Tần Ninh nhụt chí, nhỏ giọng oán giận, "Cháu cứ nghĩ Hàn thúc thúc sẽ về biệt thự ăn cơm, nên đã ngồi đợi thúc về ăn cùng. Giờ thúc ăn rồi, có mình cháu ngồi ăn, cháu không có muốn ăn nữa."

"Là thế sao, sau này tôi có thời gian, nhất định sẽ thường xuyên ăn cơm cùng em."

Nghe giọng điệu hờn dỗi của cô, vừa mềm mại vừa đáng yêu, đan xen trong sự ủy khuất là ngữ điệu làm nũng, anh nhịn không được đành mở lời hứa hẹn với cô.

"Thật vậy chăng?" Giọng nói cô cao hơn hẳn, hiển nhiên là rất thích thú.

"Tôi không lừa trẻ con." Tiếng cười tràn ngập từ tính của anh truyền tới tai cô, khiến cô không hài lòng.

".. Cháu đâu có nhỏ lắm chứ, chỉ cần đợi thêm ba tháng nữa, cháu cũng đã sang tuổi mười tám rồi a." Cô tức giận phản bác.

"Ừ, nhưng hiện tại vẫn là đứa bé chưa đến tuổi thành niên." Anh cố tình trêu chọc cô.

Trong đầu không nghĩ ra được câu gì để đấu lại anh, đôi môi hồng phấn oán trách chu lên, hai con ngươi màu hổ phách trừng anh qua điện thoại, nhìn trông giống một chú thỏ con đáng yêu.

"..."

Tần Ninh treo điện thoại của Hàn Quân Vũ, sau đó cô nhanh chóng quay trở lại bàn cơm, loáng phát đã chén hết hai bát cơm một cách ngon lành.

"Dì Trương, dì thật tốt a, ngày nào cũng có thể ăn đồ ăn dì làm, có lẽ kiếp trước cháu đã làm được chuyện phúc đức lớn nên đời này mới được hưởng thụ vậy."

Ngoài Hàn thúc thúc, dì Trương là người đối xử tốt nhất với cô.

Nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô gái nhỏ đang nịnh hót mình, dì Trương cười không khép được miệng.

Từ khi tới biệt thự này chăm sóc và nấu ăn cho Hàn thiếu, Hàn thiếu chưa từng nói một câu thừa thãi nào với bà, nên trước giờ trong lòng bà vẫn luôn có chút sợ hãi, không biết Hàn thiếu có hài lòng với tay nghề của bà hay không.

Giờ nghe cô gái nhỏ này khẳng định như vậy, dì Trương quyết tâm sau này sẽ cố gắng hết sức làm ra nhiều món ăn ngon hơn nữa, phải nuôi béo cô gái nhỏ hay nịnh ngọt này mới chịu thôi.

Lúc Hàn Quân Vũ quay về biệt thự, đã là đêm muộn.

"Hàn thiếu, cuối cùng cậu đã về." Dì Trương lập tức bước đến cầm túi xách cho anh.

"Sao thế?"

Hàn Quân Vũ nhướng mày, thường ngày không phải anh cũng hay về giờ này sao?

* * *

Anh lên lầu tắm rửa, lúc đi ngang qua phòng Tần Ninh, bước chân ngừng lại.

Dì Trương nói cô gái nhỏ này đã ngồi dưới lầu chờ anh đến nỗi ngủ thiếp đi, bà phải nói mãi, cô mới chịu lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi trước.

Anh đang chuẩn bị gõ cửa, nhưng khi tay vừa chạm đến cánh cửa, nó đã tự động mở ra.

Hàn Quân Vũ thấy cửa không khóa, anh cũng không kịp để ý, vừa nhón chân lên một chút thì sự chú ý của anh đã bị dồn vào màn trước mắt, anh kinh ngạc dừng chân.

Tròng mắt màu nâu sâu thẳm của anh hiện lên thân hình xinh đẹp của một người con gái, cô cởi khăn tắm, đang chuẩn bị mặc áo ngủ, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Từng tấc da thịt tinh tế mềm mại hiện lên, dưới ánh sáng của đèn ngủ, trông nó trắng mịn như ngọc, nhất thời khiến anh hoảng đến thất thần.

Sau khi mặc quần xong, cô đứng thẳng người, cái eo nhỏ mảnh khảnh, hai cặp mông tròn xinh đẹp, phía trước là một cặp đồi núi tròn trịa..

Thị giác được nhìn no nê, anh nhấp đôi môi mỏng, hai mắt đăm đăm, yết hầu khô khốc không tự giác nuốt nước miếng.

Cả người khô nóng, anh kéo lỏng cà vạt ở cổ.

Nhưng thân hình cô gái nhỏ tốt hơn những gì anh nghĩ, cái cổ khẽ nâng lên, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ, những sợi tóc đen nhánh phất phơ trên cần cổ trắng nõn, hai màu đen trắng của tóc và làn da đối lập rõ ràng, đánh sâu vào tầm mắt anh.

Vì cô mới vừa tắm xong, nên trên má vẫn còn vết đỏ ửng chưa tan đi, khiến khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người càng trở nên hồng hào, tất cả những câu nói dù có minh bạch trong trắng đến mấy giờ đối với anh nó đều mang hàm nghĩa đen tối nào đó.

Anh lặng yên không một tiếng động, lùi ra sau hai bước, tay nắm lấy chốt cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Đến cạnh cửa sổ, gió thổi từ ngoài vào lành lạnh, nhưng đứng đến một lúc lâu sau thân nhiệt khô nóng vẫn không chịu giảm bớt đi.

Anh nhắm mắt, những gì xuất hiện trong đầu anh lúc này đều là hình ảnh cô gái nhỏ ngây ngô nhưng thân hình lại xinh đẹp tuyệt trần.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh hít sâu một hơi, cố nén cái cảm giác xao động trong lòng, thầm cảnh cáo bản thân.

Anh vì tình bạn nên mới nuôi cô!

"Hàn thúc thúc, thúc về rồi sao?"

Là giọng nói mềm như bông của cô gái nhỏ, khuôn mặt cô vui mừng mang theo chút sắc đỏ, tươi đẹp động lòng người.

Không biết lúc trên giường, nằm dưới người anh..

"!"

Từ từ, Hàn Quân Vũ, mày như vậy là cầm thú!

Hàn Quân Vũ xoay người tránh mặt cô, hướng ra cửa sổ hít sâu mấy đợt khí lạnh, nghẹn đến mức khóe mắt đỏ lên.

"Hàn thúc thúc, sao vậy, thúc.."

Anh không để ý tới cô, còn bày ra bộ mặt lạnh tanh, cô gái nhỏ kinh hoảng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhớ đến cơn ác mộng trưa nay, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy bất an, khí lạnh không biết từ đâu tới chạy thẳng một đường từ lòng bàn chân vào người cô.

Nếu như cô bị Hàn thúc thúc đuổi ra khỏi biệt thự, lại không thể quay về Tần gia, trên người không một xu dính túi, lưu lạc đầu đường.. Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Cô thật cẩn thận đi đến cạnh anh, cái tay nhỏ mềm mại, lòng bàn tay nổi lên một màu hồng nhạt, thử nắm cổ tay anh thăm dò.

"Hàn thúc thúc, cháu làm sai chuyện gì sao, thúc nói cháu biết đi, cháu sẽ sửa, Hàn thúc thúc.."

Cô nhẹ giọng nói, ngữ điệu ủy khuất như sắp khóc.

Hàn Quân Vũ không thể nhịn nổi nữa, anh lạnh lùng đẩy cô ra, xoay người quay lại phòng ngủ của mình.

Anh đóng cửa cái rầm, làm Tần Ninh sợ tới mức run bắn cả người.

Cô sợ hãi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bị anh đóng chặt, lòng khẩn trương đan hai tay vào nhau.

Hàn thúc thúc tức giận.

Có phải tại cô ngắt điện thoại lúc gần tối không, hay là chuyện gì khác?

Trong đầu cô hiện lên vô số lí do, gió lạnh từ bên ngoài truyền vào qua cửa sổ, cô lại mới tắm xong, vừa lạnh vừa nóng, cô co rúm người lại ôm chặt cánh tay.

Không cam lòng nhìn Hàn thúc thúc bỏ đi không lí do như vậy, cô đi tới trước cửa phòng anh gõ cửa.

Cạch một tiếng, cánh cửa lại được mở ra.

Trong phòng hiện lên hình bóng của người đàn ông, sắc mặt u ám, cả người đều toát ra khí lạnh, dáng người cao lớn đứng trước cửa, đôi mắt sâu hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô, có thể áp bách người đối diện đến mức không thở nổi.

"Có việc?"

"Hàn thúc thúc, có phải cháu làm chuyện gì đó khiến thúc tức giận, cháu.." Tần Ninh kinh hồn bạt vía, lùi ra sau một bước.

"Không có!"

Nét mặt anh vẫn lạnh băng, bờ môi mỏng mấp máy phun ra hai chữ, lách qua người cô đi ra, trực tiếp xuống lầu rồi bỏ đi.

Nghe thấy tiếng ô tô, cô chạy đến bên cửa sổ, Hàn thúc thúc đã đi xa, chỉ để lại ánh đèn của đuôi xe.

Cô đứng bên cửa sổ một lúc lâu.

Trung tâm thành phố Nam Khang, nơi tụ họp của những người có chức quyền to, trên hàng ghế lô ở phòng Vip tầng cao nhất.

Lúc Hàn Quân Vũ đến, đám bạn thường ngày của anh đều đã tới cả. Tầm tình bực bôi, anh rót đầy một ly rượu Cocktail loại mạnh, uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Tước giương mắt nhìn, bình thường Hàn Quân Vũ không uống rượu, hôm nay đột nhiên lại uống một hơi hết ly rượu mạnh như vậy, hắn kinh ngạc nhướng mày, đi tới khoác vai anh.

"Quân Vũ, đây là rượu, không phải nước."

Uống mạnh như vậy, không sợ bị sặc chết?

"Tôi biết, cậu cũng đừng dựa gần tôi như vậy, nóng."

Hàn Quân Vũ ghét bỏ liếc hắn một cái, tầm mắt quét một vòng quanh hàng ghế lô, dừng lại trên người một tay mặc áo sơ mi tím, đang đùa giỡn vui vẻ với người phụ nữ bên cạnh, hắn chính là Bùi Càn.

"Bùi Càn, tìm cho tôi một người phụ nữ."

Hàn Quân Vũ nói không lớn, tuy nhiên trong phút chốc ai nấy đều im lặng, đổ mọi ánh mắt nhìn chằm chằm về phía anh như nhìn thấy quỷ.

"Khụ khụ.. Quân Vũ, cậu nói cái gì?"

Tiêu Tước mới uống xong một ngụm rượu, nghe anh nói, hắn bị sắc đến mức phun ra bằng sạch.

Khi Hàn Quân Vũ chưa là tổng tài quản lí tập đoàn Thịnh An, anh luôn cùng đám bạn chơi hết mình, nhưng song song với nó, anh có một cái quy tắc riêng, mặc kệ chơi đùa như thế nào, cũng tuyệt đối sẽ không chạm vào phụ nữ.

Sau này, khi anh tiếp nhận tập đoàn Thịnh An, cả tinh thần và thể lực đều dồn hết vào công việc, thời gian chơi đùa cùng mọi người cũng theo đó mà ngày càng ít đi.

Phải khó khăn lắm mới có dịp anh tụ họp cùng bọn họ chơi đùa, vậy nên họ từng vì anh mà chuẩn bị kĩ càng, chọn lựa những người phụ nữ đẹp nhất, kết quả lúc đến nét mặt anh toàn vẻ chán ghét, không những đuổi mấy người phụ nữ đó đi, còn đánh bọn họ một trận.

Từ hôm đó họ không tìm phụ nữ cho anh nữa, mà đưa lên giường lớn của anh một nam sinh dáng người cũng không tệ lắm.

Cuối cùng lại là chọc giận Hàn Quân Vũ, bị anh đánh thiếu chút nữa là tàn phế.

Vậy mà bây giờ lại nghe chính miệng anh kêu tìm phụ nữ, này không phải gặp quỷ thì là gì?

Bùi Càn đặt chén rượu xuống, đi đến trước mặt Hàn Quân Vũ, quan sát anh từ trái qua phải.

"Hàn Quân Vũ, nói này, lúc tôi đánh ngã cậu là mấy tuổi?"

"..."

Hàn Quân Vũ giật giật khóe mắt, mấy ngày không gặp, đầu óc cậu ta bị úng nước à?

Tên Bùi Càn này sao có thể đánh ngã anh, trời sinh Bùi Càn có khuôn mặt nham hiểm, từ nhỏ đã bị anh đánh không ít lần!

Bùi Càn nhìn vẻ mặt khinh bỉ của anh, hắn càng chắc chắn những gì mình đang nghĩ trong đầu, "Hàn Quân Vũ, cậu đã tráo đổi linh hồn với người khác rồi đúng không, bằng không cậu chắc chắn sẽ không kêu tôi tìm phụ nữ cho cậu!"

"Đầu óc có bệnh, đừng bỏ trị liệu!" Hàn Quân Vũ một chân đá văng cậu ta ra.

Bùi Càn nhướng mày, "Cậu thật sự muốn phụ nữ?"

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, lại thiếu đòn?" Hàn Quân Vũ không kiên nhẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play