Đây là ý trong thư sao?

Nhược nhi, cái tương lai con thấy đó ra sao? Sao lại khiến con bất chấp luân lí mà làm đến nước này?



"Hắn đâu?"

Mộ Dung Thế Dương bình tĩnh nhìn hai kẻ canh giữ ngoài cửa hỏi.

"Hồi công tử, chủ tử có việc, một hồi sẽ về."

"Có việc? Việc gì?"

"Thuộc hạ không rõ."

Mộ Dung Thế Dương cùng thị vệ bên ngoài một đáp một hỏi, nhưng mãi vẫn không có đáp án mình muốn.

Sau khi Nam Cung Thác Nguyệt mang y đến đây, liền đưa y trong phòng này, giam lỏng.

Hắn chỉ mang một ít người đi, để lại đại đa số người ở đây trông giữ y.

Mộ Dung Thế Dương nữa lo lắng nữa tò mò.

Y lo sợ người nọ biết bí mật của mình. Lại hiếu kỳ không biết người nọ có việc quan trọng gì lại lặn lội đến vùng hẻo lánh này.

Trong khi Mộ Dung Thế Dương chìm trong sự lo lắng cùng tò mò thì Nam Cung Thác Nguyệt đang đi tìm người hắn muốn tìm bấy lâu.

Đập vào mắt Nam Cung Thác Nguyệt thật là người có dung mạo giống trong tranh đến tám phần. Thế nhưng Nam Cung Thác Nguyệt biết người này không phải con cháu gì của Cảnh thái tử mà chính là bản thân ông.

Không ai biết ở dưới mắt Cảnh thái tử có một viên lệ chí.

Nốt lệ chí này quá nữ tính thế nên khi các họa gia vẽ chân dung Cảnh thái tử đều bị buột phải bỏ đi phần nữ khí đó.

"Trẫm không ngờ Tả tướng còn nhanh chân hơn trẫm đấy."

Nam Cung Thác Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn hai nam tử trước mặt. Cả hai nam tử vốn đồng năm, thế mà một người như đã bước vào ngũ tuần, một người tựa như thời gian ngưng đọng.

Sự xuất hiện của Nam Cung Thác Nguyệt lúc này khiến hai nam tử trước mặt khá kinh ngạc.

Tả tướng Thượng Tấn Vinh và Nhật Lang thần y cũng chính là Cảnh thái tử Nam Cung Minh Cảnh hoàng bá phụ của Nam Cung Thác Nguyệt.

Chuyện ban nãy khiến Mộ Dung Tử Hàn có chút không tiêu hóa kịp bèn ở trong phòng nghỉ tạm. Còn bản thân Nam Cung Minh Cảnh thì nghe hầu cận có người cầu y liền mời người đến ngoại đường dùng trà. Giữa đường lại đụng phải Thượng Tấn Vinh liền cùng nhau đến gặp khách nhân.

Nào có ngờ khách nhân chẳng phải kẻ xa lại gì.

"Thần không dám."

Thượng Tấn Vinh bình thản quỳ xuống trước đế vương, nhưng dáng vẻ vẫn không có chút gì gọi là sợ hãi.

Từ nhỏ, Nam Cung Thác Nguyệt đã không thích vị cữu cữu này của hắn.

Vị cữu cữu này luôn luôn trưng ra cái kiểu mặt như hắn thiếu gã cả vạn kim ngân vậy.

Thế nên, nếu không cần, hắn sẽ không gặp vị cữu cữu chả mấy thân thiện này.

Nhưng Nam Cung Thác Nguyệt biết hiện không phải lúc phân rõ với Tả tướng việc giả ốm ly kinh đến nơi xa xôi này tìm người.

Chuyện quan trọng lúc này chính là nam tử trước mặt đây.

Ba mươi lăm năm, người này mất tích hơn ba mươi lăm năm.

Cuối cùng cũng để hắn tìm được.

"Nhật Lang đại thần y, Nam Cung Minh Cảnh, hoàng bá phụ. Ngài trốn cũng thật kỹ à?"

Nam Cung Minh Cảnh nhìn nhìn người trước mặt, muôn ngàn cảm xúc không biết tả sao được.

Thân phận người này, khó mà phân rõ.

Con trai đệ đệ ông? Cháu trai ông? Con rể ông? Hay nam nhân của cháu ngoại ông? Phụ thân của chắt ông?

Đối với mỗi một thân phận của hắn, ông luôn có một thái độ khác.

Áy náy cùng trách cứ.

"Ngài còn sống nhưng không trở về là vì sao?"

Nam tử trước mặt vẫn đứng đó không nói một lời, khiến Nam Cung Thác Nguyệt cảm thấy phụ hoàng hắn bị vũ nhục.

"Chẳng lẻ ngài cũng nghĩ như họ, vụ đắm tàu năm xưa là phụ hoàng trẫm tham đế vị tạo ra? Thế nên mới mai danh ẩn tích không chịu hồi kinh?"

Nghe Nam Cung Thác Nguyệt châm chọc chất vấn, Nam Cung Minh Cảnh mới vội lớn tiếng giải bày.

"Không phải. Ta chưa từng nghĩ như vậy."

Thấy Nam Cung Thác Nguyệt nhìn ông như chờ ông giải thích.

Nam Cung Minh Cảnh mới chậm rãi ngồi xuống ghế, đầu ôm trán, như nhớ lại chuyện năm xưa.

"Sau khi bị đắm tàu. Ta được người cứu." Nam Cung Minh Cảnh trầm ngâm một lúc, mới nói tiếp.

"Nhưng ta lại mất ký ức, đến khi nhớ lại thì phụ hoàng ngươi đã đăng cơ. Ta lấy lí do gì để trở về? Cứ vậy dùng thân phận mới sinh hoạt bên ngoài."

Việc thần y Nhật Lang từng mất trí nhớ không ai biết, thế nên dù trước khi đến đây Nam Cung Thác Nguyệt đã điều tra vẫn không biết được chuyện này.

Hắn cứ ngỡ người này không tin phụ hoàng hắn, nghĩ phụ hoàng là kẻ thâm độc, giết huynh đoạt vị nên mới lẫn trốn hơn ba mươi lăm năm.

Nào ngờ, sự thật là thế này ư?

Nếu không có vụ mất trí đó, người này chắc chắn đã trở về từ lâu.

Phụ hoàng cũng sẽ không bị hoàng gia gia bức ép đăng đế vị mà tráng niên sớm thệ.

Trời cao trêu người.

Nam Cung Thác Nguyệt khó khăn kìm nén cơn giận trong người. Đột nhiên một vài lọn tóc trên thái dương hắn thình lình bạc trắng mắt người có thể thấy được.

Nam Cung Minh Cảnh, Thượng Tấn Vinh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Hoàng thượng..."

"Ngươi..."

Người này đã chịu phản thệ sớm thế sao? Không phải còn tới mười năm ư?

"Trẫm không sao?" Nam Cung Thác Nguyệt thản nhiên nói.

Vừa nói Nam Cung Thác Nguyệt vừa đưa tay ra hiệu. Hắn ngã người ngồi lên ghế từ tay áo lấy ra một lọ dược đưa một viên lên miệng nuốt.

Chỉ một lát, gương mặt tái nhợt của Nam Cung Thác Nguyệt đã trở nên hồng hào, phần tóc bạc đó cũng trở nên đen thẫm như ban đầu.

Nam Cung Thác Nguyệt nhìn ông chậm rãi nói.

"Phụ hoàng đã đi, những lời ngài nói ông ấy vô pháp nghe."

"Ta biết."

"Nhưng trước khi đi, phụ hoàng có để lại di ngôn, ngài có muốn nghe?"

"Di ngôn!?"

Cả hai người trước mặt đều kinh ngạc.

Cẩn không phải đang ngủ trong hầm băng sao?

Di ngôn di mà Thượng Tấn Vinh ông không biết chứ?

"Phải, phụ hoàng dặn trẫm, ngôi vị này vốn thuộc về hoàng bá phụ, nếu ngài trở về trẫm tất phải thoái vị nhường ngôi."

Nghe tới đây, hai nam tử trước mặt nào không biết Nam Cung Thác Nguyệt đây là đang bịa chuyện. Nhưng họ chỉ có thể giả vờ không biết, thành thật nghe lời "di ngôn".

"Ta không về. Ta đã thành thân. Cấm cung nhiều quy củ không thích hợp chúng ta."

Nam Cung Thác Nguyệt nghe xong vẫn bình tĩnh.

Hắn biết ông đã thành thân, còn là cùng một nam tử. Nhưng chỉ cần ông lên ngôi, lời nguyền hắn phải chịu, liền được hóa giải.

Chuyện sau đó, có thể từ từ tính.

"Chỉ một chút tâm nguyện của phụ hoàng, hoàng bá phụ thật nhẫn tâm cự tuyệt?"

Đúng vậy, Nam Cung Thác Nguyệt đang đánh bài thân tình. Nếu con người này thật có tình cảm huynh đệ với phụ hoàng, hoặc chỉ chút dã tâm nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng Nam Cung Thác Nguyệt nào ngờ Nam Cung Minh Cảnh biết tất cả. Huống hồ ông vẫn còn ghi hận hắn về vụ Dương nhi nên cũng chẳng để hắn như ý.

"Ta cũng đã già, hoàng thượng cần gì phải thế."

"Nhưng đây là tâm nguyện của phụ hoàng, vật hoàn cố chủ."

"Hoàng thượng đăng cơ đã lâu, căn cơ đã ổn. Thảo dân cùng phu lang đã quen cuộc sống giang hồ, hoàng thượng hà tất phải cố chấp."

"Trả lại vị đế vương cho hoàng bá phụ là di nguyện lớn nhất của phụ hoàng. Trẫm ý đã quyết, hoàng bá phụ cứ chờ thánh chỉ của trẫm."

Nhận ra quyết tâm của Nam Cung Thác Nguyệt, Nam Cung Minh Cảnh cũng không vòng vo nói ngay.

"Nếu ý hoàng thượng đã thế. Ta cũng không ngại nói thẳng. Ta thật không có ý trở về kinh thành, nhưng ta có một cháu trai là do... do trưởng tử của ta trước khi ly thế để lại."

Nam Cung Thác Nguyệt kinh ngạc nhìn ông.

"Ngài có con... không phải... ?"

"Là có trước khi thành thân."

Có thể nói thế nào à!?

Ông đâu thể nói do Tử Hàn sinh? Đành ủy khuất họ thôi.

"Là trưởng tử?" Nam Cung Thác Nguyệt nghi hoặc hỏi lại.

"Trưởng tử." Nam Cung Minh Cảnh gật gù chắc chắn.

Đối với Nam Cung hoàng thất, trưởng nữ trưởng tử đều như nhau, đều là chi trưởng. Huyết thống cao quý hơn những hoàng thất chi thứ đã ly cung rất nhiều.

Nam Cung Thác Nguyệt tất nhiên chấp nhận rồi.

Khi hắn có ý định sẽ về cung lập chiếu thư thì bị Nam Cung Minh Cảnh lấy lý do cháu trai còn nhỏ, không tiện, chờ tầm tám chín năm nữa thế nào?

Nam Cung Thác Nguyệt nhìn ông, trầm ngâm một lúc mới đồng ý.

Hắn đã tìm được người cũng sẽ không sợ người đi mất. Phu phu Nhật Lang thần y đến từ Dược Cốc, nổi danh giang hồ, muốn tìm dễ như trở bàn tay.

Trước khi rời khỏi Bách Thảo trang, Nam Cung Thác Nguyệt ý vị sâu xa nhìn Thượng Tấn Vinh, cũng không nhiều lời liền lên xe ngựa đi thẳng.

Nhìn đoàn người đi xa, Nam Cung Minh Cảnh nghĩ đến thái độ của Nam Cung Thác Nguyệt đối với đệ phu.

Ông có chút tò mò hỏi.

"Quan hê của đệ và hoàng thượng có vẻ không được tốt?"

Thượng Tấn Vinh nhìn ông đầy châm chọc.

"Có thể nhìn ra."

"..."

Tối đó, cách Bách Thảo trang không xa, tại một trang viên khác thuộc phủ thành chủ.

Trong gian phòng lớn, trên chiếc giường uyên ương có hai cổ thân thể đang dây dưa với nhau.

“Buông, Nam Cung Thác Nguyệt, buông ra.”

Mộ Dung Thế Dương không biết Nam Cung Thác Nguyệt trúng dược gì? Cớ gì đêm nay lại kích động đến thế?

Y chờ mãi người này vẫn không xuất hiện, mang thai khiến cơ thể y luôn muốn ngủ. Y dùng bữa xong liền ngủ ngay.

Lúc y tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong lòng Nam Cung Thác Nguyệt. Cả người y trần trụi bị Nam Cung Thác Nguyệt ôm trong lòng, bàn tay kia chạm đến đâu là nóng bỏng đến đó.

Nam Cung Thác Nguyệt như không nghe thấy lời Mộ Dung Thế Dương.

Bàn tay hắn vẫn không ngừng vuốt ve điểm đào nhỏ trước ngực y. Đôi môi hắn không nói lời dư thừa mà dùng nó lên cơ thể nóng bỏng của y, cái cổ cao, lưng thon dài, mông tròn trịa.

Một chút cũng không chừa, tận tình nhấm nháp.

Cả người Mộ Dung Thế Dương như rực lửa. Nam nhân này rất biết cách làm kẻ khác động tình, đặc biệt đối với cơ thể y, lửa dục đã đốt muốn ngừng mà không thể ngừng…

“…”

“…”

Là một đêm triền miên, tựa như xa cách ngàn năm mới được tương phùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play