Tô Khả Tây nói xong thì tự mình cười nghiêng ngả.

Cô ôm mặt, sợ sẽ doạ Lục Vũ, nhưng cái dáng vẻ này trong mắt anh thì giống như cô muốn khóc lên.

Lục Vũ nhăn mày thành một cục, sau đó an ủi nói: “Tớ không chê đâu.”

Giọng nói của Tô Khả Tây từ khe hở của ngón tay truyền ra, “Cậu thật không chê sao?”

Lục Vũ “Uh” một tiếng, “Không chê không chê.”

Ghét bỏ cũng không thể nói ra miệng được, còn nữa, anh cũng không giống Tần Thăng là một tên ngực khống, lớn hay không lớn đối với anh không quan trọng.

Chắc khoảng qua ba mươi mấy trạm, cuối cùng cũng tới nơi.

Lục Vũ vẫn luôn đi theo sau cô, khi tới dưới lầu nhà cô rồi nhìn cô đi vào trong rồi mới xoay người đi.

Tô Khả Tây cũng không để ý đến.

Sau khi về nhà, cô còn nhịn không được nhắn tin cho anh, sau đó lại nằm lăn lộn trên giường, bộ dáng hôm nay ở trên xe của anh đúng là dễ chọc ghẹo mà.

Tuy rằng trước đây cô cũng từng gặp qua nhiều lần, nhưng đêm nay anh đúng là bị cô nói đến không thể trả lời được mà còn phải phụ hoạ lời cô nói.

Đây là lần đầu tiên Tô Khả Tây cảm thấy bộ dáng nghẹn họng của Lục Vũ, đúng là đáng yêu.

……

Từ sau ngày đi bơi lội, Tô Khả Tây lại làm trạch nữ ở nhà mấy ngày.

Trước khi đi du lịch một ngày, cô mới bắt đầu dọn đồ đạc.

Chuyến bay vào ban đêm nên cô chỉ ngủ được vài tiếng, lúc đến bên kia thì vừa lúc là buổi sáng, tinh lực tràn trề bắt đầu cho chuyến du lịch ngày hôm sau.

Dương Kỳ ở một bên dặn dò, “Con đừng có quên đồ đạc, bên kia không ai lấy cho con đâu.”

Tô Khả Tây vừa nghĩ vừa nói, “Con biết rồi.”

Người lớn lúc nào cũng thích dặn dò con mình trước khi ra cửa, mặc kệ có nghe hay không, dù sao chỉ cần họ nghĩ tới cái gì thì đều sẽ nói một lần.

Qua một lát, Dương Kỳ bỗng nhiên mở miệng, “Kêu Lục Vũ đến ăn bữa cơm đi.”

Tô Khả Tây dừng tay, cô xoay người đối mặt với bà, “Đêm nay sao ạ?”

“Không phải hôm nay hai đứa khởi hành sao, đến đây ăn bữa cơm cũng có gì đâu.” Dương Kỳ nói, “Ba con cũng có ý đó.”

Dù sao hai người yêu đương đã hơn hai năm, chính thức gặp mặt người lớn cũng không phải chuyện gì kinh ngạc.

Lần trước bà cũng không để trong lòng việc anh ban đêm trèo vào Tô gia, nhưng cũng không xem đó như lần gặp chính thức.

Tô Khả Tây do dự một chút rồi gật đầu, “Vâng, lát nữa con sẽ nói.”

Trên thực tế, cô cũng rất thấp thỏm, không biết Lục Vũ có nguyện ý tới hay không, mà nếu anh đến rồi thì không biết có xảy ra chuyện gì hay cần phải chú ý gì không.

Sau khi Dương Kỳ đi, cô liền gọi điện cho Lục Vũ, cũng may bên kia nghe máy rất nhanh “……Đêm nay cậu có rảnh không?”

Nói chuyện phiếm mấy câu thì Tô Khả Tây đi thẳng vào chủ đề.

Lục Vũ hỏi: “Có việc sao?”

Tô Khả Tây nói, “Mẹ tớ vừa mới bảo tớ nói cậu đến ăn cơm chiều, cậu có muốn tới không, nếu cậu không rảnh thì thôi.”

Lục Vũ không chút suy nghĩ trả lời, “Tớ sẽ tới.”

Tô Khả Tây suy nghĩ rồi dặn dò, “Vậy cậu chú ý một chút, tớ cảm thấy hai người họ nhất định sẽ hỏi đông hỏi tây, chuyện hai chúng mình ở chung trước tiên đừng nói ra.”

Lục Vũ sau một lúc lâu mới trả lời: “Ồ.”

Anh rõ ràng không vui.

Tô Khả Tây đổi sang ngữ điệu ngọt ngào, nhỏ giọng an ủi, “Tớ sợ bố mẹ nghĩ cậu dạy hư tớ đó, cậu kiềm chế tí nha.”

Dù sao không phải bố mẹ nào cũng thể cởi mở được chuyện ở chung, cũng sẽ cảm thấy năm hai còn sớm, nếu biết hai người đã phát sinh quan hệ vậy thì xong đời rồi.

Lục Vũ tức giận nói, “Tớ biết rồi.”

Tô Khả Tây sợ anh quên nên còn dặn dò nhiều lần, “Cậu trăm ngàn lần đừng quên đấy, nếu thật sự không nhớ được, liền cài đồng hồ báo thức đi nhé.”

Lục Vũ không thèm trả lời cô.

Tô Khả Tây cũng không để ý, lại tập trung thu dọn hành lý.

……

Buổi tối, lúc Lục Vũ đến nhà thì Tô Khả Tây còn ở trên lầu.

Cô vừa mở cửa phòng ra thì liền nghe thấy tiếng nói chuyện, vì thế cô lập tức bỏ đồ trong tay mà đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Dương Kỳ nói chuyện với Lục Vũ.

Tô Khả Tây bước nhanh qua rồi giới thiệu lần nữa, “Mẹ, đây là Lục Vũ.”

Dương Kỳ liếc nhìn cô một cái, “Cũng không phải mẹ chưa gặp qua.”

Tô Khả Tây cười hắc hắc, “Lần gặp chính thức đầu tiên, con muốn long trọng giới thiệu một tí, bằng không lại không tốt.”

Dương Kỳ trừng mắt nhìn cô một cái rồi lại nhìn về phía Lục Vũ, “Cháu qua bên kia ngồi đi.”

Lần trước Lục Vũ cũng đã nói chuyện qua với bà, nên cũng không phải xa lạ gì, anh rất lễ phép mà đi theo sau cô.

Dì giúp việc đã chuẩn bị cơm chiều từ sớm.

Chờ Tô Kiến Minh tan tầm về liền ăn cơm.

Không bao lầu, một bàn món ăn ngon miệng được bày lên bàn, Tô Khả Tây nhìn cũng kinh ngạc cảm thán, phần lớn đều là món ăn cô thích.

Thấy Lục Vũ ở đây nên ông chào hỏi một lát.

Sau khi vào bàn, hai đứa nhỏ tất nhiên ngồi cùng nhau.

Lục Vũ và Tô Khả Tây ngồi cạnh nhau.

Tô Khả Tây thấy anh bày một khuôn mặt cứng nhắc thì nhỏ giọng an ủi, “Cậu không cần khẩn trương, bố tớ cũng không ăn thịt cậu.”

Lục Vũ mắt nhìn thẳng, “Tớ không khẩn trương.”

“Vậy mà tay cậu làm mấy động tác gì thế.” Tô Khả Tây chọc ghẹo.

Lục Vũ lập tức dừng tay lại rồi ngồi im bất động.

Tô Khả Tây vừa mới chú ý tới bàn tay đặt dưới bàn của anh vẫn luôn nắm một góc khăn trải bàn, rõ ràng là anh rất khẩn trương.

Bộ dáng nhỏ đáng thương này, thật sự làm người ta cười muốn sốc hông luôn.

Ăn được một lúc thì cuối cùng Tô Kiến Minh cũng lên tiếng: “Sau khi tốt nghiệp thì cháucó tính toán gì không?”

Khí thế của ông bừng bừng.

Tô Khả Tây nhìn thì không nhịn được mà lên tiếng, “Tụi con học kỳ sau mới năm ba thôi, bây giờ nói đến tốt nghiệp cũng quá sớm rồi.”

Tô Kiến Minh nói, “Con cho rằng ai cũng giống con sau, suốt ngày chỉ biết chơi.”

Tô Khả Tây bị nói vậy nên hừ một tiếng không nói.

Lục Vũ tạm dừng chút, sau đó chậm rãi mở miệng, “Có lẽ cháu sẽ thiên về lĩnh vực nghiên cứu khoa học ạ.”

Tô Kiến Minh nghe thấy đáp án này thì cũng không nói gì, còn Tô Khả Tây thì giật mình rồi nhéo bàn tay dưới bàn của anh một phen.

Lĩnh vực nghiên cứu khoa học cũng không phải dễ làm.

Dương Kỳ bỗng nhiên mở miệng, “Mẹ cháu hiện tại đang làm gì?”

Lục Vũ ngẩn ra, anh hơi cụp mắt: “Gần đây bà ấy  cùng bạn bè trước kia góp vốn mở cửa hàng, còn đang trang hoàng ạ.”

Từ ngày nhập học năm nhất anh nhìn thấy Khâu Hoa và Lục Dược Minh cãi nhau thì hai người bọn họ không còn ở bên nhau nữa, Khâu Hoa tìm mấy công việc khác nhưng cũng không khả quan lắm.

Tô Kiến Minh nói, “Mở cửa hàng bây giờ cũng không tệ.”

Trưởng bối hai nhà là hàng xóm, cho nên bọn họ rất rõ ràng về gia đình của Lục Vũ, vì thế cũng chủ động tránh hỏi mấy vấn đề xấu hổ về Lục Dược Minh.

Sắc mặt Tô Kiến Minh bình thường, ” Cháu biết uống rượu không?”

Lục Vũ lắc đầu, “Dạ không.”

Tô Khả Tây ở một bên nhịn cười, chỉ có bây giờ anh mới ngoan ngoãn vậy, trước kia ở KTV chính là bộ dáng cà lơ phất phơ, sao có thể không biết uống rượu.

Tô Kiến Minh lại gật đầu.

Ông làm việc ở thành phố, trong công việc phải uống rượu là chuyện bình thường.

Tuy rằng ông không say, nhưng nếu trong nhà có người thì cũng sẽ làm một chén nhỏ để làm nóng không khí một chút.

Tô Kiến Minh kêu dì giúp việc đưa chai rượu lại, “Không uống không được, về sau đi ra ngoài làm thì thế nào được? Vẫn là phải học thôi.”

Ông đổ một chén nhỏ.

Lục Vũ biết uống rượu, mà lúc này cũng không thể chối từ nên anh đành phải chiều theo ông ấy.

Mắt thấy đêm nay phải lên máy bay nên anh cũng không uống quá nhiều mà chỉ nhấp miệng, sau đó liền thôi.

Có lẽ do vấn đề thể chất, lúc mặt Tô Kiến Minh đỏ bừng thì Lục Vũ vẫn là bộ dáng bình thường không biến sắc.

Sau cơm chiều, Tô Kiến Minh cùng Dương Kỳ cũng không giữ anh lại.

Tô Khả Tây nhân cơ hội lôi Lục Vũ ra cửa, mỹ danh là muốn tản bộ sau khi ăn.

Tiểu khu xa hoa và mấy tiểu khu bên ngoài tất nhiên có chênh lệch, ban đêm trên đường cực kì an tĩnh, chỉ có đèn đường và bóng người dưới trăng.

Cô nhịn không được nói, “Hôm nay cậu ở trước mặt bố tớ thật ngoan nhỉ.”

Lục Vũ để mặc cô kéo, anh chỉ hừ một tiếng, “Bằng không sao ông ấy chịu gả cậu cho tớ chứ?”

Anh nói câu này với giọng không lớn, tuy Tô Khả Tây  mơ hồ nhưng cũng nghe rõ, mà cô vẫn giả ngu, “Cậu vừa nói cái gì, tớ nghe không rõ, cậu lặp lại lần nữa xem.”

Lục Vũ nói, “Lời hay thường không nói hai lần.”

Tô Khả Tây bắt lại, “Cậu có nói hay không?”

Qua một lát, Lục Vũ mới mở miệng lần nữa, “Không ngoan sao lưu lại ấn tượng tốt chứ. Không có ấn tượng tốt thì sao mà cưới cậu được.”

Anh quay mặt đi, không chịu nói nữa.

Tô Khả Tây đạt được mục đích, nên bèn cười hì hì nhảy đến trước mặt anh, “Thì ra mỗi ngày cậu đều muốn cưới tớ hả.”

Lục Vũ tức anh ách, không nói chuyện.

Đi ra khỏi tiểu khu vài phút thì liền đến khu trung tâm mua sắm.

Còn chưa vào bên trong thì hai người bước vào tiệm trà sữa.

Tiệm trà sữa này là hai người thường xuyên đến, chủ tiệm cũng quen biết, vừa thấy hai người vào liền chủ động nói, “Giống như mọi lần sao?”

Tô Khả Tây nhìn Lục Vũ, gật đầu, “Giống nhau.”

Từ tủ kính tiệm trà sữa có thể thấy hết mọi thứ.

Thường thường có cặp tình nhân đi qua bên cạnh hai người, ân ân ái ái, hoặc là nói nhỏ, hoặc là cùng nhau ăn.

Trà sữa xong rất nhanh.

Tô Khả Tây định uống một hớp, ai ngờ cô còn chưa cầm lên tới thì đã nghe Lục Vũ nói: “Còn 2 năm nữa thì cậu sẽ phải gả cho tớ.”

Cô chu miệng, một lúc lâu mới trả lời: “Sao hôm nay cậu cứ luôn nói đến đề tài này thế.”

Lục Vũ nói: “Tớ không muốn đợi.”

“Vậy cậu cũng phải đợi.” Tô Khả Tây nói: “Ai bảo cậu còn hai năm nữa mới đến tuổi kết hôn theo luật pháp chứ, tớ có đến tuổi rồi cũng vô ích thôi.”

Sự thật như vậy làm Lục Vũ đen hết cả mặt.

Sau khi ra khỏi tiệm trà sữa thì Lục Vũ đưa cô về nhà để lấy hành lý.

Lần này hai người xuất ngoại đi du lịch nên bị Dương Kỳ dặn dò càng nhiều.

Rạng sáng, hai người ngồi xe đến sân bay.

Chuyến bay ban đêm không nhiều lắm nên sân bay rất yên tĩnh, chỉ có tiếng loa phát thanh ngẫu nhiên, Tô Khả Tây nghêng sang bên cạnh Lục Vũ rồi dựa vào vai của anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết qua bao lâu thì cô bị đánh thức: “Kiểm tra an ninh rồi.”

Sau một hồi, lúc lên máy bay, Tô Khả Tây không nhịn được lại muốn ngủ nữa, cô dùng lí do tốt cho da để thôi miên bản thân lúc này.

Máy bay cất cánh, Lục Vũ đang muốn quay đầu thì cảm thấy trên vai như nặng hơn.

Anh hơi nghiêng đầu thì thấy cô đã ngủ rồi.

Anh thở dài, duỗi tay tìm tiếp viên hàng không xin ly rượu, đêm nay uống rượu thật đúng là k1ch thích cơn nghiện của anh mà.

……

Tô Khả Tây ngủ rất an ổn.

Tuy rằng đã quên đồ bịt mắt còn ở trong ba lô, nhưng cô đeo đồ che tai, gần như không nghe thấy bất kỳ tạp âm.

Cô cho rằng chính mình sẽ ngủ một giấc cho lúc tới nơi, lại không nghĩ tới lúc trời gần tờ mờ sáng thì cô đã tỉnh lại, ai biết mơ mơ màng màng đã bị đánh thức.

Chờ lúc cô trợn mắt thì nhìn thấy Lục Vũ nhìn chằm cô chằm.

Cái loại ánh mắt này làm Tô Khả Tây vô thức hơi sợ.

Cô xoa mắt, để bản thân tỉnh táo hơn: “……Cậu đánh thức tớ làm gì?”

Lục Vũ nửa ngày không nhúc nhích.

Lúc Tô Khả Tây cho rằng anh muốn biến thân thành điêu khắc hoá thạch, thì cuối cùng anh cũng cử động, anh lấy điện thoại ra và đặt ở trước mặt cô, rồi thình lình nói, “Cậu nhìn xem.”

Tô Khả Tây tức giận nói, “Nhìn quỷ gì chứ.”

Hơn nửa đêm đánh thức cô dậy chỉ để xem điện thoại sao, đầu óc của anh bị úng nước rồi sao.

Bên ngoài vẫn tối như thường.

Ánh sáng màn hình điện thoại ánh lên mặt cô, Tô Khả Tây biết mật mã mở khoá của anh nên dễ như trở bàn tay mà mở.

“Cậu đánh thức tớ dậy chỉ để tớ xem cái này?” Tô Khả Tây quả thật không tức giận, “Tớ lại không phải không biết cậu yêu tớ, tuy rằng ngày thường cậu không nói.”

Đuôi mắt cô đảo qua thì nhìn thấy ly rượu bên kia, nên bèn có suy đoán trong lòng.

“Cậu uống rượu sao, cậu uống say rồi hả?”

Lục Vũ gật đầu.

Tô Khả Tây vỗ mặt anh, “Cậu còn biết mình là ai chứ? Cậu nói chuyện đi, đừng nói một chữ, cần phải nói hai chữ trở lên.”

Sau một lúc lâu, Lục Vũ mới mở miệng, “Tây Tây.”

Ngoan như vậy sao? Không giống anh lắm.

Tuy Tô Khả Tây nghe tiếng gọi này rất vui vẻ, cơn buồn ngủ cũng mất sạch, nhưng vẫn cảm thấy lúc Lục Vũ say có hơi ngốc nghếch.

Cô còn chưa trả lời thì Lục Vũ đã duỗi tay cầm tay cô và nắm lại.

Anh nói, “Tớ muốn cưới cậu.”

Người ngồi sau hai người nhìn nãy giờ, nhìn thấy tình huống này thì không nhịn được mà nói, “Đây là cầu hôn sao?”

Tô Khả Tây còn chưa hoàn hồn, cũng chưa kịp nói chuyện mà Lục Vũ lại mở miệng tiếp, “……Dù sao tớ cũng sẽ cưới cậu.”

Cô lấy điện thoại ra quay video, coi như về sau lấy cái này làm lịch sử đen tối của Lục Vũ, nếu cô phạm lỗi thì lấy ra cho anh xem, xem anh dám uy hiếp cô nữa không.

Thấy cô không để ý tới mình thì Lục Vũ có hơi không vui.

Anh duỗi tay lấy điện thoại của cô, “Cậu để tớ cưới một tí được không?”

Tô Khả Tây nghẹn lời không nói được, đành phải có lệ nói, “Cưới cưới, để cậu cưới, bây giờ nên đi ngủ rồi, ngoan.”

Đừng nhìn Lục Vũ hiện tại hứng thú bừng bừng, nếu ngày mai tỉnh rượu mà Lục Vũ còn nhớ được mấy chuyện này thì tên cô viết ngược ngay.

Tô Khả Tây cũng nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, trong chốc lát cô lại bắt đầu ngáp lên ngáp xuống.

Lục Vũ cũng không nhiều lời nữa, lúc cô ngủ không bao lâu thì trực tiếp ấn đầu cô lên vai mình.

Ánh mắt anh hơi dừng lại, nhẹ nhàng đổ ly rượu chưa uống hết.

Lục Vũ mím môi rồi nói nhỏ: “Cậu chỉ có thể gả cho tớ.”

Tô Khả Tây không biết chuyện gì mà chỉ ngủ thật sâu, lông mày của cô hơi giật, sau đó cô tìm được vị trí tốt rồi trong mông lung trả lời một tiếng.

Lục Vũ cởi áo khoác ra, đắp lên người cô.

Dù sao cô cũng không biết anh không có say.

Tiếng động cơ của máy bay bị ngăn cách bởi đồ che tai, Tô Khả Tây dựa lên vai của Lục Vũ, chóp mũi có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt của hỗn hợp rượu.

Sau đó đi vào trong mơ.

Lần đầu tiên cô gặp Lục Vũ vào nhiều năm trước, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng gợi cảm muốn chết, cô bị sắc đẹp mê hoặc nên nhón chân lên trộm hôn anh.

Đời này sẽ không có một ai làm cô thích như thế.

Gặp được anh, cô mới biết thì ra hôn môi cũng mỹ diệu như vậy.

Từ yêu đương đến kết hôn đều chỉ dành cho một người, sau này cô sẽ gả cho tình yêu.

______________________________________________

HOÀN CHÍNH VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play