-Tớ nghe lời cậu.

-Cậu nói muốn hôn, nên tớ đến.

Tô Khả Tây rơi vào hỗn loạn.

Lục Vũ vừa nói xong thì chân cô như muốn mềm nhũn.

Chắc có lẽ chính là cảm giác tim đập thình thịch, cảm xúc lâng lâng.

Có thể là nội tâm nhộn nhạo của thiếu nữ chăng.

Trong chốc lát, Tô Khả Tây mới phục hồi tinh thần lại.

Cô đẩy anh ra, “Cậu đến thì đến, sao lại hôn tớ?”

Lục Vũ nghe thấy mấy lời này thì nhăn mày lại, “Chính cậu nói muốn hôn còn gì.”

Anh suy nghĩ, sau đó lên án nói: “Lần trước cũng như vậy.”

Tuy chưa nói xong, nhưng Tô Khả Tây hiểu lời anh, ý anh muốn nói tới lần trèo tường đến gặp cô rồi nói cô viết tờ giấy quyến rũ anh (*).
(*) Tờ giấy kèm với cái hộp đồng phục Tô Khả Tây trả lại Lục Vũ íiiii (chương 18)

Tô Khả Tây ậm ừ nói, “Tớ chỉ là nhất thời thôi.”

Lục Vũ lạnh mặt, “Ồ,”

Thái độ lạnh nhạt của anh làm Tô Khả Tây không hài lòng, cô véo mặt anh, “Ừ ừ ừ, tớ chính là muốn hôn cậu, mau lại đây để tớ hôn một cái xem.”

Cô nhướn người lên muốn hôn, nhưng lại bị Lục Vũ tránh đi.

Tô Khả Tây đang muốn tỏ vẻ thương tâm thì người trước mặt bỗng nhiên cúi đầu, anh cắn lên môi cô, ẩm ướt mà mềm mại.

Cô cười nói, “Còn làm bộ nữa.”

Vừa rồi còn trốn tránh, cô muốn hôn cũng bảo không cần, bây giờ lại như vậy.

Lục Vũ liếm môi, nhớ tới đồ vừa mua thì đôi mắt híp lại.

Anh móc trong túi ra, ỷ vào chiều cao ưu thế nên liền nhét vào mũ áo Tô Khả Tây.

Động tác thật sự nhanh làm Tô Khả Tây không thấy rõ.

“Gì vậy?” Cô duỗi tay muốn lấy, nhưng lại với không tới, chắc là đồ đó quá nhỏ, căn bản rơi hẳn vào bên trong.

Lục Vũ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nhưng cũng không chịu lấy ra.

Tô Khả Tây dừng lại, bất đắc dĩ nói, “Cậu tặng tớ sao? Để tối về tớ xem.”

Lục Vũ gật đầu, dứt khoát nói, “Cho cậu đó.”

Tô Khả Tây kinh ngạc, không kiêng kị nói, “Nghe nói phẩm vị của thẳng nam chắng ra gì, cậu mua cái gì thế?”

Lục Vũ cười lạnh: “Ha hả.”

Tô Khả Tây cười rộ lên, “Nói chơi thôi. Đêm nay cậu muốn ở đây sao?”

Nói xong, cô dừng lại, sau đó ái muội chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta đi khách sạn….”

Lời còn chưa nói xong, Lục Vũ đã mở miệng, “Tớ phải đi rồi.”

Tô Khả cũng biết anh chỉ ghé qua một chuyến, nhưng có thể gặp anh thì cô rất vui vẻ, không cần lãng phí nhiều thời gian.

Cô ôm lấy anh.

Tô Khả Tây rất thích cảm giác ôm lấy anh.

Cả người cô đều trong lòng anh, cái cảm giác này giống như nữ chính trong phim Hàn vậy, đúng là muốn thòng cả tim luôn.

Đặc biệt là người ôm còn đáng yêu vậy nữa.

Hồi Lục Vũ chưa tới Tam Trung thì khi bị cô ôm, anh sẽ như ông già lải nhải, ví như rụt rè linh tinh, còn bắt cô buông ra nữa.

Hiện tại thì không nói hết.

Thật lâu sau, Tô Khả Tây mới đỏ mặt đẩy anh ra, “Cậu đi đi, đã trễ thế này.”

Lục Vũ không nói chuyện, anh xoay người đi.

“Lục Vũ.”

Tô Khả Tây đột nhiên gọi anh.

Lục Vũ đã đi tới góc tường rồi lại xoay người nhìn cô.

Tô Khả Tây đi qua, túm chặt cổ áo của anh, cô nhướn người lên mạnh mẽ hôn anh một cái làm môi hai người có hơi đau.

Cô ngọt ngào nói, “Tớ sẽ nhớ cậu lắm.”

Tất nhiên Lục Vũ rất hưởng thụ đối với mấy lời này, khoé môi anh giương lên, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh gật đầu.

Anh xoay người trèo lên tường, Tô Khả Tây chỉ có thể ngửa đầu nhìn dáng người mạnh mẽ của anh, còn có đường cong hoàn mỹ của gương mặt.

Cô suy nghĩ, lại ranh mãnh nói, “Moah moah.”

Vừa dứt lời, người trên tường đã không thấy tăm hơi.

Đột nhiên phía bên kia truyền đến tiếng động.

Thanh âm này…….Tô Khả Tây hô lên, “Không phải cậu bị té đấy chứ?”

Hay là bị một câu kia của cô doạ rồi, ngã xuống như vậy dù da dày thịt béo cũng đau đấy.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Giọng nói của Lục Vũ rất bình thường.

Tô Khả Tây gật đầu, “Vậy cậu chú ý an toan nha, tớ về kí túc xá đây, ngủ ngon.”

Cô nói là nói như vậy, nhưng vẫn đợi trong chốc lát, nghe bên kia không có động tĩnh gì thì mới rời đi.
……

Tường bên này, Lục Vũ nhăn mày vỗ tuyết và cát trên người xuống.

Cũng may bên này không phải nền xi măng, may ra cũng mềm, chỉ có là do anh vừa rồi không có chuẩn bị tâm lí.

Tuyết không nhiều lắm, cát cũng không ướt lắm, nên không lưu lại dấu vết trên quần áo.

Tần Thăng ở một bên yên lặng nhìn chằm chằm.

Vừa rồi lúc anh Vũ ngã xuống, cậu ta không biết bên kia nói gì, chỉ mơ hồ nghe được vài chữ thôi.

Rốt cuộc là nói gì mà làm người trên tường ngã xuống như vậy, cũng không tự giác có cây thang ở đó nữa?

Tần Thăng rất tò mò.

“Anh Vũ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Cậu ta hỏi.

Tối hôm nay nếu không phải cậu ta làm cu li dọn thang, thì cũng không chứng kiến được cảnh này.

Lúc lên lớp tự học tối nay, cậu ta vừa đi vệ sinh về thì thấy anh Vũ đang chơi WeChat.

Sau đó liền nghe thấy một tiếng rung lên, anh Vũ liếc mắt nhìn giao diện WeChat, sau đó cũng không thèm học tiết tự học nữa mà cứ nằng nặc đòi đi.

Lúc đầu Tần Thăng còn tò mò muốn chết, tới nơi mới biết thì ra là Gia Thuỷ Tư Lập, vì thế cậu ta lập tức hiểu vì sao anh kích động như vậy.

Bạn gái ở đây, sao không kích động cho được.

Không chỉ có trèo tường, mà còn cường hôn nữa.

Đừng tưởng rằng cậu ta không nghe thấy gì.

Lục Vũ bình tĩnh rút cây thang về, “Ai về nhà nấy.”

Tần Thăng rất có mắt nhìn, cậu ta cầm lấy một góc, “Về về về, về rồi thì có thể nhắn tin nói chuyện phiếm với chị dâu.”

Mới nói xong, cậu ta liền cảm thấy Lục Vũ nhìn chằm chằm mình một giây.

Tần Thăng sờ cái mũi.

Cậu ta cũng chưa nói gì sai mà.
***

Gần nửa đêm, Lục Vũ trở về nhà thì phát hiện có thêm một đôi giày da.

Tay đặt trên cửa của anh bất động, anh dời tầm mắt đi rồi lập tức đi vào phòng mình, không dừng lại dù chỉ một giây.

“Lục Vũ.”

Giọng nói của Khâu Hoa vang lên phía sau.

Lục Vũ xoay người thì nhìn thấy mẹ của mình đứng bên kia, vẻ mặt rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh.

Rất rõ ràng, chính là đang vui vẻ.

Khâu Hoa cong khoé miệng, giọng nói nhẹ nhàng, “Lục Vũ, nhanh thôi, con sẽ không chán ghét gia đình này nữa.”

Lời nói đột nhiên như vậy làm Lục Vũ nhìn qua.

Sau một lúc lâu, anh cau mày hỏi, “Mẹ cùng ông ta chia tay sao?”

Dây dưa lâu như vậy, ngay từ lúc anh còn chưa biết gì thì hai người đã ở bên nhau chưa từng tách nhau ra, bây giờ lại muốn chia tay sao?

Trước khi kết thúc học kì 2 của lớp 11 thì Lục Vũ vẫn luôn cho rằng mình có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cùng lắm là bố thường đi công tác, không hay ở nhà thôi.

Bố mẹ ân ái, gia đình hạnh phúc.

Mà sau cuối kì, anh hoàn toàn rõ ràng địa vị của mình.

Anh chỉ là đứa con riêng.

Từ đầu tới cuối, 18 năm cũng không nên tồn tại trên đời này.

Anh rất đau lòng bởi vì mẹ chưa kết hôn đã có con, bởi vì bị mọi người phê bình, bởi vì ông bà ngoại lại cắt đứt quan hệ với mẹ con anh.

Nhưng để anh tiếp nhận cái gia đình như vậy thì anh không làm được.

Đột nhiên anh nghe bà nói vậy.

Trong chớp mắt nhìn thấy sự vui vẻ của Lục Vũ.

Nụ cười của Khâu Hoa cứng lại.

Bà mím môi, nói ra mọi chuyện đã suy nghĩ kỹ, “Lục Vũ….Bố con muốn ly hôn, sau đó bố mẹ sẽ kết hôn.”

Phòng khách đột nhiên yên lặng.

Lục Vũ nhắm mắt.

Trong đầu toàn là câu nói kia.

Giọng nói của Khâu Hoa vẫn còn tiếp tục, “Mẹ vẫn cho rằng lúc này chính là kiên trì, Lục Vũ, ông ấy trước sau gì cũng là bố con, hơn nữa lúc trước bố mẹ cũng từng yêu nhau, không phải là mẹ chen chân vào.”

Thân là bạn gái, mang thai là chuyện bình thường.

Người không bình thường chỉ có Vương Tư Diễm, bởi vì bà ta chuốc say Lục Dược Minh, bởi vì bà ta mang thai, sau đó mới thành công kết hôn với Lục Dược Minh.

Còn Khâu Hoa, sau khi hai người kia kết hôn thì mới biết mình có thai.

Thậm chí bà còn có thai sớm hơn Vương Tư Diễm hai tháng.

Lục Vũ căn bản không muốn nghe, anh phản bác nói, “Mẹ còn chưa thấy rõ sao? Ông ta bây giờ đã kết hôn với người khác, đã là vợ chồng, lại còn cùng mẹ dây dưa không rõ mà mẹ vẫn còn thích được sao?”

Anh đúng là không hiểu.

Sắc mặt của Khâu Hoa có hơi khổ sở, bà há miệng thở dốc, vốn muốn thuyết phục anh nhưng lại phát hiện bản thân bà không nói được gì.

Bà đã đợi 18 năm.

Dù sao cũng sắp thành công rồi, bà có thể quang minh chính đại trở thành vợ của Lục Dược Minh, bảo bà lúc này rời đi sao?

Khâu Hoa không cam lòng.

Có thể thanh âm nói chuyện của hai người không nhỏ nên đã đánh thức, ông ta mở cửa đi ra.

Sắc mặt Lục Vũ không tốt, anh xoay người đi về hướng bên kia.

Lục Dược Minh mặc cùng kiểu dáng áo ngủ giống Khâu Hoa, lạnh mặt nhìn Lục Vũ không nói lời nào, rồi hỏi bà: “Nó lại phát điên cái gì?”

Khâu Hoa lắc đầu, che dấu nói, “Chắc thằng bé học tập mệt mỏi.”

Lục Dược Minh cười lạnh.

Con ông chẳng lẽ ông còn không rõ?

18 năm nay, nó vẫn luôn cho rằng ông và Khâu Hoa là vợ chồng, sau khi biết được sự thật thì không chấp nhận được, rồi lại trở nên phản nghịch như vậy.

Đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, cái gì cũng đều làm, là muốn khiến bọn họ chú ý sao?

Khâu Hao thấy ông muốn nổi giận, bèn vội vàng nói chuyện khác để dời đi chú ý, đẩy ông ấy vào phòng.

Lục Vũ đóng cửa lại, chặn hết lại mấy âm thanh bên ngoài.

Anh ngồi ở trên mặt đất ngay mép giường, cũng không có bật đèn, xung quanh đen như mực mà trong lòng lại lạnh thấu xương.

Chỉ có điện thoại bỗng nhiên sáng lên, kèm theo vài tiếng rung, phát ra tia sáng.
……

Tô Khả Tây trở về kí túc xá, ngoài ý muốn phát hiện Đường Nhân còn chưa về.

Chờ tới chờ lui, rốt cuộc cô nhớ ra một việc.

Cô cởi áo lông vũ, lấy vật nhỏ trong mũ ra, cô nhìn hồi lâu thì mới phát hiện là son môi.

Không nói đến nhãn hiệu, nhưng xem ra Lục Vũ có khẩu vị rõ ràng.

Vị anh đào.

Tô Khả Tây mở ra thử, hương vị còn rất thanh.

Xem ra Lục Vũ thật sự thích vị anh đào, còn tự mua cho cô.

Tô Khả Tây thử một tí, cô mặc áo lông vũ vào nhưng lại không nghĩ rằng bên trong có một thứ rơi xuống trên đất.

Hình trụ lăn tới lăn lui, ngừng ở bên chân của cô.

Cô khom lưng nhặt lên, khi nhìn thấy nó thì đột nhiên cười thành tiếng.

Đây là một cây không đủ, nên phải mua 2 cây sao, sao anh không dứt khoát đóng gói chính mình đưa qua luôn đi?

Tô Khả Tây lấy điện thoại ra, soi gương thoa son lên, cô nhìn bản thân một lát rồi bĩu môi, sau đó chụp một tấm gửi cho Lục Vũ.

Sau đó gửi cái tin nhắn, “Cho cậu nụ hôn vị anh đào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play