Đi vào phòng tập thể hình, vừa chạm đến thiết bị tập, Tào Nghiên lại nghĩ đến cái gì đó, nên lại đi ra tìm dì Ngô. Hắn cố tình dặn dò dì Ngô một câu: "Nếu Hề Khê thức dậy, nói với cô ta hôm nay tôi không đi ra ngoài."
Trên thực tế, nếu Tào Nghiên không nói rõ như vậy, dì Ngô là sẽ không chủ động nói hành tung của hắn cho Hề Khê biết, bởi vì biết ông chủ nhà mình không thích vị đại minh tinh kia. Vừa vặn chính bà cũng không thích, có thiếu gia chống lưng, cứ làm lơ cô ta là được. Nhưng hiện tại thiếu gia đã có lời nói, vậy không thể lại làm lơ, chỉ có thể nhớ kỹ làm theo.
Dặn dò xong, Tào Nghiên trở về phòng thể hình tiếp tục luyện tập.
Hắn ngây người trong phòng tập thể hình có hơn một giờ, cũng chưa thấy Hề Khê xuất hiện tìm hắn.
Tào Nghiên đã âm thầm tính toán - Mấy ngày nay Bối Hề Khê có hành vi không bình thường đều là vì khiến cho hắn chú ý, hiện tại hắn làm bộ chú ý tới cô ta một chút, hơn nữa hôm nay ở nhà không đi ra ngoài, Bối Hề Khê khẳng định sẽ bắt hết thảy cơ hội muốn cùng hắn ở chung một chỗ. Chỉ cần Bối Hề Khê nhiệt tình dán lại đây tìm hắn, hắn liền có thể hất cằm, dùng thái độ khinh thường trào phúng phát tiết sự khó chịu của mình trên người cô ta.
Chỉ là.. Chờ hai tiếng, Bối Hề Khê cũng không có xuất hiện..
Vốn là tính toán chờ Hề Khê đi tìm hắn, kết quả hiện tại chính hắn lại trước có điểm chờ không được, tranh thủ lúc nghỉ ngơi cầm lấy khăn lông lau mồ hôi đi ra ngoài tìm dì Ngô, hỏi: "Bối Hề Khê đâu?"
Dì Ngô thấy Tào Nghiên hôm nay không ra cửa, còn đang bận rộn tìm việc để làm, không cho ông chủ nhìn thấy mình rất rảnh rỗi. Bà cầm trong tay dụng cụ lau kính hai mặt, nghe được Tào Nghiên hỏi chuyện, quay đầu nhìn thoáng về phía lầu trên một cái: "Trên lầu không có động tĩnh, hẳn là còn chưa tỉnh ngủ."
Tào Nghiên: "..."
Cô ta là heo à?
Lăn lộn hắn một đêm không ngủ, kết quả chính mình ngủ thành như vậy?
Dì Ngô nhận thấy sắc mặt ông chủ nhà mình không quá đẹp, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, hay là để tôi đi lên gọi Khê tiểu thư?"
"Không cần." Tào Nghiên thở ra một hơi, đem khăn lông ném đến trên vai, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Để cô ta ngủ đi."
Hắn muốn bình tĩnh, không thể bởi vì Bối Hề Khê mà buồn bực.
Hắn cũng muốn nhìn xem, Bối Hề Khê trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì (*), cô ta rốt cuộc muốn như thế nào.
* * *
Hề Khê là ngủ đến gần giữa trưa mới tỉnh, bởi vì buổi tối ngủ quá trễ.
Sau khi thức dậy, việc đầu tiên chính là cầm điện thoại lên, nhìn thấy Tiểu Thất đã gửi vài cái tin nhắn, đều là hỏi cô rời giường chưa, khi nào mình có thể tới. Hề Khê ngáp một cái, một bên xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, một bên hồi âm cho Tiểu Thất: Không cần chạy tới lui như vậy, chị tùy tiện ăn gì đó là được.
Hề Khê trước khi xuyên qua còn không có chân chính trở thành một người minh tinh nghệ sĩ, cho nên không có trợ lý. Mà Tiểu Thất lại là trợ lý của Bối Hề Khê, bị nữ phụ tra tấn đã lâu, so với trợ lý bình thường càng cẩn thận kỹ càng hơn, đã thói quen chiếu cố cô từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Mấy ngày nay, Hề Khê cảm thấy chính mình hoàn toàn là bị Tiểu Thất xem thành tiểu tổ tông, chỉ kém mức không lấy muỗng đút cơm cho cô.
Ở cái xã hội dân chủ hiện đại này, bạn bỏ ra chút tiền lương rồi muốn người ta hầu hạ bạn như nô tài, nhất định là không phù hợp. Người ta không hài lòng về công việc, từ chức cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Hề Khê muốn cho Tiểu Thất nhàn rỗi một chút, Tiểu Thất lại không dám, trả lời cô: Chị Andy mà biết thể trọng hiện tại của chị, nhất định sẽ mắng chết em.
Hề Khê nhìn tin nhắn trên di động, nghiêng đầu ủ rũ một trận. Cho nên, Tiểu Thất là tới giám sát cô?
Vậy cũng không có biện pháp, cô nàng nhất định tới.
Hề Khê gục đầu xuống trả lời: Vậy em tới đây đi.
Bởi vì chuyện của Tào Nghiên, Andy bị Bối Hề Khê làm cho tức giận đến nhập viện, mấy ngày nay đều không có liên lạc cô, cho nên mọi việc đều rơi xuống đầu Tiểu Thất.
Hề Khê mới vừa xuyên qua, còn không thích ứng lắm với thế giới này, cho nên cũng không dám chủ động liên lạc chị Andy. Ngay cả Tào lão gia, người đã giúp Bối Hề Khê gả cho Tào Nghiên, còn giúp cô chuyển vào biệt thự, Hề Khê cũng không có liên lạc.
Dù sao đi nữa, những người này với cô mà nói, kỳ thật đều là người quen thuộc xa lạ mà thôi.
Hề Khê rửa mặt chải đầu xong, không lâu sau Tiểu Thất đã tới biệt thự.
Phần cơm thoạt nhìn thực keo kiệt, mở ra liền khiến cho người ta hết muốn ăn. Mấy ngày hôm trước còn có một chút thịt vụn, hiện tại tất cả đều là rau dưa, hơn nữa còn không nhiều. Bản thân Hề Khê không phải thể chất dễ béo, trước nay không cảm thấy bảo trì dáng người là một việc khiến người ta đau khổ, hiện tại cô rốt cuộc đã biết.
Ăn cơm, giống như đang ăn cỏ.
Hề Khê ăn no bảy tám phần đã bị Tiểu Thất thu lấy hộp cơm và đũa, cơm trưa kết thúc. Sau đó Tiểu Thất lấy ra cái cân điện tử bị Hề Khê đặt ở một bên, lau chùi sạch sẽ đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Hề Khê nhìn nơi đặt cân, trợn trắng mắt.
Cô còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Tiểu Thất đi tới mở cửa, phát hiện là dì Ngô. Chuyện này có chút ngạc nhiên, Hề Khê đã ở đây mấy ngày, dì Ngô cũng chưa liếc nhìn một cái, bây giờ lại tới gõ cửa phòng cô.
Hai bên đều có chút lúng túng, dì Ngô mở miệng trước: "Khê tiểu thư, thiếu gia hôm nay không đi ra ngoài."
Hề Khê có điểm ngây ra: "À.." Chờ dì Ngô nói tiếp.
Kết quả dì Ngô không có nói tiếp, nói xong câu đó liền khách khí mà đi rồi. Đi được hai bước lại trở về, bổ sung một câu: "Cậu ấy ở phòng tập thể hình."
Sau khi dì Ngô bổ sung xong câu kia đi rồi, Hề Khê nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng nhìn về phía Hề Khê, nhìn nhau một hồi vẫn không hiểu chuyện gì.
(*trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì: Thời xưa có vị đại phu bán thuốc đựng trong hồ lô, không biết hắn trị bệnh gì, càng không biết hắn bán là thuốc gì. Câu này ý nói không biết ý đồ của đối phương)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT