“Hoàng thượng!”

Nam Cung Thác Nguyệt xoay đầu về hướng cửa bị phá nát, Ninh thái hậu tóc tai hỗn loạn trông có vẻ khá vội vả chạy đến đây, bà hốt thoảng nhìn hắn rồi nhìn về phía băng quan, lớn tiếng nói.

“Ra ngoài, tất cả ra ngoài, sửa lại mật thất, đóng kín cửa lại, mau!”

“Mẫu hậu, chuyện này là thế nào? Phụ hoàng sao lại…?”

“Hoàng thượng, trước hết cho người đóng kín cửa lại, ai gia sẽ nói chuyện này sau.”



Nhìn mật thất lần nữa được sửa sang với một đội ngũ tinh nhuệ, tay chân lanh lẹ chuyển thêm nhiều khối băng vào, chẳng mấy chốc cánh cửa đã hoàn thiện như chưa từng được phá vỡ.

Trong băng thất hiện chỉ còn Ninh thái hậu, Triệu Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt và An thần quan.

Nam Cung Thác Nguyệt nhìn bà từ ngăn bí mật lấy ra một lọ ngọc. Bên trong lọ không biết là gì nhưng thứ nàng đổ ra lại đỏ như máu. Băng quan cũng vì dược lộ đó mà thoáng chốc đỏ thẫm nhưng chỉ được một lát lại trở nên nhạt màu đi rất nhiều.

Như nhận thấy không đúng, Ninh thái hậu lại lấy thêm một lọ khác đổ vào băng quan. Lần này băng quan biến đỏ, là một huyết băng không sai biệt mấy, rất lâu cũng không thấy phai màu.

“Chỉ còn vài lọ, rốt cục có kịp hay không?” Ninh thái hậu lẩm bẩm rất nhỏ nhưng cũng đủ người bên cạnh nghe được.

“Mẫu hậu, thứ này là gì?”

"..."

Qua một lâu, Ninh thái hậu mới đáp.

“Tâm huyết.”

“Tâm huyết!?”

“...Tâm huyết của chi trưởng Nam Cung thị.”

“Chi trưởng, thứ này sao mẫu hậu lại có?”

“Nơi này... không thích hợp nói chuyện, ra ngoài đi.”

Nam Cung Thác Nguyệt có thể làm gì, tự nhiên cùng nhau đi ra ngoài.

“Thái hậu người đã đến, nô tài vô dụng, không thể ngăn cản hoàng thượng.”

“Ai gia hiểu, Lý quản gia chuẩn bị trà nước, ai gia cần bàn riêng với hoàng thượng.”

"Thưa vâng.”



“Ai gia nghe nói hoàng thượng cho người bao vây tướng phủ, lệnh người lục xoát, cũng may ai gia đến kịp, nếu không … hậu quả … ai gia thật không biết ăn nói sao với người nọ.”

“Ý mẫu hậu là Tả tướng!?”

“Tả tướng?" Ninh thái hậu kinh ngạc khi nghe nhi tử nàng xưng hô xa lạ với trưởng huynh nàng.

"Đó là huynh trưởng ai gia, cữu cữu của ngài, hoàng thượng.”

Ninh thái hậu đính chính lại thân phận của Thượng Tấn Vinh.

Từ lúc nữ nhân kia lợi dụng thân tình tiến hậu cung, vị nhi tử này của nàng vốn đã không thân cận với ông giờ lại càng xa cách hơn.

Có lẻ cũng từ đó mà nhi tử của nàng đối với thân tộc chỉ có quân thần chi lễ, không còn cái gọi là thân tộc.

“Tả tướng sẽ không gây hại gì đến Đại Yên, đến hoàng thượng.

Ngài sao có thể không chứng cớ gì mà lục xoát tướng phủ, nghi kỵ trọng thần là đều dễ khiến xã tắc lung lay.

Thái phó đã dạy gì người đều quên cả rồi sao?”

Ninh thái hậu không dám trách cứ nhi tử nhưng bà vẫn đau lòng than.

