Bởi vì mơ thấy cô khóc, vì vậy nên anh mới ôm cô sao?


Trong lòng Tô Khả Tây lập tức mềm xuống, cô duỗi tay chạm vào tay anh, vừa nắm vừa xoa, “Mơ đều không phải thật.”


Cô nhéo mặt anh, “Tớ rất hiếm khi khóc lắm.”


Như bình thường, ngoại trừ là trong tình huống đặc thù, còn lại hầu hết cô chỉ đau khổ một lúc, sau đó thì cứ hi hi ha ha mà vượt qua.


Lục Vũ đã tỉnh táo.


Trong mộng Tô Khả Tây bởi vì việc gì đó mà chia tay với anh, sau đó cô khóc rất thương tâm, anh chưa từng thấy qua cô như thế.


Ký ức của anh đối với việc Tô Khả Tây khóc chỉ dừng lại ở một lần hồi cấp ba, thậm chí anh còn vì vậy mà chảy máu mũi, sau đó cũng chưa từng gặp cô khóc lần nào nữa.


Lục Vũ không nhịn được.


Anh hôn lên trán cô, “Tớ biết.”


Tô Khả Tây vẫn không nhúc nhích, cô chờ anh rời đi mới rúc vào lồng ngực anh, cô tò mò hỏi, “Vậy rốt cuộc cậu mơ thấy chuyện đau khổ gì vậy?”


Lục Vũ liếm môi.


Tô Khả Tây thấy bộ dáng của anh thì cũng không hỏi nữa, “Cậu nhanh ngủ đi, không còn sớm nữa.”


Cô chủ động nhắm mắt lại.


Anh mơ thấy cái gì?


Lục Vũ lại nhớ đến việc trong mơ, đó là khoảng thời gian sau khi kết thúc thi Đại học, sau đó anh thấy thành tích của Tô Khả Tây nhưng anh không kể cho cô nghe.


Mà trong mơ khác với hiện thực.


Tô Khả Tây cũng đi về nhà bà ngoại tìm anh, nhưng nguyên nhân lại khác hoàn toàn so với hiện thực, cô muốn chia tay với anh.


Cô nói cô chịu đủ tính cách của anh rồi.


Lục Vũ bị cô nói đến không trả lời được, chỉ có thể nghe từng câu cô nói, cuối cùng nghe thấy cô bảo từ nay về sau không bao giờ muốn gặp anh nữa.


Sau đó Tô Khả Tây đứng đối diện khóc.


Bộ dáng cô khóc vẫn đẹp như cũ, nhưng trong mơ lại làm anh đau lòng…..


Lục Vũ thở dài, vứt bỏ mấy thứ suy nghĩ lung tung lộn xộn đó đi.


Anh hơi giật, tầm mắt hướng về Tô Khả Tây đang nhắm mắt, hình như cô đã ngủ, cơ thể cô hơi cuộn tròn lại, còn chân thì cuộn vào chỗ cẳng chân của anh.


Chỗ da thịt chạm nhau hơi nóng lên.


Lục Vũ nhắm mắt lại, anh nghe thấy tiếng hô hấp của cô rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
***


Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người rất ăn ý không nói về việc buổi tối qua.


Hai người cùng nhau đánh răng.


Tô Khả Tây không nhịn được mà nhìn người trong gương, Lục Vũ ngay cả đánh răng mặt cũng không có biểu cảm gì, hệt như đang thực hiện nhiệm vụ vậy, nhìn mà cô chỉ muốn cười thôi.


Bên miệng toàn là bọt kem nên nhìn Lục Vũ có vẻ ngốc nghếch đáng yêu.


Cô nghiêng đầu, qua loa nói: “Lục Vũ, hôm nay tớ cũng rất thích cậu đó.”


Động tác của Lục Vũ khựng lại.


Anh súc miệng xong mới quay đầu lại và nói: “Mới sáng sớm, cậu nói chuyện bình thường đi.”


Tô Khả Tây nói, “Tớ nói chuyện rất bình thường mà, không lẽ hôm nay cậu cũng không thích tớ sao?”


Lục Vũ trả lời, “Không có.”


“Vì vậy rất bình thường.” Tô Khả Tây ngoan ngoãn súc miệng, cũng không hề tranh luận với anh.


Hôm nay Tô Khả Tây thi môn cuối cùng, trễ hơn Lục Vũ 1 ngày.


Ngày hôm qua mấy sinh viên chuyên ngành Vật Lý đã đi từ lâu rồi, chỉ còn mấy sinh viên cá biệt còn ở lại trường, trong đó bao gồm Lục Vũ.


Một môn cuối cùng, vừa căng thẳng vừa kích động.


Kế tiếp là hai tháng nghỉ hè tự do hoạt động, Tô Khả Tây và Lục Vũ đã chuẩn bị tốt để đi du lịch bên ngoài.


Cho nên nếu cô thi không tốt, đến lúc có thành tích thì tâm trạng của cô cũng không tốt.


Tiếng chuông sắp vang lên, giáo sư cầm một xấp bài thi đi tới: “Mấy em bỏ hết đồ vật lên phía trước, tất cả mọi người đều là sinh viên, phải nên tự giác hơn.”


Tô Khả Tây gấp sách lại, sau đó nhắn cho Lục Vũ: “Tớ khẩn trương.”


Sau đó cô chờ anh trả lời.


Lục Vũ trả lời, “Vậy có thể làm sao bây giờ?”


Tô Khả Tây thừa dịp tiếng chuông còn chưa vang, cô suy nghĩ một lát rồi nhắn tin nhắn thoại qua: “Cậu cổ vũ cho tớ đi chứ, tốt xấu gì tớ cũng là bạn gái cậu mà.”


Lục Vũ nhắn lại hai chữ: “Cố lên.”


Tô Khả Tây bị anh chọc tức đến trợn trắng mắt, “Cậu chỉ nói được mỗi hai chữ thôi sao?”


Lục Vũ ngồi trong thư viện.


Còn có mấy học viện chưa thi xong, xung quanh đều là bạn cùng trường đang ôn bài, hình như không chú ý đến anh.


Anh mím môi, đột nhiên chất vấn: “Là do cậu muốn, bây giờ tớ nói rồi thì lại không vui, cậu làm sao thế?”


Tô Khả Tây còn đang chờ anh trả lời, không nghĩ tới lại đọc được những lời này.


Ký ức lại bay về lúc hồi cấp ba kia, anh cũng trèo tường đến và chỉ trích cô như thế, trong lòng hết sức oan ức.


Cô đang chuẩn bị cất điện thoại thì đầu dây bên kia lại gửi tin nhắn thoại tới.


Cô đeo tai nghe lên, lúc này mới nhấn chạy, giọng nói trầm thấp của Lục Vũ trong chớp mắt bao trùm lấy cả người Tô Khả Tây, “Cậu thi cho tốt, đừng có suy nghĩ lung tung.”


Dịu dàng gần giống nỉ non.


Tô Khả Tây lập tức đỏ mặt, cô luống cuống tay chân tắt điện thoại, sau đó nhét vào trong túi quần rồi ngồi thẳng lưng chờ phát đề.


Tim cô đập đúng nhanh.


Tiếng chuông vang lên, tờ bài thi được phát trên mặt bàn, Tô Khả Tây hoàn hồn lại và nhìn chằm chằm đề bài, cũng may hầu hết đều nằm trong phạm vi cô đã ôn tập.


Thật ra cũng là do Lục Vũ suốt ngày kéo cô đến phòng tự học, bằng không với cái tính cách của cô thì có lẽ sẽ ngồi mòn mỏi dưới điều hoà ở chung cư mà không thèm ra cửa.


Tuy rằng trong phòng học cũng có điều hoà, nhưng trên đường thật sự rất nóng, đặc biệt là lúc giữa trưa bên ngoài, thời tiết có thể đem nướng được luôn.


Tô Khả Tây cảm thấy tình yêu vẫn có thể làm người ta tiến bộ.


Trước kia lúc hồi cấp ba, giáo viên đối với mấy cặp đôi học tập tốt cũng thả lỏng hơn.


Nếu như bị bắt là hai học tra thì nhẹ nhất là bị chia rẽ uyên ương, còn nghiêm trọng hơn thì phải gặp phụ huynh để nói chuyện.


Sau đó nhóm cặp đôi học bá là cộng đồng tiến bộ, làm người khác hâm mộ.


Tô Khả Tây lắc đầu, nhanh tay đặt bút trả lời bài thi.


Thời gian kỳ thi trôi qua rất nhanh, mãi cho đến lúc ra trường thi thì tất cả đều xong rồi.


Lục Vũ chờ ở cửa, dáng người cao lớn với gương mặt tuấn tú hấp dẫn không ít ánh mắt của mấy thí sinh khác.


Dù sao không phải ai cũng biết hai người bọn họ, Tô Khả Tây bước nhanh qua rồi kéo cánh tay của anh, “Đi thôi, chúng ta về dọn đồ thôi.”


Hai người đã đặt vé máy bay vào ngày mai, đêm nay chính là đêm cuối cùng của học kỳ này ở trường học.


Lục Vũ gật đầu, thuận tay cầm lấy ba lô của cô, “Đi ăn cơm trước đã.”


“Tớ còn tưởng hôm nay cậu muốn xuống bếp chứ.” Tô Khả Tây cười nói.


Bây giờ mỗi ngày cô đều ăn cơm do anh nấu, đã lâu rồi hai người không đi ra ngoài ăn.


Lục Vũ liếc mắt nhìn cô, “Hôm nay không rảnh.”


Tô Khả Tây đương nhiên không thèm để ý.
……


Sau khi từ trường học về nhà, Tô Khả Tây liền không muốn ra khỏi cửa nữa.


Trời quá nóng, không đợi đến ngày du lịch thì cô không muốn ra cửa, dù sao đến lúc đó hai người cũng gặp mặt nên bây giờ cô không vội.


Ở phía Nam được hơn hai năm nên người của cô cũng bị phơi đen đi, vừa lúc làm ổ trong nhà xem có thể trắng lại như lúc trước không.


Chờ buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, cô sờ điện thoại gửi lời mời gọi video cho Lục Vũ.


Qua một lát, đối phương cuối cùng cũng nghe máy.


Gương mặt đẹp trai của Lục Vũ hiện lên trên màn hình, hình như dính nước, tóc cũng ướt dầm dề, nhìn cực kì gợi cảm.


Tô Khả Tây lại một lần nữa trầm mê với sắc đẹp.


Lúc trước cô coi trọng chính là cái gương mặt này, sau đó mới bị bộ dáng lạnh nhạt của anh kích thích, đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.


Tô Khả Tây dựng lỗ tai lên nghe, nghi ngờ hỏi: “Sao tớ nghe được giọng của nhiều người khác nữa? Cậu ở bên ngoài sao?”


Lục Vũ nhích lại gần, “Tớ ở hồ bơi.”


Anh mới nói xong thì bên kia vang lên giọng nói của Tần Thăng, “Tư thế bơi lội của tớ không tệ đúng không, tớ ở bên trường kia luyện hồi lâu, xem cơ bụng của tớ này.”


Lầm Viễn Sinh đứng ở một bên lạnh lùng cười.


Đã lâu rồi mới lại nghe được tiếng nói của kẻ dở hơi Tần Thăng làm Tô Khả Tây muốn cười, cô hỏi: “Cậu đi bơi lội với với bọn Tần Thăng sao?”


Lục Vũ chuyển vị trí điện thoại, trên màn hình chỉ thấy được mỗi anh.


Anh liếc nhìn cách đó không xa, “Ừ, tụ họp một lần.”


Dù sao cũng cùng nhau chơi hồi cấp ba, nghỉ hè tốt xấu gì cũng phải tụ họp, dù sao cũng là anh em.


Trường của anh nghỉ muộn nhất, Tần Thăng với Lâm Viễn Sinh 10 ngày trước đã ở nhà chơi bời rồi, nghe thấy anh về liền hẹn gặp nhau.


Tần Thăng nhảy xuống nước, lại thấy Lục Vũ bên kia cầm điện thoại nên bèn bơi qua: “Anh Vũ, cậu làm gì thế, nói chuyện phiếm với ai đó? Có phải chị dâu nhỏ không?”


Hình như từ sau khi thi Đại học thì cậu ta chưa gặp lại cô.


Nghỉ hè hai năm trước cậu ta cũng chưa gặp được cô, lúc trước cô nổi tiếng trên mạng gần chết nên Tần Thăng khá là tò mò không biết bây giờ cô biến thành cái dạng gì rồi.


Lục Vũ lại lui về sau một chút, tránh xa cậu ta ra.


Tần Thăng lập tức thò đầu vào không khí, suýt chút nữa lộn đầu xuống nước rồi, vì thế cậu ta cực kỹ bất mãn: “Anh Vũ à, tớ chỉ nhìn một tí thôi.”


Lục Vũ cầm chắc điện thoại, anh liếc nhìn cậu ta một cái rồi nhàn nhạt hỏi: “Nhìn ai?”


Ngữ điệu này…..Tần Thăng lập tức đã hiểu, bèn cười hì hì nói: “Không có, tớ chỉ muốn chào hỏi với chị dâu nhỏ thôi.”


Tô Khả Tây nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ.


Thừa dịp này, cô lên cao giọng; “Tần Thăng, đã lâu không gặp, nghe nói tiểu học muội của cậu thi vào trường cậu học rồi đúng không?”


Chuyện này là do cô nghe Lục Vũ ngẫu nhiên nhắc tới.


Trước kia cô cảm thấy Tần Thăng chỉ nói có vậy thôi, Đại học muôn hình muôn vẻ, có khả năng sẽ cậu ta sẽ có ý tưởng mới, dù sao hai người bọn họ cũng cách nhau một năm, một người năm nhất, một người cấp ba, lại còn yêu xa nữa mà khoảng cách cũng xa lắm.


Không nghĩ tiểu học muội vừa vào học kỳ mới của năm nhất thì hai người lại giống như vợ chồng mới cưới, ngọt ngào đến rải cẩu lương luôn.


Tần Thăng trả lời, “Ha ha đúng vậy, có phải anh Vũ…..”


Lời chưa nói dần dần biến mất, Lục Vũ bơi ra phía xa rồi tức giận với Tô Khả Tây ở đầu bên kia còn đang hưng phấn, “Có cái gì hay mà nói với cậu ta.”


Tô Khả Tây chớp mắt, “Không có, chỉ chào hỏi thôi, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi.”


Cô nhìn Lục Vũ chỉ lộ ra cái đầu, “Thật vất vả gọi video, cậu làm gì chỉ thò mỗi cái đầu thế, tốt xấu gì cũng cho tớ nhìn nửa người đi chứ.”


Lục Vũ bĩu môi, “Cậu cũng không phải chưa nhìn qua.”


Tô Khả Tây không để những lời này trong lòng, cô cười nói: “Tớ đây muốn nhìn bộ dáng bơi lội của cậu, cậu có cho tớ xem hay không?”


Video lập tức tối thui.


Tô Khả Tây quơ điện thoại, sau khi xác định đối phương tắt video thì lập tức điên lên, cô không phải chỉ nói một câu đó thôi sao, ngủ cũng đã ngủ rồi, anh còn sợ bị nhìn thấy hả?


Cô đột nhiên cực kỳ khó chịu.


Tô Khả Tây thở dài, cảm giác muốn đi ngủ tiếp thì trên WeChat lại có tin nhắn mới.


Là của Lục Vũ gửi, cô tò mò nhấn mở ra thì phát hiện anh gửi qua một bức hình.


Rất rõ ràng là mới vừa chụp xong.


Bức hình chụp anh đang nghiêng người dựa trên vách bể bơi, lộ ra nửa người trên gầy nhưng rắn chắc, phía dưới người là nước bể bơi hơi gợn sóng, cơ bụng như ẩn như hiện ở trong nước.


Không cần photoshop cũng có thể nhìn ra mỹ nhan thịnh thế, đặc biệt là cái dáng người kia….


Tô Khả Tây bịt mũi lại.


Cô quyết định…….Muốn ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play