"Nương nương, Thượng gia ở Đại Yên không cần nữ nhân như người nâng đỡ."
"Phụ thân, người…"
Nàng chịu không nổi, cô cô cũng vậy phụ thân cũng thế.
Vì sao không ai hiểu nàng cả? Người khác có mẫu gia thì được dựa vào, còn nàng thì sao?
Nàng vừa cháu gái của Tiên hoàng cũng là cháu gái Thái hậu, còn có một thân phụ là Tả thừa tướng, địa vị cao ngất nhưng không một ai chịu giúp nàng.
Từ trước đến nay chỉ có mẫu thân là yêu thương chiều chuộng nàng. Nhưng bà đã mất. Bây giờ nàng có thể dựa vào chỉ có tình yêu phụ thân dành cho bà mà thôi.
Nàng quyết không để mất cơ hội này.
Thượng Chiêu Lý chưa kịp thốt lời muốn nói. Thượng Tấn Vinh đã rời khỏi ghế, ông đứng dậy nên đối với người đang ngồi Thượng Chiêu Lý thì cao vô cùng, khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn ông.
Thượng Tấn Vinh cao cao đứng đó, mắt lạnh cắt ngang ý định của nàng:
"Chuyện của Lý tần nương nương không có liên quan Thượng gia, mong nương nương nhớ rõ.
Hoàng thượng làm gì cũng là việc của hoàng thượng.
Nương nương cứ an phận làm một phi tử của mình đi, đừng cố gắng tranh dành, của mình tất là của mình, không phải của mình cho dù có tới tay cũng phải hoàn trả lại cho người."
Câu cuối ông lẩm bẩm, không biết là nói cho Thượng Chiêu Lý nghe hay tự nhủ với mình, đôi mắt xa xăm nhìn không thấy đáy.
"Thần có việc, xin cáo lui."
Không chờ Thượng Chiêu Lý phản ứng, Thượng Tấn Vinh đã xoay người rời đi.
Khi ông ra cửa vẫn còn nghe tiếng hô to gọi nhỏ của nàng, mong ông quay lại.
Nàng bị cấm túc, vô pháp đuổi theo, chỉ có thể chút hết bực dọc lên những đám đồ vật vô tri.
Mãi cho đến khi Thượng Tấn Vinh đi xa, vẫn có thể nghe tiếng quát mắng cùng tiếng đổ vỡ nho nhỏ sau lưng vang tới.
Mày ông khẽ cau nhưng cũng không nói gì. Từ đầu đến cuối ông vẫn bình thản thản nhiên như thể thế gian này có diệt vong cũng chẳng liên quan đến mình.
Trong mắt những đồng liêu khác, ông sống như kẻ đã chết, thất tình lục dục của ông đã mất kể từ khi ái thê ông Hương Nhu công chúa rời khỏi thế gian này.
Thế nhưng lúc này đây khuôn mặt Thượng Tấn Vinh lại lộ ra một biểu cảm mà hơn ba mươi năm mới tái hiện.
Kinh hỉ, phải chính là kinh hỉ thậm chí còn muốn cười to.
Sau khi Thượng Tấn Vinh rời khỏi viện Thuận Hy thì một lão nội giám đã đến bên tai ông thì thầm to nhỏ.
Lão nội giám vừa ly khai thì miệng ông không ngừng lẩm, “lệnh Tước Vương, lệnh Tước Vương, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện, Cung tông chủ, Thái tử Cảnh...”, Đâu đó trong ánh mắt ấy là hận ý nồng đậm.
Tối đó, Thiên Diệc điện.
Như thường lệ, Nam Cung Thác Nguyệt tranh thủ thời gian ngồi cạnh giường ái phi mình mà phê duyệt tấu chương. Nhưng đôi mắt hắn vẫn thỉnh thoảng liếc sang khuôn mặt đang ngủ của Mộ Dung Thế Dương, nét mặt ôn nhu mà sủng nịnh.
Mộ Dung Thế Dương nằm trên giường chờ đợi thời gian trôi. Mãi đến khi chuông đình vang lên tám tiếng, mà người kia vẫn ngồi đó ghi ghi viết viết. Lòng y hỗn loạn, đắn đo không biết mình có nên làm như thế không? Nhưng y vẫn cắn răng một cái, nuốt lấy viên dược Tước Thủy chuẩn bị từ trước đưa y.
Thời gian lại chậm rãi trôi.
Căn phòng vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng rên rĩ khó nhịn, Nam Cung Thác Nguyệt vội nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
"Nóng … đau, đau quá!"
Chỉ thấy Mộ Dung Thế Dương cả người toát đầy mồi hôi, đôi tay vốn vô lực lại cố gắng sờ soạng thân thể xích loã của mình như đang tìm an ủi. Đôi môi nhỏ nhắn bị y cắn đến rướm máu phát lên những tiếng rên rĩ thống khổ.
Vội vàng bỏ xuống tấu chương đang phê dỡ, Nam Cung Thác Nguyệt hướng ra ngoài phòng lớn giọng quát.
"Người tới, truyền thái y!"
Nam Cung Thác Nguyệt vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra, nhưng đang yên đang lành sao lại xảy ra vụ này, chẳng lẻ có người động tay động chân ở Thiên Diệc điện.
Tiểu mỹ nhân từng dùng hoan sinh dược, chuyện nên làm lúc này là gì hắn tất nhiên biết. Nhưng hắn không có tâm trạng làm chuyện kia khi mà y chưa cam tâm tình nguyện. Lần đầu tiên hắn thật sự muốn một ai đó, hắn sao có thể để việc này làm ảnh hưởng tình cảm của y.
Gần nữa đêm, hai vị thái y trực Thái y viện vừa mới chợp mắt đã bị Vệ Mẫn hùng hổ lôi ra khỏi giường áp tới Thiên Diệc điện chẩn bệnh.
Tôn thái y sau khi chẩn mạch liền cung kính hồi kết quả.
"Hồi hoàng thương, Vũ quân thượng do ăn phải thức ăn có tính kích thích, mà cơ thể lại chứa “Hoan sinh dược” nên phản ứng mạnh hơn người thường." Như sợ Nam Cung Thác Nguyệt nghe không hiểu, Tôn thái y liền châm thêm một câu: "Cần tức khắc giải nhiệt nếu không … hậu quả khó lường."
Sau khi cho thái y lui, Nam Cung Thác Nguyệt gọi người đưa vào một thau nước lạnh, như sợ nước không đủ lạnh còn lệnh Yến Thuỷ bỏ thêm vài tảng băng vào rồi mới khiển tất cả ra ngoài phòng thủ.
Trên giường mặc cho Mộ Dung Thế Dương ‘khiêu khích’ thế nào. Nam Cung Thác Nguyệt vẫn bình chân như vại dùng khăn lạnh lau cơ thể đang chịu dục hoả đốt người của mỹ nhân. Hắn còn đặc biệt chăm chút nơi hạ thể của y. Và nhiều lần như thế thật khiến Mộ Dung Thế Dương muốn dùng thô ngữ mắng tên khốn kiếp ra vẻ quân tử trước mặt.
Mộ Dung Thế Dương đã nhẫn nhịn tự hạ dược mình, đưa mình làm mồi. Vậy mà Nam Cung Thác Nguyệt không theo ý y hưởng dụng cơ hội hiếm có này, ngược lại còn muốn dùng nước lạnh giúp y hạ nhiệt. Hạ được nhiệt thì không nói, đành này với cách hầu hạ vụng về như chưa từng làm của hắn càng khiến y khát cầu, nơi nào đó ngứa ngáy đến khó chịu.
Mộ Dung Thế Dương y đã đánh giá quá cao bản thân, hạ thấp Nam Cung Thác Nguyệt.
Y nghĩ mình có thể chống lại “hoan sinh dược” kiềm chế bản thân thoát khỏi nhục dục, nắm giữ cái con người tựa như dã thú đói khát luôn muốn chiếm lấy y kia, vậy mà giờ đây …
Gương mặt bình thản pha chút lo lắng của Nam Cung Thác Nguyệt thật khiến Mộ Dung Thế Dương muốn nhổ vào đó một cái.
Nguỵ quân tử!
Y thua ư!? Không, như vậy càng tốt.
Hắn không muốn y sẽ làm cho hắn muốn, làm cho hắn nghĩ mê hương nhất kiến kia đã có tác dụng, khiến hắn nghĩ y đang ỷ vào hắn, làm cho hắn buông lỏng cảnh giác.
Như vậy không phải càng thuận lợi cho y trốn khỏi đây ư?
Nghĩ rồi Mộ Dung Thế Dương nhoài người lên phía trước đưa bàn tay nhỏ nhắn mần mò bờ ngực rắn chắc vạm vỡ của Nam Cung Thác Nguyệt.
Đôi môi y rướm máu còn khẽ chạm lên điểm đỏ nhạy cảm trên thân người nọ. Chiếc lưỡi hồng hào ngậm lấy làn da mát lạnh bên cạnh, cắn, cạ, hút.
Mọi hành động lúc này của y tựa như kẻ mộng du làm trong vô thức bởi đôi mắt chưa hề mở lấy một lần.
Nam Cung Thác Nguyệt nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng có những hành động dụ nhân như thế, khiến tim hắn đập mạnh như tiếng trống.
Mặt đỏ au nóng bừng tựa lửa, trông hắn như một chàng trai mới lớn vừa biết trải sự đời, cả người cứng đơ. Tay chân đột nhiên trở nên thừa thải, chẳng biết phải để đâu để tránh doạ đến mỹ nhân.
Ầm một tiếng.
Nam Cung Thác Nguyệt bất thình lình bị Mộ Dung Thế Dương đẩy ngã, y phục trên người cũng tán loạn mất trật tự do những hành động không yên phận của ai kia. Bị người trong lòng cứ hết cắn rồi lại liếm, hết liếm rồi lại cọ cọ. Cả thân thể dựa sát trên cơ thể mình, thử hỏi Nam Cung Thác Nguyệt sao có thể tiếp tục làm quân tử được.
Ném chiếc khăn lạnh trên tay sang một bên, Nam Cung Thác Nguyệt vòng tay qua eo mỹ nhân.
Hắn nâng người hôn lên đôi môi đỏ thắm hằng ao ước đó. Nụ hôn nồng cháy sâu lắng đầy nhục dục hơn bao giờ hết. Môi kề môi lưỡi sáp lưỡi như muốn cắn nuốt hết dưỡng khí của mỹ nhân.
Bất chợt mỹ nhân trên thân thình lình mở mắt làm Nam Cung Thác Nguyệt sợ hãi phải lui chân đẩy người trong lòng ra xa.
Mấy ngày qua hắn dù thân mật với y nhưng chỉ lợi dụng lúc y ngủ mê. Hiện tại lại bị bắt quả tang thật khiến tim hắn muốn ngừng đập ngay tại chỗ.
Mộ Dung Thế Dương đang bị nụ hôn kia làm cho ngây ngất sau cú ngã đó lập tức lấy lại thanh tỉnh ngay, xoay người dùng ánh mắt mà mình cảm thấy giả tạo nhất nhìn nam nhân trước mặt.
Nam Cung Thác Nguyệt cứ ngỡ sẽ thấy một đôi mắt đen đầy hận ý, luôn khiến hắn phải lẫn tránh. Nào ngờ khi hắn nhìn rõ lại mới phát hiện đó là cặp mắt mơ hồ như đang chìm trong sương mù, pha chút dục vọng khó nhịn.
Nam Cung Thác Nguyệt tiến lên ôm lấy Mộ Dung Thế Dương vào lòng. Hắn lầm nữa hôn thật sâu, mỹ nhân cũng đáp lại hắn một nụ hôn nồng cháy nhất, mà hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đạt được từ y.
Nam Cung Thác Nguyệt không những hôn môi Mộ Dung Thế Dương, mà còn hôn lên từng tấc da tấc thịt y kể cả bàn chân ngón chân hắn cũng không chừa.
Hắn hôn lên gò má, vành tai y, gặm nhắm chiếc cằm nhỏ nhắn, hầu kết nhấp nhô, xương quai xanh mê hồn của y, lưu luyến liếm duyện nụ hồng nhỏ trên đồi hoa của mỹ nhân.
Một bàn tay rắn chắc to lớn trượt xuống hạ thể Mộ Dung Thế Dương, bộ phận yếu ớt bị người nắm trong tay vuốt ve lên xuống đến căn cứng nhưng y vẫn chẳng thể xuất ra lấy một lần. Mãi đến khi hậu huyệt bị một thứ nóng ấm, lấp đầy, có lực rong rủi sâu tận bên trong.
Mộ Dung Thế Dương dần dần mất khống chế rên rỉ thành tiếng. Giây phút khi còn được tỉnh táo, y choàng tay qua cổ Nam Cung Thác Nguyệt, kêu lên một tiếng thật cao.
Y phóng ra tinh hoa trắng đục lên bụng nam nhân nọ, cũng cảm nhận được dòng nước nóng bỏng trong thân thể mình. Tiếng gầm nhẹ của Mộ Dung Thế Dương vang lên, đồng thời lưu lên lưng người nọ mười vết cào rướn máu thật dài.
Không lí nào chỉ có một mình y chịu đau, còn hắn thì vui sướng hưởng thụ.
Thế này mới công bằng.
Nam Cung Thác Nguyệt dù bị cào đau nhưng không một chút nhíu mày. Trái lại hắn còn rất vui vẻ, bởi như vậy cho thấy y đã có chút tâm hướng về hắn.
Y đang hưởng thụ khoái cảm hắn cho y. Hắn càng vui sướng hơn khi thấy đôi mắt mơ màng mộng nước, thoả mãn của mỹ nhân khi cả hai đạt đến cao trào.
Trời đã vào mưa, khí trời khá là lạnh lẽo, thế nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp. Thậm trí những âm thanh khiến người nghe xấu hổ rơi vào tai ai đó lại càng dụ hoặc mê người, khiến toàn thân như rực lửa. Nóng đến bức người nôn nao, chỉ muốn sa vào ôn nhu hương.
Đêm thật dài, ngoài trời vẫn lất phất mưa, âm thanh trong phòng lại như hòa nhịp vào tiếng mưa rơi đó, không ngừng nghỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT