làm quà sinh nhật cho mình, thật không ngờ là lại dùng nó để lấy lòng đứa ốm yếu Tần Ninh này!
Và điều đáng giận nhất chính là, Tần Ninh lại đem nó ném xuống đất, thật là một đám tiện nhân!
Tần Ninh cười lạnh, tuy rằng trong lòng cô thừa biết Tần Dao giả dối, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn chị ta tức giận như vậy, sắc mặt bạo nộ đến mức có thể ăn thịt người.
Tần Dao lúc nào cũng trang điểm theo kiểu thục nữ, nhưng lúc này khi ả ta mở miệng ra lại chẳng khác gì lão bà ác độc.
"Mặt mũi tôi do chính tôi kiếm được, không phải do các người ban phát!"
"Mày!"
Tần Dao thấy khuôn mặt nhỏ của cô có thể véo ra nước, tức giận đến muốn bóp chết cô ngay lập tức.
Nhưng hôm nay cô ta đến đây là để có được sự giúp đỡ của Tần Ninh, nên chỉ có thể nén lửa giận trong lòng xuống, cười cười thương lượng với cô cho thật tốt.
"Ninh Ninh, là do chị quá kích động. Nếu không thích cái túi xách này, vậy thì cứ vứt đi."
"Chị là chị họ em, nhất định em phải giúp chị, chờ chị hoàn thành việc lớn này, em muốn cái gì, chị cũng đều đáp ứng."
Tần Ninh châm chọc, "Tôi có thể giúp gì cho chị?"
Nghe cô lên tiếng hỏi, Tần Dao nghĩ có lẽ đã lay chuyển được suy nghĩ Tần Ninh, kích động nói.
"Không phải giờ em đang là khách của biệt thự Hàn thiếu sao? Em hãy nghĩ cách cho chị có cơ hội tiếp xúc với Hàn thiếu đi, hãy giúp chị rút ngắn khoảng cách với Hàn thiếu."
Tần Ninh nhướng mày, trầm tư vài giây, trả lời: "Được, tôi giúp chị, nhưng chị cũng phải đáp ứng điều kiện của tôi!"
...........
Nghe thấy chuông báo hiệu tan học, Tần Ninh nhớ lời Hàn thúc thúc sẽ tới đón mình, cô chạy nhanh thu gọn sách vở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT