Tần Ninh ngồi gọn lại một góc trên xe, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng có chút sợ hãi đánh giá người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Người đàn ông này có dáng dấp cao lớn, lưng thẳng tắp, chỉ cần ngồi một cách tùy tiện thôi cũng có thể che khuất cả người cô.
Trong đầu cô dần hồi tưởng lại những lời đồn đại lúc trước, anh là Hàn Quân Vũ, kế thừa tập đoàn Thịnh An khi mới chỉ tròn hai mươi tuổi, luôn sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay xử phạt quyết đoán, không chỉ một tay vớt cả tập đoàn Thịnh An từ dưới vực thẳm với nguy cơ sắp phá sản, mà trong những năm trở lại đây, anh còn biến nó trở thành một trong những công ty nổi danh trên toàn thế giới.
Nói cách khác, anh chính là người đàn ông độc thân, toàn thân rát hoàng kim trẻ tuổi nhất trong truyền thuyết, là nam thần trong mộng của vô số cô gái, nếu so với những minh tinh điện ảnh thì khuôn mặt tuấn tú của anh còn đẹp hơn nhiều.
Còn có tin đồn, khi tạp chí kinh tế mời được anh làm khách mời, toàn bộ tạp chí đều được bán hết sạch sau khi xuất bản, doanh thu cao hơn mấy phần so với ngày thường.
Còn có người nói, anh là người không thích phụ nữ, mặc dù đã hai mươi chín tuổi nhưng bên cạnh lại chưa từng xuất hiện bóng dáng của bất kì nữ nhân nào.
Cũng vì điều này mà khi thấy những tên công tử con nhà giàu và vệ sĩ thân cận với anh đã khiến người ngoài liên tưởng đến thứ suy nghĩ khác lạ.
- --------------
Trong đầu Tần Ninh bây giờ hiện lên rất nhiều chuyện, chúng đan xen nhau khiến cô thấy có chút rối trí, cô nghĩ về Tần gia, nghĩ đến thái độ của nhị thẩm, nhị thúc và cả bà nội đối với cô.
Hiện giờ cô đang bị thương, chắc chắn sẽ không thể trở về Tần gia nữa, có lẽ bây giờ chỉ có trường học là nơi dưỡng thương duy nhất của cô, nhưng nó thật sự không an toàn chút nào. Cho nên nếu trong thời điểm này mà Hàn Quân Vũ hỏi cô có yêu cầu gì, thì chắc chắn cô sẽ nói anh tìm giúp cô một nơi có thể sống yên ổn, ít nhất là để cô có thể yên tâm dưỡng thương trong khoảng thời gian này.
Lần này bà nội sai người bắt cô lại, cô may mắn gặp được Hàn thúc thúc và thoát được. Nhưng nếu có lần sau, nếu bà nội lại tiếp tục sai người đuổi bắt cô như hôm nay, thì thật sự cô sẽ trốn đi đâu?
Cho nên, cô nhất định phải tranh thủ dựa vào một thế lực còn cường đại hơn so với nhị thúc để làm lá chắn bảo vệ mình. Chính xác thì thế lực cường đại đó không ai khác ngoài Hàn thúc thúc.
Có điều, vô duyên vô cớ, người ta dựa vào cái gì mà phải giúp cô chống lại gia đình nhị thúc chứ?
Nghĩ đến tương lai mờ mịt của mình, khuôn mặt cô thoáng qua tia khắc khổ, quay đầu mê man nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài xe trời đang đổ cơn mưa, từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống tạo ra âm thanh kêu tí tách. Khi màn đêm buông xuống, ta dễ nhận thấy bước chân người đi trên phố càng lúc càng trở nên vội vã hơn.
Hàn Quân Vũ nghiêng mắt nhìn cô gái bên cạnh, từ lúc lên xe ánh mắt cô gái nhỏ này cứ sáng rực nhìn chằm chằm anh, anh không phản ứng.
Trong suốt những năm qua, mấy loại ánh mắt si mê này vốn không có gì là hiếm thấy, mỗi lần bắt gặp ánh mắt như vậy, anh đều cảm thấy chán ghét vô cùng.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, cô gái nhỏ nhìn đi chỗ khác, bên trong đôi mắt màu hổ phách lại ẩn chứa một chút đau thương khó lòng giấu nổi, điều này khiến anh không thể chán ghét hay tức giận ánh mắt ấy như bao loại nữ nhân khác.
Cô gái này là đứa con bảo bối của Tần Bình Lục, nếu chỉ lấy quan hệ bạn bè, khi thấy cô bị người khác khinh dẻ bắt nạt, anh ra tay giúp đỡ bảo vệ cô cũng là điều đúng, chưa kể đến mối quan hệ thực chất của anh và ba cô khi ấy chẳng khác anh em ruột thịt trong nhà.
Khi đến biệt thự, anh bước xuống xe, nhìn hai hàng lông mày đang nhíu chặt lại với dáng vẻ sợ sệt của cô.
"Cô không cần phải nghĩ nhiều đâu!"
"Dạ cảm ơn, Hàn thúc thúc."
Tần Ninh bây giờ mới cảm nhận được sự thân thuộc, hai hàng lông mày dần giãn ra, cô nhe răng cười với anh, xuống xe đi theo sau anh tiến vào căn biệt thự rộng lớn.
Hiện giờ Hàn thúc thúc có thể sắp xếp cho cô một chỗ ở ổn định là đã khiến cô cảm kích lắm rồi, bởi vậy nên cô cũng không dám mơ tưởng nhiều đến những việc khác nữa.
Bây giờ cô chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy!
"Hàn tiên sinh, ngài đã trở về!" Dì Trương cung kính cúi đầu.
"Bữa tối chuẩn bị thế nào rồi?"
"Hàn thiếu, việc ngài phân phó, tôi đã chuẩn bị chu toàn!"
Dì Trương ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ đứng sau lưng anh, kinh ngạc nhíu mày.
Suốt những năm gần đây bên cạnh Hàn tiên sinh không hề xuất hiện bóng dáng của bất kì nữ nhân nào, vậy mà đột nhiên hôm nay lại đưa một cô gái nhỏ như vậy về biệt thự, chả nhẽ là do đã nghĩ thông rồi sao?
Thầm đánh giá cô gái nhỏ trong lòng, dì Trương chậc chậc hai tiếng, cô bé này có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt trông vẫn còn non, làn da trắng mịn như thể búng ra sữa.
Đặc biệt là cặp mắt kia, nhìn giống như bảo thạch, khiến mọi người gặp liền sinh ra yêu thích.
Nhưng thật sự quá gầy, liệu có thể chịu đựng được thân hình cao lớn của Hàn tiên sinh không đây?
Thật không tin được là Hàn tiên sinh dáng dấp cao lớn như vậy mà lại thích mấy kiểu phụ nữ mỏng manh yếu đuối, đúng là khiến người ta quá bất ngờ.
Hàn Quân Vũ quay đầu, phát hiện cô gái vẫn đứng ngây ngốc ở cửa, nhỏ yếu luống cuống, khẩn trương không biết có nên tiến vào hay không, thấy vậy anh bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của cô dắt thẳng vào trong biệt thự.
Bàn tay nhỏ của cô vừa mềm lại vừa mảnh, vào thời khắc giơ tay nắm lấy tay cô khiến anh có chút sững sờ.
Lạnh lùng buông bàn tay nhỏ của cô ra, anh giới thiệu với dì Trương "Đây là Tần Ninh, sau này nhờ dì chăm sóc cô ấy chu đáo."
Ngồi trên bàn ăn, Tần Ninh đan hai tay vào nhau, trong lòng vừa ngại vừa bất an.
Cô đã cố gắng lấy hết dũng khí mở lời nhờ Hàn thúc kiếm cho mình một chỗ ở, nhưng nhìn căn biệt thự to như vậy, thực sự là khiến cô có cảm giác không an toàn.
"Uống hết chén canh gà!" Hàn Quân Vũ kêu dì Trương bưng canh gà lên.
Tần Ninh xoa xoa cái bụng nhỏ, bên trong con ngươi màu hổ phách dần hiện lên hình người đàn ông lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú đầy góc cạnh, cô thật không dám chống đối lại anh.
Hàn Quân Vũ thấy cô nghe lời uống hết chén canh gà thì tỏ vẻ hài lòng.
Nuôi một cô gái nhỏ hiểu chuyện lại vâng lời, cùng lắm cũng chỉ là thêm một cái miệng ăn, coi như anh đang báo đáp công ơn năm đó Tần Bình Lục tận tình giúp đỡ mình.
"Ninh tiểu thư, cô muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi làm cho cô!" Dì Trương là đầu bếp ở đây, bà nhìn bộ dáng gầy yếu và khuôn mặt xanh xao của cô nên sinh lòng thương, lên tiếng nói.
"Cảm ơn dì Trương, con không phải người kén ăn đâu a!"
Những lời này là Tần Ninh nói thật, cô tuy là tiểu thư con nhà danh giá nhưng không hề kén ăn, bởi vì mỗi ngày đều phải uống thuốc, nên ăn nhiều ăn ít cũng vậy, nhưng thường thì trong bữa ăn của cô không có thịt.
Quay đầu nhìn Hàn thúc, khuôn mặt anh lãnh đạm không một chút biểu tình, cô không biết là mình có nói sai ở đâu không, liền sợ hãi hoảng hốt, cắn chặt môi dưới.
Dì Trương lén liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh như băng của Hàn tiên sinh, cho rằng Tần Ninh vì sợ hãi Hàn tiên sinh nên không dám nói thật, nên càng thêm đồng cảm với cô.
"Dì Trương, dì đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi!" Hàn Quân Vũ mắt lạnh như băng liếc qua cô gái nhỏ, thanh âm vẫn không có chút thay đổi gì.
"Vâng!" Dì Trương gật đầu, dẫn Tần Ninh lên lầu.
Tần Ninh cúi đầu, đến khi đi đến cầu thang, cô quay đầu nhìn Hàn Quân Vũ, nghiêm túc lên tiếng cam đoan, "Hàn thúc thúc, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời dì Thẩm."
"Đi thôi!"
Thân hình gầy yếu của Tần Ninh nhanh chóng biến mất, khuôn mặt Hàn Quân Vũ trong thoáng chốc tối sầm lại, lạnh lẽo như băng.
Lúc này Tống Huyền vừa mới bước vào biệt thự, hắn nhanh chóng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra từ người đàn ông nào đó, bả vai khẽ run, không dám đến gần.
"Điều tra sao rồi?"
Sau khi Hàn Quân Vũ đưa cô vào bệnh viện, anh đã lập tức sai Tống Huyền đi điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô.
Cô vốn là một học sinh trung học bình thường, chưa từng gây sự đánh nhau với bất kì ai, vậy nên chỉ sau vài giờ Tống Huyền đã có đầy đủ thông tin về cô.
Hắn không dám chậm trễ, sau khi có toàn bộ thông tin về cô, hắn lập tức chạy tới đưa đến trước mặt Hàn thiếu một tập tài liệu dày cộp.
"Hàn thiếu, đây là tư liệu về Tần Ninh tiểu thư từ lúc sinh ra cho đến hiện tại ạ!"
Hàn Quân Vũ lật từng trang, trong đó có một vài tấm ảnh cũ, là hình ảnh cô gái nhỏ cười thật tươi giống như búp bê sứ đáng yêu.
"Cô gái đó 17 tuổi?"
Hàn Quân Vũ nghĩ đến khuôn mặt nhỏ của cô gái, còn tưởng cô là học sinh cấp hai.
"Vâng, Tần Ninh tiểu thư còn ba năm nữa mới đến tuổi trưởng thành. Nguyên bản di chúc của Tần Bình Lục tiên sinh, đến khi Tần Ninh tiểu thư đủ 18 tuổi là có thể kế thừa cổ phần của Tần thị."
Còn nhị thúc của Tần Ninh tiểu thư, Tần Bình Trạch tổ chức yến tiệc chỉ nhằm mục đích nói cho mọi người biết, hiện tại ông ta chính là cổ đông lớn nhất Tần thị.
"Tần Ninh tiểu thư vốn bơ vơ không nơi nương tựa, trong nhà còn mỗi bà nội thì người lại không quan tâm đến cô bé, không chịu nương tay hay giúp đỡ bất cứ cái gì, bây giờ cô chính là miếng thịt béo bở, mặc kệ cho bọn họ xâu xé."
Tống Huyền nghĩ đến một cô gái nhỏ bé như vậy sống trong một gia đình lòng lang dạ sói, thì làm sao chống đỡ nổi.
Nói không chừng đến khi 18 tuổi, cô bé đã bị nhị thúc mình giết chết rồi.
"Bây giờ tình trạng của Tần gia như thế nào?"
"Tần Bình Trạch phái người đi khắp nơi tìm Tần Ninh tiểu thư. Tôi đoán nếu như Tần Ninh cô ấy không chịu nghe lời, ông ta có thể sẽ giết người diệt khẩu, thậm chí cô ấy chưa đến tuổi trưởng thành, ông ta cũng sẵn sàng ra tay."
Tống Huyền càng nghĩ càng đồng cảm với cô gái nhỏ kia, nếu như không phải may mắn gặp được Hàn thiếu, chỉ e rằng cô đã bị đám người Tần gia bắt lại rồi.
Tuy nhiên, việc Hàn thiếu giúp đỡ cô lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Chẳng nhẽ Hàn thiếu mà trước giờ không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ lại thích kiểu con gái chưa đến tuổi thành niên?
"Phái người theo dõi chặt chẽ Tần gia, đồng thời kêu mấy người thân thủ tốt đến biệt thự bảo vệ cô ấy!" Hàn Quân Vũ lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
- -----------
Tần Ninh theo dì Trương lên lầu, nằm một lúc lại cảm thấy vết thương sau lưng có hơi đau, cô nhờ dì Trương lấy giúp ít thuốc.
Dì Trương thấy vết thương sau lưng cô thì đau lòng không thôi, đây có phải là vết thương do Hàn thiếu gây ra?
Vì sao Hàn thiếu lại làm điều này với một cô gái lớn lên chắc chắn sẽ rất duyên dáng, đáng yêu, thật không ngờ Hàn thiếu lại đam mê kiểu này.
Thích dày vò người, khó trách đến giờ vẫn không tìm được bạn gái!
Tần Ninh không biết dì Trương hiểu lầm Hàn Quân Vũ, hiện giờ cơ thể cô không tốt nên không thể đi học, đưa máy lên gọi điện cho thầy giáo xin phép nghỉ.
Vậy mà lại nghe thầy nói, nhị thẩm và chị họ cô đã đến trường tìm mình, còn yêu cầu cô nhanh chóng quay về nữa.
Tần Ninh nhớ tới khuôn mặt vặn vẹo của bà nội, còn có khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của nhị thẩm, cô sợ tới mức không dám nói thêm lời nào nữa mà nhanh chóng tắt điện thoại, không yên tâm nên cô tắt nguồn máy luôn.
Vì cổ phần của Tần thị, chắc chắn nhị thúc sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng với năng lực hiện tại của cô thì, nếu muốn làm chủ Tần thị, khả năng chỉ là số không.
Nếu Hàn thúc chịu giúp đỡ cô..
Trong đầu cô hiện lên thân hình cường tráng kia, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, cô cắn chặt đũa, trong lòng có chút hờn dỗi.
"Dì Trương, dì biết rõ về Hàn thúc không?"
Dì Trương nghe cô gái nhỏ lên tiếng hỏi chuyện, quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, trong lòng bà nhịn không được thấy kì lạ.
Cô gái này lớn lên giống y hệt búp bê sứ, khó trách khiến Hàn tiên sinh lại yêu thích cô bé thế. Giọng nói ngọt ngào, làm người khác nghe chỉ muốn nhéo vào má một cái để xem phản ứng của khuôn mặt trẻ con đáng yêu này sẽ ra sao.
"Ninh tiểu thư, nơi này vốn là biệt thự của Hàn tiên sinh!"
Tần Ninh kinh ngạc mở to đôi mắt, cô thật sự chỉ muốn nhờ Hàn thúc tìm giúp mình một chỗ ở an toàn mà thôi, vậy mà thúc ấy lại đưa cô tới biệt thự này!
"Vậy tại sao mấy ngày nay con không nhìn thấy Hàn thúc tới đây ạ?"
"Hàn tiên sinh đi công tác, công việc vốn bận rộn, dường như rất hiếm khi ngài ấy ở lại trong nước."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT