"Ra là công chúa quý quốc." Nam Cung Thác Nguyệt không mặn không nhạt chậm rãi nói, "Thật đúng là xứng với khúc vũ, thưởng."
A, chỉ vậy à?
Hoàng thượng, sao người không hỏi nguyên do gì nàng ta làm được như vậy?
Họ lại ngó quanh một lượt.
A, đại tướng quân à, sao điện hạ ngài vẫn bình tĩnh uống rượu vậy?
Hoàng thượng và điện hạ thật không hổ là phụ tử à. Chuyện lạ như vậy cũng không thu hút được sự chú ý của người.
Mộ Dung Thế Dương sẽ thiếu kỳ sao?
Không, y thừa biết cái mẹo trong vũ điệu của nàng ta.
Hương thơm mà đàn hồ điệp ấy mang, chỉ là một loại mê hương cực nhẹ còn lưu lại trên thân thể chúng.
Nàng ta phục mê hương lên hồ điệp, giấu chúng trong tầng tầng lớp y phục nên mới qua mắt được cung nữ kiểm tra bên ngoài.
Nành ta cố ý múa cuồng loạn như vậy chính là để cơ thể đã tẩm hương liệu tiết ra dịch thể, kích thích lũ bướm cuồng loạn bay ra.
Chẳng có gì là kỳ lạ với những người thích tẩm mình trong y lý cả.
Nhưng phải nói một điều rằng. Y thật sự khâm phục người đã nảy ra điệu múa này, dùng hồ điệp để tăng ấn tượng cho điệu múa tầm thường của nàng.
Không biết, hắn thì sao?
Nam Cung Thác Nguyệt thế nào hả?
Hắn chả thế nào cả.
Hắn đã từng thấy vũ khúc còn đẹp hơn thế, trong mắt sao còn chứa được điệu múa nào nữa.
Hành động và lời nói của Nam Cung Thác Nguyệt khiến người Tương Kinh hoảng hồn.
Phản ứng này không đúng à!
Ít nhất cũng phải kinh diễm như gã, như hắn hay như nàng ta chứ?
Người thất sắc đầu tiên tất nhiên là vị công chúa Tương Kinh kia.
Tuy vậy, nàng ta rất nhanh hoàn hồn, nhẹ cười quyến rũ nói.
"Thần nữ từ nhỏ đã yêu thích phong cảnh phương Nam, đặc biệt con người phương Nam chân thành đáng tin, cảm thấy hoàng đế bệ hạ ngài thật tài giỏi, có thể cai trị một quốc gia hữu ái xinh đẹp như thế."
Đoan Cung công chúa ngượng ngùng lại có chút ngây ngô nói tiếp.
"Thần nữ thật mong có thể vĩnh trú Đại Yên, tận tình chiêm ngưỡng nơi đã sinh ra người tài giỏi như thánh thượng đây.
Nguyện đế vương thương xót."
Thật khéo ăn nói nha.
Rõ ràng, nói gần nói xa đều muốn nhập hậu cung đây mà.
Thật cuồng vọng.
Không thấy thánh thượng chẳng thích thú gì với ngươi lẫn vật chết kia à.
Chúng cung phi công chúa lẫn vài nữ quyến có trong buổi yến đều âm thầm phỉ nhổ cô nàng.
"Với thân phận công chúa đây, muốn vĩnh trú ở Đại Yên ta, tất phải gả nhập Đại Yên rồi."
"Nguyện thánh thượng làm chủ." Đoan Cung công chúa vẫn nghịch ngợm nói.
"Thế thì... Các ái khanh nơi đây vị nào còn chưa thành thân, ngưỡng mộ Đoan Cung công chúa cứ việc đứng ra. Trẫm tất hạ chỉ tứ hôn, thành toàn một giai thoại đẹp." Nam Cung Thác Nguyệt cười cười nói.
A.
Khanh tướng bên dưới đều giật mình.
Hoàng thượng thật sự định ban mỹ nhân công chúa cho họ hả?
Người này nhìn người kia, người kia nhìn người khác.
Họ chợt nhận ra mấy người có thể ngồi ở vị trí tam phẩm này đều không dưới hai mươi, sớm mấy năm cũng đã nhận được ân trạch của thánh thượng cưới mỹ nhân khác vào phủ.
Mà người có thể tiến lên cầu thân thì chỉ có mấy vị đại sứ ngoại quốc hữu thiếp vô thê bên kia.
Đoan Cung công chúa nghe vậy, như thật sự sợ có người tiến lên cầu hôn, vội vàng lên tiếng nói.
"Thần nữ thầm kính ngưỡng uy danh đế hoàng, chỉ mong có thể nhập cung ngày ngày được kề cận đế hoàng nâng khăn sửa túi."
Nói rõ thế được chưa, nàng âm thầm may mắn thừa tướng điều tra rõ tính tình của Triệu Thiệu đế.
Nếu người nọ không kinh diễm trước tài năng mỹ mão của nàng, liền nói thẳng ý nguyện tiến cung. Chứ đừng để như mấy vị tiểu thư công chúa khác, vì e thẹn mà phải nhập khắp các phủ viện khác.
Nghe Đoan Cung công chúa nêu rõ ý định nhập cung, quan viên đại sứ bên đưới ai còn dám rước vị cả gan cầu ái với đế vương bên trên về.
"Thế nhưng vị trí phi tần của trẫm đều đã tề tụ, với thân phận của nàng không thể dưới tứ giai."
Nam Cung Thác Nguyệt cũng không ngạc nhiên với lời tỏ tình của Đoan Cung công chúa.
Hắn thản nhiên nói.
"Trẫm không thể vì công chúa mà hủy bỏ vị phi vị tần của các nàng, làm lạnh tâm các nàng lẫn các nhi tử của trẫm."
"Thần nữ không ngại danh phận, chỉ cần có thể ngày ngày được diện kiến long nhan, bưng trà rót nước đều cam nguyện."
Nam Cung Thác Nguyệt nhìn vẻ mặt lộ vẻ mê luyến của Đoan Cung công chúa, âm thành cười lạnh.
'Thật không hổ là tử sĩ Tương Kinh mà.'
Đúng vậy, Đoan Cung công chúa này chính là tử sĩ Tương Kinh vương bồi dưỡng.
Nàng cũng là một công chúa chân chính. Vì lẻ đó mà Tương Kinh vương mới không sợ bại lộ đưa nàng làm cống phẩm, bằng mọi giá nhập cung, sát Nam Cung Thác Nguyệt.
Nhưng lão không ngờ rằng, nữ nhi lão ra sức bồi dưỡng ngay từ khi xuất hiện đã bị bại lộ.
Đoan Cung công chúa giả dạng rất khá, ai cũng tin nàng thật ái mộ đế vương.
Nhưng Nam Cung Thác Nguyệt thân là người trọng sinh, từng có cơ duyên bị nàng ám sát sao có thể quên chứ.
"Vệ Mẫn, bên cạnh trẫm còn trống chỗ nào không? Nếu để mỹ nhân như Đoan Cung công chúa đây thất vọng ra về thì thật có lỗi à."
Vệ Mẫn theo Nam Cung Thác Nguyệt bao lâu sao không hiểu ý ngoài lời của hắn chứ.
Gã lập tức gập người cung kính thưa.
"Hồi hoàng thượng, ban nãy có tiểu cung nữ bưng trà thất trách bị phạt nặng, hẳn còn chưa kịp bổ khuyết."
Không để bên dưới kịp suy ngẫm ẩn ý trong câu nói của gã. Nam Cung Thác Nguyệt đã nói xuống.
"Vậy thì công chúa cứ tạm vị trí này đi, công chúa thấy thế nào?"
Tuy là câu hỏi, nhưng Nam Cung Thác Nguyệt tin chắc nàng sẽ bằng lòng, vị trí tốt như vậy, dễ ra tay hạ độc thủ như thế, vị hảo tử sĩ này sao có thể từ chối.
Quả nhiên, Đoan Cung công chúa không chút chần chừ đồng ý ngay, mặc kệ hầu cận cạnh nàng ít nhiều phản đối.
Nhưng khi họ thấy thừa tướng đại nhân và thập điện hạ đều im lặng cũng chẳng dám nhiều lời nữa.
"Đế hoàng anh minh."
Thừa tướng Tương Kinh bước ra hô, lại nhìn chệch xuống dưới vị trí của đại hoàng tử cười đầy tự nhiên nói.
"Công chúa bổn quốc lưu luyến là vật, là cảnh nơi đây cho nên cả gan cầu thánh ân, tạ đế hoàng không chán ghét ."
"Ha...ha...ha..." Nam Cung Thác Nguyệt không có hảo ý cười to, hoàn toàn không muốn nhiều lời với tên cáo già thọ tận này.
Nhưng cáo già vẫn là cáo già, da mặt lão vẫn dày mà nói tiếp.
"Xưa có câu, không đánh không quen biết, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Thập hoàng tử bổn quốc cũng thế.
Nguyện lấy thân hoàng trữ của Tương Kinh cầu thú đại hoàng tử của quý quốc. Ba thành Uất, Kỵ, Ưng chính là sính lễ, mong hai quốc vĩnh vĩnh thái bình."
CÁI GÌ!?
Không biết bao nhiêu tiếng hô lớn, hít mạnh, tiếng sặc cuống họng của nhiều người phía sau đồng loạt vang.
Ba thành này không phải là nơi dễ thủ khó công mà đại hoàng tử đánh hoài không được đó sao?
Cắt ba thành chỉ để cầu thú nam nhân cho trữ quân họ.
Rốt cuộc quốc chủ Tương Kinh này có ý gì à?
Dù biết Tương Kinh không có ý tốt. Không đánh lại có, với miếng mồi ngon như thế ai không mê hoặc.
Thoáng một cái đại điện vốn đang ôn hòa lại nảy ra cuộc bàn luận "đi" hay "ở" của đại hoàng tử.
Mặc bên dưới sì sầm to nhỏ, chủ nhân cũng như nhân vật chính của buổi yến vẫn thản nhiên như không.
"Trẫm nghe nói phương Bắc vốn không hảo long dương, thậm chí còn định tội bất kham, cớ gì Tương Kinh vương lại đưa lời cầu thân này?"
Đánh chết hắn cũng không tin những lời từ lão cáo già này nói.
"Hồi đế hoàng, tuy nói phương Bắc không hảo long dương. Nhưng không phải là đại đa số à, quốc chủ thần với một tấm lòng từ phụ, không đành lòng thập điện hạ đau khổ tư nhân, hằng ngày lấy đao tương hướng, chỉ mong hai nước giao hảo, để sớm ngày cho đôi trẻ giải nổi tương tư."
Thừa tướng dám thốt ra lời như vậy tất nhiên có người đứng sau trợ lưng, kẻ đó không ai khác chính là quốc chủ của họ lão Tương Kinh vương chưa bao giờ tắt tâm loạn Đại Yên.
Mộ Dung Thế Dương nhiều lần cản trở kế hoạch lão, biến mưu tính cả đời lão tan thành mây khói. Lão sao có thể cam lòng.
Lão muốn dày vò, đày đọ y.
Để làm được điều đó tất nhiên phải biến Mộ Dung Thế Dương thành người Tương Kinh, trừ việc hòa thân còn đường nào khác nữa.
Thế sao không dùng công chúa để hòa thân mà phải lòng vòng như thế? Ngươi có thấy vị công chúa nào thành công hòa thân mà được trở về cố thổ không?
Thế nên lão quyết định đưa cả nhi lẫn nữ của lão vào đế kinh. Lão tin tưởng, hoàng đế Đại Yên sẽ nhận một thậm chí cả hai lời hòa thân của lão.
Còn về nhi nữ lão có đồng ý hòa thân không đó hả? Này không thuộc phạm vi lão quan tâm.
"Các khanh gia cảm thấy thế nào?"
"Chúng thần không dám có ý kiến." Bậy à, dù có cũng không dám nói lúc này đâu.
"Đại hoàng tử, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung."
Chấp tay, Mộ Dung Thế Dương nhẹ bân quơ nói nhưng lời này lại đánh thức lòng tham của nhiều người nơi đây.
A, đúng rồi, đại hoàng tử vừa cho Tương Kinh một trận nhớ đời, sao có thể thật lòng cầu thú y chứ.
Đúng là lòng lang dạ thú, tà tâm bất tử mà.
Dù vậy vẫn còn người mê muội, cảm thấy đại hoàng tử có nhà mẹ đẻ là đại quốc họ thì ai có thể khinh nhục.
Nam Cung Thác Nguyệt cười cười, âm thầm quan sát vẻ mặt của các quan viên có mặt nơi đây, rồi lạnh lùng nhìn lão thừa tướng đang cung kính đứng cùng thập hoàng tử sát danh cũng chẳng kém, mà ngay từ đầu không hề có ngôn ngữ giao lưu.
"Thập hoàng tử thật lòng nghênh thú đại hoàng tử của trẫm?"
Lão thừa tướng vừa cười xòa với Nam Cung Thác Nguyệt, đẩy đẩy khủy tay ra hiệu cho thập hoàng tử nói gì đó tỏ chút thành ý.
"Hôn nhân đại sự, lời người mai mối, phụ mẫu đặt đâu, làm nhi tử tất không dám trái." Ý chính là không phải gã muốn, là cha già quê nhà quyết định thôi.
"..." Vẻ tươi cười thoáng khựng lại lên trên mặt lão thừa tướng.
Người nơi đây ai chẳng con yêu tinh loáng thoáng chút chút thôi cũng lơ mơ ngộ ra chuyện gì.
"Nói phải lắm." Nam Cung Thác Nguyệt cười hô, "Hôn nhân đại sự, phụ mẫu quyết định, đây là gia sự, trẫm sẽ cùng tông thất thảo luận chuyện này sau."
"Được rồi, Tương thừa tướng mấy dịp được đến Đại Yên, cứ vui chơi thoải mái nào, người đến khai nhạc."
"Khai nhạc!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT