Tính buôn chuyện của Văn Nguyệt đúng là không thể xem thường.

Ba nữ sinh luôn nói nhiều, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi tối đen thì Tô Khả Tây mới cùng Đường Nhân ra về.

“Hai đứa phải về rồi sao?” Mẹ Văn hỏi.

Tô Khả Tây nói, “Vâng, bên ngoài đã tối, nếu về muộn cũng không tốt lắm ạ.”

Mẹ Văn cũng hiểu, bèn nhiệt tình tiễn hai người ra cửa, nói: “Lần sau nếu đến chơi thì để dì đi siêu thị mua ít rau, mấy đứa ở lại ăn cơm luôn.”

Bà đi siêu thị hôm nay nhưng không thấy đồ gì mới mẻ nên chỉ mua chút ít, không nghĩ tới hai người không ăn cơm chiều ở đây.

Tô Khả Tây vội trả lời: “Dì à, dì về đi, không cần tiễn nữa đâu ạ.”

“Vậy mấy đứa cẩn thận chút, nhớ chú ý an toàn đấy.” Mẹ Văn dặn dò.

Bà biết trong nhà hai người có tài xế nên cũng không cần phải đưa hai người, chỉ là ngoài miệng muốn dặn dò một chút.

Bên ngoài đã lên đèn.

Cũng một lần trời như bây giờ, Tô Khả Tây nhớ mình còn bị Lục Vũ theo dõi, nghĩ đến cảnh tượng quẫn bách đó thì cô liền cảm thấy buồn cười.

Nếu cô thật sự đâm thì chắc bây giờ Lục Vũ vẫn còn ở bệnh viện rồi.

Tam Trung đang học tiết tự học buổi tối, khu dạy học đều đã sáng đèn, tuy buổi tối nhưng thật ra rất có không khí.

Chỉ là nhiều người vẫn trốn tiết lang thang ở ngoài, ngẫu nhiên còn có thể thấy mấy bóng người đang vào trường nữa.

Đột nhiên Tô Khả tây nghĩ tới cái gì, bèn xoay người hỏi Đường Nhân, “Ấy, hôm nay đi học cậu viết gì cho Lục Trì thế?”

Lúc cô đọc tiểu thuyết trên lớp thì thấy ba bức thư tình, thế nên cô bèn đọc cho Đường Nhân nghe thử, sau đó thì lại thấy Đường Nhân lấy bài thi của Lục Trì viết mấy chữ, cũng không biết có nội dung gì.

“Không thể nói.” Đường Nhân chớp mắt, “Thật ra chuyện cậu với Lục Vũ là thế nào vậy?”

Lần trước ở quảng trường cô ấy còn tưởng Lục Vũ với cô đã bên nhau rồi, ai biết hôm nay Văn Nguyệt còn biết nhiều tin tức như vậy.

Một học sinh ngoan, lại biến thành lưu manh?

Cô ấy cũng không thể tưởng tượng được.

Tô Khả Tây duỗi tay sờ mái tóc ngắn của chính mình, rất mềm.

Quan hệ của cô với Lục Vũ bây giờ nói không tốt thì cũng không đúng.

Nếu nói chia tay thì hai người lại chưa từng nói qua. Nếu nói không chia tay thì sao Lục Vũ không nói gì mà đã chuyển trường, vài tháng không gặp, không liên lạc, chuyện này căn bản không phải việc bạn trai nên làm.

Đường Nhân cũng không hỏi tiếp nữa mà để cho cô một mình suy nghĩ.

Đường bên này rất an tĩnh, ngoại trừ mấy cặp tình nhân hôn môi ở bên kia đèn đường thì không có người khác.

Ai biết vừa đi được mấy bước thì Tô Khả Tây dừng lại.

Cô nheo mắt cố gắng nhìn rõ người đối diện, trong lòng không xác định lắm.

Nếu nói không sai thì hai người cách đó không xa, một người là Lục Vũ, người còn lại chính là học sinh mới Đường Nhân đang theo đuổi, Lục Trì.

Hai người có quăng tám cây gậy cũng không với tới, mà sao lại đi cùng nhau?

Tô Khả Tây kéo tay Đường Nhân, “Lục Trì nhà cậu biết Lục Vũ sao?”

Đường Nhân lắc đầu, suy nghĩ thử, “Cái này tớ không rõ lắm, tớ không hỏi việc gia đình của cậu ấy.”

Cô ấy mới biết Lục Trì được hai tuần nên cũng chưa biết được mấy chuỵên riêng tư đó.

Tam Trung nằm giữa đầu ngõ và đuôi ngõ nhỏ, đuôi ngõ bên kia chia làm mấy cái hẻm nhỏ, đều thông về một đường cái.

Lục Vũ bị Lục Trì kéo mà đèn đường thì tối nên không thể thấy rõ biểu cảm của hai người, bọn họ một trước một sau vào trong hẻm.

Tô Khả Tây có hơi buồn bực.

Thông qua lời nói của Đường Nhân thì Lục Trì bị nói lắp và dễ ngại ngùng, hoàn toàn khác biệt với Lục Vũ, thế sao mà cậu ta còn túm Lục Vũ chứ?

Thấy thế nào cũng ngược.

Lục Vũ cũng không phản kháng, bị túm vào trong hẻm nhỏ, sau đó thì không nhịn được nữa mà mạnh mẽ hất tay của Lục Trì ra.

Khi anh nhìn thấy đối phương với bộ dáng đeo kính cau mày, thì thong thả ung dung móc ra điếu thuốc.

Bật lửa lên rồi nhả ra một vòng khói.

Lục Trì hơi sặc khói, lại duỗi tay cầm điếu thuốc của anh.

Đôi mắt Lục Vũ nhìn chằm chằm cậu ta, anh giơ tay tránh thoát, còn làm trò hút một hớp nữa, rồi nhẹ nhàng nói, “Cậu lấy thân phận gì mà dạy bảo tôi?”

Thanh âm trầm thấp mang theo tức giận.

Lục Trì trước mặt lại trở thành tên nói lắp, khó khăn nói, “Em là, là em——-”

Nghe vậy, Lục Vũ cười nhạo một tiếng ngắt lời cậu ấy nói.

Anh nhớ đến chuyện mấy tháng trước thì đáy mắt anh sâu không thể nói ra cảm xúc, anh đè nặng giọng nói, “Mẹ cậu có biết, cậu còn quen biết con của bà vợ bé không?”

Anh nhả ra một vòng khói, dưới đáy lòng cười nhạo chính mình.

Lục Trì đối diện cứng đờ.

Thật ra, vốn dĩ hai người không quen biết nhau, cho đến trước khi thi đại học thì việc của mấy người lớn mới vỡ lẽ, lúc đó thì cậu ấy mới biết rõ ràng mọi chuyện.

Lục Vũ chỉ là lớn hơn Lục Trì hai tháng, nhưng mẹ của Lục Vũ không có kết hôn với bố Lục Trì, vì thế anh cũng chính là con ngoài giá thú.

Không bao lâu, cậu ấy biết được thành tích của Lục Vũ ở Gia Thuỷ Tư Lập rất tốt, là học sinh tốt nhưng lại chuyển trường, còn bắt đầu học đánh nhau, uống rượu và trốn học.

Có thể nói thì nói, cái gì có thể làm thì cũng làm hết.

Nói cho cùng, người sai chính là người lớn, chứ không phải anh.

Lục Vũ nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay mình, cuối cùng liếc cậu ấy một cái, “Nói không được sao? Muốn là người tốt hả? Không bằng trở về chăm sóc mẹ cậu đi.”

Lời này ý tứ rất rõ ràng.

Lục Trì lắc đầu, mím môi nghiêm túc giải thích, “Đây không phải, là lỗi, của em.”

“Mẹ nó.” Lục Vũ nói không lựa lời, ném điếu thuốc gần như hút xong xuống đất, hung hăng giẫm mấy cái, đạp đến không còn nhìn ra hình dạng gì.

Anh xoa đầu, nhìn chằm chằm đầu tóc đầy lộn xộn.

Sau một lúc, anh nhăn mày nói, “Lục Trì, cậu có thể có tí lương tâm được không, đừng đi theo tôi nữa, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

Nói xong, anh cũng mặc kệ Lục Trì mà lập tức xoay người bỏ đi.

Lúc Tô Khả Tây và Đường Nhân chạy tới thì hai người đã tách ra.

Đường Nhân Lục Trì đứng bất động ở đó thì hướng về phía cậu hô: “Con mọt sách.”

Không nghĩ tới lúc Lục Trì nghe thấy cô gọi thì lấy tay đẩy mắt kính một cái rồi lập tức đi về phía trước, bước đi còn nhanh hơn.

Đường Nhân nói, “Cậu thử đi một bước nữa xem, tớ làm cậu ngay tại đây luôn, cậu tin không.”

Tô Khả Tây không nghĩ Đường Nhân sẽ nói vậy, nhưng đúng là dùng được, Lục Trì phía trước dừng lại rồi đứng yên tại chỗ.

Còn Lục Vũ, hình như cũng nghe thấy tiếng gọi.

Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại chạy xa.

Tô Khả Tây phản ứng lại, “Lục Vũ, cậu chạy cái gì?”

Hai tuần trước còn đưa cô về nhà, bộ dáng bây giờ là muốn gì, lại nghĩ muốn đẩy cô ra xa hay là thế nào.

Khoảng cách giữa hai người cũng không tính là xa.

Lục Vũ xoay người, Tô Khả Tây còn có thế thấy khuôn mặt kiêu ngạo cùng khí thế đáng sợ của anh, sau đó thì nghe thấy anh nói, “Mẹ nó, Tô Khả Tây, cậu qua đây một bước nữa thử xem.”

Chắc đây là lần đầu tiên Tô Khả Tây nghe được anh chửi tục.

Lúc trước, thiếu niên tự phụ kiêu ngạo lạnh lùng lúc cô nói từ thô tục còn nhăn mày, lại dùng anh mắt không đồng ý nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cô chủ động nhận sai.

Bây giờ không nghĩ anh cũng sẽ chửi tục.

Tô Khả Tây phục hồi tinh thần, lại chạy nhanh về phía trước.

Cô cũng trải qua không ít chuyện giống Đường Nhân nên tố chất thân thể khá tốt, tuy chạy cũng không phải khá tốt nhưng cũng không quá tệ.

Tốt nhưng vẫn kém hơn so với nam sinh.

Mãi cho đến khi cuối ngõ nhỏ thì Lục Vũ vẫn ở phía trước cách đó không xa, không hề có ý dừng lại, ngẫu nhiên quay đầu kêu cô trở về.

Cuối ngõ nhỏ, một bên là công viên nhỏ.

Còn bên cạnh là ao nhỏ, trước kia trồng đầy hoa sen, cứ đến mùa hè đều nở hoa, không ít người còn cố ý đến xem.

Chỉ là gần hai năm nay bởi vì nguyên nhân phá bỏ và di dời mà sau đó cũng dần dần trở nên hoang phế, chỉ có công nhân bảo vệ môi trường đến quét tước một chút để duy trì sự sạch sẽ.

Hai người đứng giằng co nơi đó.

Tô Khả Tây đặt tay ngay miệng, hô: “Lục Vũ.”

Lục Vũ chịu đựng, nhưng vẫn không nói gì mà luôn đi về phía trước, như có cái gì hấp dẫn phía trước.

Tô Khả Tây vuốt ngực phập phồng, cô nhìn dưới chân, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, hệt như cỏ hoang đột nhiên sinh sôi thành thảo nguyên xanh mướt vậy.

Cô hô to: “Lục Vũ, cậu đứng lại.”

Như cô dự đoán, anh không có tí phản ứng nào.

Tô Khả Tây cười lạnh rồi đi đến gần bờ hồ, cô lấy tay chạm xuống thử, mặt nước còn sạch sẽ, có một nhánh cây cắm bên cạnh nữa.

Cô rút ra, chọc thử vài cái rồi phát hiện cũng không sâu lắm.

Nghĩ vậy, cô bèn đứng lên, uy hiếp người cách đó không xa, nói: “Cậu còn đi nữa, tớ nhảy xuống hồ đấy.”

Có chuyện gì cũng trốn tránh cô, không thể nói thẳng với cô sao?

Anh vẫn không trả lời lại như cũ.

Phía sau con đường này không phồn hoa như phía trước, hơn nữa bên cạnh là khu nhỏ mà đèn đường cũng ít, xe đi lại không nhiều lắm, nửa ngày mới có một chiếc đi qua.

Bóng dáng Lục Vũ biến mất trong bóng tối.

Tô Khả Tây nhớ đến chuyện vừa rồi.

Đèn đường tối mờ, tư thế vừa mới hút thuốc của Lục Vũ rất đẹp, lưu loát, toát lên vẻ cô đơn.

Cô rối rắm một chút, nhìn nhánh cây bên cạnh hơn phân nửa còn ở bên ngoài, thế là bèn cắn răng đặt điện thoại và mấy đồ vật trên đất rồi lập tức nhảy xuống nước.

Bây giờ là đầu thu nên nước ban đêm hơi lạnh chút, ngấm hết vào da thịt của cô.

Tiếng rơi xuống nước “bùm” một cái.

Phía sau cách bờ hồ không xa đã không có bóng người, không thấy bóng dáng của cô gái vừa mới kêu anh không được đi nữa.

Anh nhăn mày, “Tô Khả Tây?”

Vị trí thay đổi, không ai trả lời anh cả.

Lục Vũ nhấc chân chạy về phía hồ nước, một lát đã chạy đến nơi thì thấy điện thoại trên đất nhưng lại không thấy người đâu.

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của cô thì anh thầm mắng một tiếng.

Lục Vũ không chần chờ, ba giây đã cởi xong đồng phục rồi nhảy ngay xuống nước, nháy mắt đã uống vài hớp nước lạnh.

Sau khi trồi lên mặt nước thì anh lau mắt, đèn đường rơi xuống chỗ quần áo lộ ra, thế là anh bèn nhanh chóng bơi qua.

Rất nhanh thì tay chạm vào thân thể ấm áp, anh nhẹ nhàng thở ra, nhỏ đến mức anh không phát hiện được.

Sau khi lên bờ, Tô Khả Tây vẫn nhắm mắt như cũ.

Lục Vũ đặt cô trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ mặt cô, anh thấy cô không có phản ứng mà chỉ nhắm chặt hai mắt thì trong ánh mắt xẹt qua sự hoảng sợ.

Anh rối rắm một giây, rồi đôi tay đặt trước ngực cô ấn.

Không nghĩ tới, Tô Khả Tây đúng lúc trợn mắt.

Lục Vũ: “….”

Thật đúng là xấu hổ.

Anh thu tay về, làm bộ như không có việc gì, sớm không trợn, trễ không trợn, lại trợn mắt đúng phải lúc này. =)))))

Tô Khả Tây túm chặt người anh đang chuẩn bị đứng lên, để anh không phát hiện thì cô còn giả vờ làm bộ yếu đuối: “Lục Vũ…”

Trên mặt cô hơi tái nhợt, hiển nhiên là do nước lạnh.

“Không được gọi, đừng đi theo tớ, cậu tự về nhà đi.” Lục Vũ thấp giọng nói.

Nghe vậy thì hai hàng lông mày Tô Khả Tây nhăn thành một đường thẳng, “Tớ bây giờ là người bệnh, cậu không thể tốt chút sao?”

Lục Vũ trào phúng nói, “Người bệnh cũng không có tinh thần như cậu.”

Lời nói tuy vậy nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống vuốt lại đầu tóc lộn xộn của cô, nhìn đến bộ quần áo ẩm ướt trên người cô thì lập tức cau mày lại.

“….Dù sao tớ cũng mặc kệ.” Tô Khả Tây nằm trên đất giả chết, “Tớ đều nhảy hồ vì cậu rồi mà cậu cũng chả có phản ứng gì, lương tâm cậu không cắn rứt sao?”

Lục Vũ nói, “Tớ không có thứ lương tâm này.”

Tô Khả Tây thở dài trong lòng, cô giật tay che miệng ho nhẹ hai tiếng.

Không khí an tĩnh trong chớp mắt.

Lục Vũ bỗng nhìn về phía cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm rồi cởi đồng phục khoác lên người cô, động tác tự nhiên mà ôm ngang cô lên.

“Đúng là chịu cậu luôn.”

Tô Khả Tây nghĩ thầm, vậy về sau cậu có còn chịu nữa không.

May mắn hồ này cũng nông, nếu không phải lúc trước cô đã đến đây xem, bây giờ thử lại thì chắc cũng không dám nhảy xuống.

Hai người đi trên đường, ngẫu nhiên có chiếc xe đi qua.

Tô Khả Tây nhìn hàm anh căng chặt, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “….Thật ra, tớ biết bơi.”

Nghe vậy, cánh tay Lục Vũ buộc chặt, không lựa lời nói, “Tô Khả Tây, có phải đầu óc cậu bị úng nước rồi không? Cậu có dù biết bơi lội cũng có thể chết đuối không?”

Anh vẫn mắng, nhưng cũng không nói một từ tục tĩu nào.

Tô Khả Tây nghe xong, từ trong đồng phục vươn tay ra vòng lấy cổ anh, đầu vùi vào trong ngực anh, không có gì bất ngờ khi nghe được tiếng tim đập mạnh.

Mạnh mẽ, hữu lực, trong nháy mắt làm cô đỏ mặt.

Cô lẩm bẩm, “Lục Vũ, cậu có thừa nhận cậu còn thích tớ hay không.”

Lục Vũ cười lạnh, “Ha Hả, ông đây còn muốn cậu nữa, cậu có tin không?”

Kích thích vậy sao.

Tô Khả Tây nghe vậy thì dừng một chút, yên lặng suy nghĩ.

Cô nhỏ giọng nói bên tai anh, “Vậy phải chờ tớ thành niên mới được.”

Lỗ tai Lục Vũ đỏ lên: “….Mẹ nó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play