“Mẫu hậu vội vã đến tướng phủ, không chút kinh ngạc khi thấy người nằm trong băng quan, hành động tự nhiên với cái gọi là tâm huyết kia.

Mẫu hậu rốt cuộc đã biết những gì?”

Nam Cung Thác Nguyệt cũng không vì dáng vẻ của bà mà quên chuyện hệ trọng trước mắt, đưa khăn cho Ninh thái hậu chấm chấm những giọt lệ hoàn toàn không xuất hiện trên mặt kia.

Tay đang nâng khăn lau mặt khẽ khựng, Ninh thái hậu xoay đầu nhìn nhi tử, giọng cưng cứng nói.

“Điều này, này, chờ cữu cữu con về hãy nói đi.”

“Ngài là thê tử của phụ hoàng."

Ý tứ rất rõ ràng, chuyện phụ hoàng ngài không rõ. Ai rõ? Sao phải chờ ngày khác nói?

“Chuyện này … chuyện này… thật sự…”

Nhìn mẫu hậu luôn uy nghiêm lần đầu ấp úng, Nam Cung Thác Nguyệt có chút không đành lòng nhìn.

“Hay bởi vì nguyên phối của phụ hoàng ở đây, cho nên phụ hoàng mới quay lại nơi này.”

“Con.. con… cái gì nguyên phối chứ, con đừng có nói bậy.”

“Hoàng điệp ghi rõ phối ngẫu của phụ hoàng là Ôn thành Thượng gia tự Vinh, rõ ràng là nói Tả tướng Thượng Tấn Vinh chứ không ai khác.”

“Hoàng … thượng, con…” Ninh thái hậu vô lực ngã lên ghế dựa, chuyện xấu hổ năm ấy bà thật không muốn nhi tử biết.

“Dù rằng bên dưới có viết thêm dòng chữ Ôn thành Thượng gia nữ thị Ninh. Trẫm không còn là trĩ nhi để người lừa là khắc nhầm.

Ngọc điệp sao có thể lầm, nguyên phối, kế thê lại là huynh muội cộng thị nhất phu.

Hoàng gia thật sự chuyện gì cũng có, không sợ loạn nhất chỉ có thể loạn hơn…”

Nam Cung Thác Nguyệt không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào?

Chuyện kiếp trước, dù đã bài ra trước mắt nhưng vì chuyện riêng hắn đã bỏ mặc tất cả. Để rồi kiếp này lần nữa đối diện, hắn không biết phải cư xử thế nào.

“Mẫu hậu. Nói cho trẫm, mối quan hệ của ngài phụ hoàng và tả tướng là sao?”

Hắn cần phải biết, biết tất cả, biết rõ ràng mọi chuyện để tránh thảm cảnh năm xưa.

….

Thành Vịnh Ung.

“Đệ đi?” Nam Cung Minh Cảnh nhìn Thượng Tấn Vinh có chút lo lắng hỏi.

“Người cần gặp đã đi, ta ở lại làm gì?”

“Cũng đúng, Dương nhi có việc nên không thể ở lại, Vinh đệ an tâm. Ngày hai đệ trùng phùng sẽ không xa.”

“Bọn ta không có xa nhau.” Thượng Tấn Vinh cau có với cách dùng từ của Nam Cung Minh Cảnh.

“A, là ta nói sai, là ngày đệ ấy tỉnh dậy.”

“Chỉ cần huynh đưa hài tử đó đăng ngai trước khi tâm huyết ấy dùng hết là được.”

Tâm huyết mà nàng ta cho họ không biết có đủ dùng đến ngày ấy không? Điều này khiến Thượng Tấn Vinh rất lo lắng.

“Không nói nhiều ta phải đi, dù đã giao Minh Cẩn cho Ninh nhi nhưng một ngày không thấy, ta thật không an tâm.”

Ninh nhi trong miệng Thượng Tấn Vinh chính là đương triều thái hậu.

Sau khi biết lý do vì sao cô gái nhút nhát ấy trở thành kẻ thứ ba chen vào mối quan hệ phu phu họ.

Nam Cung Minh Cảnh chỉ cảm thấy tội cho nàng.

Từ tiểu cô nương chưa cặp kê bị người uy hiếp lợi dụng, mất tự do và danh tiết chỉ vì muốn giữ sinh mệnh của huynh trưởng trước hoàng quyền.

Nàng ôm vào người cái chê trách của đời sau đoạt phu của trưởng huynh, chỉ hận kẻ đứng trên đỉnh thiên hạ nhìn sinh mệnh kẻ khác tựa như côn trùng, muốn sát liền sát.

“Đệ có từng nghĩ đến, nếu nhị hoàng đệ tỉnh dậy cả ba người sẽ thế nào không?”

“Chuyện này phải cám ơn nữ nhi của huynh.”

“Nhược Vy.”

“Nữ nhi của huynh thần thông quảng đại như biết trước mọi chuyện.

Ta cũng không rõ ràng là thế nào. Nhưng nhờ nàng mà Minh Cẩn bảo vệ được tính mạng. Nhờ nàng ta mới biết nổi khổ tâm của Ninh nhi.

Nếu không có nữ nhi của huynh, có lẻ ba người chúng ta cả đời cũng vô pháp nhìn mặt nhau.”

Thượng Tấn Vinh vừa nói vừa nhìn trời xanh xa xăm, như thoáng nhớ lại khoảng thời gian như địa ngục kia.

Thật may Nhược Vy xuất hiện, nàng như ánh sáng chiếu rọi tương lai đen tối của gã.

Chỉ tiếc, sau ngày ấy nàng như biến mất khỏi hoàng cung. Mãi đến tháng trước gã mới có tung tích, gã chỉ kịp giao ái nhân cho muội muội liền vội đến đây ngay.

Thượng Tấn Vinh giờ khắc này chỉ muốn bay ngay về đế kinh để gặp người nọ.

Nhận lấy dực long Thượng Tấn Vinh cáo biệt Nam Cung Minh Cảnh. Gã bay thẳng lên trời cao thẳng tiến đế kinh.

Nam Cung Minh Cảnh đưa mắt nhìn trời cao mãi đến khi bóng người và rồng khuất dạng.

Nhược nhi con muốn người thân mình hạnh phúc. Vậy con có từng nghĩ, người thân của con cũng muốn con hạnh phúc không?

Nhược nhi, đứa con gái ngốc của ta, sao con không để đường lui cho mình?

Nam Cung Minh Cảnh nào biết Nhược Vy nếu có thể chọn đã không chọn con đường cục này.

Nàng bị bọn người xấu bắt rồi hạ dược, cả đời nàng chỉ có thể sinh một lần và sinh xong nàng cũng phải từ bỏ thế gian này.

Nàng có 18 năm sinh mệnh, lại chỉ có ba năm thu xếp tất cả, người thân hạnh phúc mới là tôn chỉ sống của nàng.

Nam Cung Minh Cảnh quay người lại liền thấy Mộ Dung Tử Hàn đứng bên kia nhìn mình.

Ông nhẹ cười.

“Đi, chúng ta cũng nên lên đường.” Đi đến nơi có người thân của họ đang chờ.

Trên trời cao thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ, mắt đẫm lệ nhìn họ lên ngựa rời sơn trang.

“Thiên nữ, nên trở về rồi.”

“Chưa được, còn một người nữa, ta phải nhìn thấy hai người họ đến bên nhau mới an tâm.”

“Thiên nữ, canh giờ không còn sớm, thiên đình 1 ngày 1 năm cõi trần, Thiên quân đang chờ ạ.”

“Cứ để ông ta chờ.”

Người gọi nàng chỉ có thể thở dài, dưới trần gọi nàng ngọt ngào là thế, lợi dụng nàng xong liền đá bay nàng, không hổ là nữ nhi của thượng thần mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play